Em Là Cảnh Đẹp Thế Gian
-
Chương 99: Ngoại truyện 3: Hôn lễ (Hoàn toàn văn)
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Edit: Carrot – Beta: Cún
Vụ trưởng Triệu có một đứa con trai? Thang Lâm ngẩn người ra, hóa ra cô đã nghĩ sai rồi, cô còn tưởng là Vụ trưởng Triệu…
“Ngày cưới em định mời những ai, liệt kê danh sách đi, hai ngày nay giao cho anh.” Tống Dịch nói.
Thang Lâm hoàn hồn lại, rồi khẽ cười một tiếng. Tống Dịch liếc cô một cái, cô liền nói: “Biết rồi.”
Ngày đã định thì những việc này liền được đưa lên lịch trình.
Thang Lâm và Tống Dịch đều có nhà ở gần Bộ Ngoại giao, nhưng họ lại về khu nhà cũ ở phía nam, dù sao thì bà nội Thang Lâm cũng sống ở đó, Thang Lâm đã ba năm không gặp bà nội nên muốn ở bên bà nhiều hơn.
Vào ban đêm, trời bắt đầu đổ mưa. Tiết cuối xuân luôn có mưa phùn lất phất. Thang Lâm sau khi vệ sinh cá nhân xong, nằm trên giường không ngủ được. Ba năm công tác ở nước ngoài cô đã quen với việc tăng ca ngủ muộn, mười một giờ đối với cô vẫn còn sớm. Cô nhắn tin cho Tống Dịch, hỏi anh đang làm gì. Cô đoán anh cũng không ngủ sớm như vậy.
Tin nhắn của Tống Dịch nhanh chóng gửi đến: Đang viết thiệp mời.
Thang Lâm biết là thiệp mời đám cưới. Cô đột nhiên muốn đi xem, thế là lật người xuống giường, thay quần áo cầm ô đi tìm Tống Dịch.
Cô che ô đứng ngoài sân nhà Tống Dịch gõ cửa một hồi lâu thì Tống Dịch mới ra mở cửa. Cô rụt người lại trách móc: “Sao anh chậm thế? Lạnh chết em rồi!”
Tống Dịch nhận lấy chiếc ô trong tay cô, ôm lấy eo cô, vừa dẫn cô vào trong vừa cười nói: “Anh không nghe thấy tiếng gõ cửa. Muộn thế này rồi, sao em lại qua đây?”
“Không ngủ được.” Thang Lâm nói, “Tiện thể qua xem anh đã mời những ai.”
Đến dưới mái hiên, Tống Dịch thu ô lại, ôm eo Thang Lâm lên lầu. Ánh đèn đường màu cam chiếu vào mưa phùn bay xiên và bóng lưng của hai người đang bước qua màn mưa, bóng lưng đi xa, những lời thì thầm nhẹ nhàng của họ cũng dần hòa vào tiếng mưa.
Trên bàn trong thư phòng của Tống Dịch đã bày một xấp thiệp mời đã viết xong. Thang Lâm cầm tấm trên cùng lên cúi đầu xem. Trên tấm thiệp mời màu đỏ là chữ lệ được viết bằng bút bi đen, chữ như gió mát thổi qua tay áo, trăng sáng soi vào lòng. Trên đó viết:
Kính gửi: trân trọng mời La Tuyết
Chúng tôi xin trân trọng báo tin
Vào ngày 18 tháng 5 năm 2019 dương lịch, ngày 14 tháng 4 năm 2019 âm lịch (thứ bảy) vào giờ ngọ lúc 12 giờ 08 phút sẽ cử hành hôn lễ tại khách sạn XX, kính mời quý vị đến dự tiệc vui.
Trân trọng kính mời: Tống Dịch, Thang Lâm
Thang Lâm cảnh giác hỏi: “La Tuyết là ai?”
Tống Dịch đang cúi đầu viết thiệp mời mới, anh không ngẩng đầu lên đáp: “Bạn học đại học. Cũng là đồng nghiệp từng công tác ở nước ngoài cùng nhau.”
Bạn học đại học? Chính xác hơn thì là bạn học nữ đại học. Thang Lâm càng cảnh giác: “Cô ấy ở bộ phận nào?”
Tống Dịch nói: “Phần lớn thời gian ