Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Chương 17: Đụng Độ (3)

Arsha là thủ lĩnh của tộc Hắc Elf. Tuy nhiên, danh hiệu này chỉ mang tính danh dự, chứ không thực sự nắm quyền lực nào đáng kể.

Vốn đã ít ỏi về số lượng, tộc Elf lại là một trong những chủng tộc chịu tổn thất nặng nề nhất khi mê cung tràn ngập. Đến khi Cây Thế Giới mất đi trong thời đại của Ngũ Đại Anh Hùng, họ bị nguyền rủa và dần suy vong.

Arsha không trở thành lãnh đạo của Hắc Elf nhờ tài năng xuất chúng, mà bởi vì những người mang huyết thống cao quý hơn, tài năng hơn đều đã lần lượt bỏ mạng.

Dù vậy, việc có thể sinh tồn đến tận bây giờ cũng đã là một thành tựu đáng kể.

Ở các thành thị thuộc Bách Thành, có những vùng đất bị nuốt chửng chỉ trong chớp mắt. Dẫn dắt tộc nhân qua hơn một thế kỷ đầy biến động như vậy, Arsha đã tôi luyện một ý chí vững như bàn thạch. Ngay cả khi nghe tin Silan đã bắt giữ toàn bộ tộc nhân của mình, bà vẫn có thể giữ trạng thái điềm tĩnh để suy tính đối sách.

Thế nhưng, giờ phút này… lần đầu tiên sau rất nhiều năm, Arsha thực sự kinh hãi.

Không, không chỉ có vậy. Có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời, tâm trí bà hoàn toàn trống rỗng.

Đã sống qua nhiều thế kỷ, nhưng nàng chưa từng nắm tay ai, chứ đừng nói đến chuyện thành thân. Vậy mà bây giờ lại bị cầu hôn… Không, còn hơn thế—trở thành thiếp thất của một người.

Điều đáng nói hơn cả, người cầu hôn bà lại chính là con trai út của gia tộc Unlicht—kẻ được chính con gái bà nuôi dưỡng từ thuở bé.

“Thiếp thất? Arsha? Của ngươi ư?” Silan nhíu mày hỏi.

“Ừ,” Dion thản nhiên đáp.

“Ngươi đang nói nhảm gì thế?!”

“Nói nhảm sao? Như vậy là quá đáng đấy. Ta chỉ nói sự thật thôi.”

Không chỉ có Arsha, những người khác cũng đều bàng hoàng, nhưng người tỏ ra phẫn nộ nhất chính là Silan. Cảm giác như gã vừa chứng kiến người mình thầm thương trộm nhớ đột ngột kết hôn vậy.

Tuy nhiên, kẻ đã tạo ra tất cả sự hỗn loạn này lại chỉ nhún vai và nở nụ cười rạng rỡ hơn bao giờ hết.

“Ngươi cũng biết Arsha đẹp đến nhường nào rồi chứ?” Dion cười tươi. “Không chỉ có vậy, nàng còn thông minh, chu đáo và có cử chỉ tao nhã tuyệt vời. Ta đã hoàn toàn bị khí chất thành thục của nàng mê hoặc.”

Quả thực, trong số các Elf, Arsha và Parsha đều là những mỹ nhân hiếm có. Đặc biệt là khí chất thanh tao, cao quý như đóa hoa kiêu hãnh của Arsha, khiến việc Silan say đắm bà cũng chẳng có gì khó hiểu.

Thế nên, với tư cách là một nam nhân, Silan lẽ ra phải hiểu vì sao Dion lại muốn có Arsha trước hắn.

Silan há hốc miệng, đôi tai dài của Arsha ửng đỏ, còn Parsha thì siết chặt nắm đấm.

Trong khi đó, Dion vẫn giữ nguyên nụ cười rạng rỡ.

“Còn về chuyện Hắc Elf bỏ chạy ấy à?” Dion tiếp tục. “Họ chỉ đang di dời đến chỗ ở mới thôi.”

“Di dời? Có vùng đất nào chấp nhận Hắc Elf chứ?!” Silan nghiến răng.

“Chỗ ta. Ta đã cứu họ.”

“Ngươi nói gì?”

“Nghĩ thử xem. Nếu đúng như ngươi nói rằng không ai giúp đỡ họ, vậy thì họ có thể đi đâu nếu quyết định rời khỏi nơi này?”

“Đừng có bịa chuyện! Loại người như ngươi làm sao có thể làm được chuyện đó?!”

“Bất kể có thể hay không, nếu không phải ta thì còn ai có thể cưu mang họ?”

Silan toàn thân run rẩy vì kinh ngạc.

Dion chỉ đơn giản là quyết định cưu mang Hắc Elf sau khi đã lấy Arsha làm thiếp. Chỉ với lối suy nghĩ đơn giản ấy, cậu đã khiến Silan hoàn toàn á khẩu.

Cậu lại càng cười rạng rỡ hơn. “Còn về đám ‘dân thường vô tội’ mà ngươi nhắc đến ấy à? Chúng dám động vào Arsha của bọn ta, nên ta đã xử lý chúng.”

“Ngươi đã giết họ sao?”

“Nếu đã dám chạm vào nữ nhân của một trực hệ Unlicht, thì cái chết là điều tất yếu.”

“...”

“Cho dù đó có là một tên du côn hèn hạ hay một kẻ bại hoại chưa từng nắm quyền thực sự… thì cũng chẳng có gì khác biệt.”

“Ngươi…!”

“Sao? Nghe chối tai à?”

Silan run lên vì tức giận, nhưng lại không thể phản bác lời Dion. Nếu Arsha thực sự là nữ nhân của Dion, thì ngay cả gã cũng sẽ bị khép vào tội đại nghịch vì dám vọng tưởng đến bà.

“Đừng có xạo!” Silan gằn giọng. “Ngươi nghĩ ta không biết ngươi chỉ đang bịa chuyện này để thoát khỏi tình huống này sao?”

“Tin hay không thì tùy.”

“Vớ vẩn!”

Silan ra sức phủ nhận lời Dion, nhưng không chỉ vì muốn tránh tội. Gã thực sự tin chắc rằng Dion đang nói dối. Không đời nào một Elf cao quý như Arsha—người đã thẳng thừng từ chối gã—lại có thể trao thân cho kẻ ngốc này.

Dion hừ nhẹ. “Ta muốn giải quyết chuyện này bằng lời nói, nhưng có vẻ như không hiệu quả rồi.” Cậu làm bộ trầm tư như thể thật sự bối rối.

Sau đó, với nụ cười rạng rỡ, cậu quay sang Arsha. “Arsha, nàng tự nói đi.”

“Tôi sao?” Arsha khẽ giật mình.

“Ừ, hãy nói cho hắn biết, nàng và tộc nhân đã gửi gắm thân tâm mình cho ai.”

Ban đầu, Arsha vẫn còn choáng váng vì cú sốc ban nãy.

Nhưng cảm giác đó chỉ kéo dài trong thoáng chốc.

Bà lặng lẽ quan sát xung quanh—những mũi thương chĩa về phía mình, gương mặt giận dữ của Silan, tộc nhân bị trói chặt và ánh mắt ngỡ ngàng của họ. Cuối cùng, bà hướng mắt về Dion, người vẫn đang mỉm cười đầy hàm ý, rồi nhìn sang con gái mình, người đang run lên vì tức giận.

Sau khi đã chứng kiến tất cả, Arsha nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.

“Như những gì thiếu gia đã nói.”

“Hah! Nhìn xem! Một lời dối trá lố bịch như vậy sao có thể lừa được ai cơ chứ?!” Silan bật cười đầy đắc ý.

“Tôi không nói với ngài, Thiếu gia Silan.” Arsha bình thản cất lời. “Ta đang nói về Thiếu gia Dion.”

“...Cái gì?”

“...!”

Bà tiếp tục. “Tôi đã nguyện dâng hiến cả thân thể lẫn trái tim này cho Thiếu gia Dion.”

Parsha vốn dĩ luôn giữ vẻ mặt vô cảm, vậy mà lúc này lại trố mắt nhìn mẫu thân với sự bàng hoàng không thể che giấu. Ánh mắt cô tựa hồ muốn hỏi rằng liệu Arsha có phát điên rồi không.

Tuy nhiên, Arsha vẫn điềm nhiên. Bà đã hạ quyết tâm.

Silan giận đến vặn vẹo cả gương mặt. “Ngươi từ chối làm tình nhân của ta, nhưng lại đồng ý làm thiếp của tên ngu xuẩn đó? Vì sao chứ? Tại sao chứ?!” gã gằn giọng.

“Câu hỏi đó kỳ quặc thật,” Arsha thản nhiên đáp. “Chẳng phải chuyện ta gia nhập gia tộc Unlicht vẫn hơn so với Alkan hay sao?”

“Đó là...!”

“Nhất là khi tôi được công nhận là thiếp thất chứ không chỉ là tình nhân tầm thường.”

“...!”

Dion chen vào. Cậu vươn tay ôm lấy eo thon của Arsha, kéo nàng sát vào mình, trên môi vẽ ra một nụ cười rạng rỡ. “Quan trọng nhất là...”

“Ngươi quá xấu để giành được trái tim nàng.”

“Cái... cái gì?!”

“Người ta vẫn nói đàn ông được đánh giá qua thực lực chứ không phải ngoại hình. Nhưng nếu có một kẻ trông như thùng phân cứ bám riết không buông, thì ai mà chẳng muốn tìm một nam nhân có thể bảo hộ cho mình?”

“!@#%!#$?!”

“Theo cách đó, ta thực sự nên cảm ơn ngươi. Ngươi đã góp phần rất lớn giúp Arsha quyết định trở thành thiếp của ta.”

“Ngươi, ngươi, ngươi...!!!”

Dion, kẻ sở hữu dung mạo đẹp đến mức có thể khiến người khác lầm tưởng cậu là một mỹ nam tuyệt thế, khẽ nhếch môi mỉm cười với Silan.

Trong khi đó, Arsha vội vã quay mặt sang hướng khác, cố gắng giấu đi đôi tai đã đỏ bừng của mình sau cái ôm bất ngờ.

Silan chưa từng thấy dáng vẻ này của Arsha. Một thứ gì đó trong gã vỡ vụn ngay khoảnh khắc đó.

“IaD, Amod!” hắn gầm lên.

Ầm!

“T-Thiếu gia?!”

“Người đang làm gì vậy...?”

Bóng tối tuôn trào từ lòng bàn tay Silan. GÃ là ma tộc được sinh ra với thiên phú Hắc Ma Pháp Sư cấp 3 sao.

Đám binh lính chấn động. Hắc kỵ sĩ cùng các cận vệ khác lập tức lao tới ngăn cản, nhưng trước khi kịp ra tay, Silan đã giải phóng ma pháp của mình.

Ầm!

Một mũi tên hắc ám xé gió lao thẳng đến Dion.

Keng!

Parsha giơ thiết thủ sáo lên chặn đứng nó, ánh mắt lạnh lẽo như băng sương. “Ngươi nghĩ mình đang làm gì vậy?” cô gằn giọng.

Nhưng Silan chẳng buồn đáp lại, chỉ điên cuồng gầm lên với đôi mắt đỏ ngầu:

“Còn đứng đó làm gì? Bắt lấy hắn rồi giết đi!”

“Thiếu gia?!”

“Ngài ấy là trực hệ của gia tộc Unlicht đấy!”

“Thì sao?” Silan cười khẩy. “Hắn là nỗi ô nhục của Unlicht! Chẳng ai quan tâm nếu hắn chết cả!”

“Nhưng...!”

“Đã quá muộn rồi! Nếu để hắn sống mà quay về, chúng ta sẽ bị buộc tội mưu phản!”

Sắc mặt của hắc kỵ sĩ trở nên méo mó. Silan đã ra tay với Dion—sự thật đó không thể thay đổi. Hơn nữa, hắn sớm đã bị nghi ngờ có ý đồ bất chính khi dám nhắm đến thiếp thất của một trực hệ gia tộc Unlicht.

Giờ đây, chỉ còn hai lựa chọn: đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Silan, hoặc... chôn vùi tất cả để chuyện này chưa từng tồn tại.

Soạt.

“Dám chôn vùi một huyết mạch của gia tộc Unlicht? Lá gan các ngươi cũng không nhỏ nhỉ.”

Khi đám kỵ sĩ rút kiếm, ánh mắt Parsha càng trở nên băng lãnh. Arsha trao đổi ánh nhìn với đám Hắc Elf bị trói trước khi khẽ nhắm mắt.

Dion đưa tay gãi má, điệu bộ vẫn nhàn nhã như chẳng có gì to tát.

“Hừm, có lẽ ta đã chọc hắn hơi quá thì phải?” Cậu lẩm bẩm.

“Đó là tất cả những gì ngài nói sau khi khiến người ta phát điên đến mức phạm tội phản nghịch sao?”

“Ta không ngờ hắn thực sự dám khơi mào phản loạn.”

“Bớt viện cớ đi. Mau theo tôi.”

Keng!

“Tôi sẽ mở đường.”

Parsha siết chặt song quyền bọc thép, khom người lao tới. Đôi ủng sắt của cô giáng mạnh xuống nền đất.

ẦM!

“Guh?!”

“Aaaaaah!”

Mặt đất vỡ vụn, âm thanh chấn động vang dội khắp gian phòng. Máu thịt văng tung tóe, nhuộm đỏ đám binh sĩ còn do dự trước lệnh của Silan.

Chỉ trong chớp mắt, nắm đấm của Parsha đã nghiền nát giáp trụ của chúng, bóp vụn cơ thể như đập vỡ một quả dưa hấu.

Nhiều kẻ bị xé toạc, số khác bị hất văng bởi chấn động dữ dội. Cảnh tượng kinh hoàng khiến mọi người chết lặng trong sợ hãi.

Hơi thở cuồng bạo bốc lên xung quanh Parsha, tựa như sóng nhiệt chập chờn giữa không trung, hé lộ bản chất thật sự của cô.

“Một... một thức tỉnh giả cao cấp sao?!”

Binh sĩ còn lại cứng đờ như hóa đá, hoàn toàn bị áp chế bởi sự hiện diện của một siêu nhân thực thụ.

Trong lúc đó, Dion và Arsha nhanh chóng xuyên qua lỗ hổng trên vòng vây, rời khỏi gian phòng.

Nhưng Silan không thể chỉ đứng nhìn.

“Đuổi theo chúng!” Gã gầm lên. “Không được để chúng trốn thoát!”

“Rõ, thưa ngài!”

“Tất cả theo ta!”

Tên hắc kỵ sĩ dẫn đầu, kéo theo toán binh sĩ truy đuổi nhóm của Dion. Cùng lúc đó, Silan nhanh chóng ngâm tụng một chú ngữ, triệu hồi từng đàn quạ đưa tin.

“Kẻ xâm nhập đã đột nhập vào đây!”

“Lập tức nâng cầu treo, phong tỏa toàn bộ Trang Viên Liệt Ngục! Không để bất kỳ ai trốn thoát!”

“Tất cả binh sĩ trong lãnh thổ, trang bị vũ khí và tập hợp ngay! Bắt được chúng, ta sẽ trọng thưởng!”

Phạch! Phạch!

Những con quạ vỗ cánh bay đi, mang theo mệnh lệnh khẩn cấp. Silan đứng yên trong giây lát, ánh mắt thoáng lướt qua Tiểu Ma Đô, vẻ mặt trầm tư.

Gửi viện binh từ thành phố chắc chắn sẽ bảo đảm bắt được Dion, nhưng...

Ta không cần tiếp viện! Ta sẽ tự tay giết hắn!

Silan quay ngoắt đi.

Đám binh sĩ kia chỉ chịu hợp tác vì bị dồn vào thế khó, còn Thành Chủ thì có thể dễ dàng phủi bỏ hắn bất cứ lúc nào. Vì thế, cách tốt nhất chính là giải quyết Dion ngay trong Trang Viên Liệt Ngục, để mọi chuyện chìm vào quên lãng.

Hơn nữa, gã còn có một lý do khác để không cần đến viện binh.

Ba thức tỉnh giả cao cấp cùng ba trăm binh sĩ là quá đủ!

Trang Viên Liệt Ngục không chỉ là nơi giam giữ phạm nhân, mà còn là lò luyện những kẻ sắp trở thành tế phẩm cho phéo thuật hắc ám, hoặc bị huấn luyện thành nô lệ chiến đấu. Với tư cách cai ngục của nhà tù này, đồng thời cũng là chỉ huy của doanh trại thuộc Tiểu Ma Đô...

Silan nghiến răng, sát khí sục sôi.

***

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM)



 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương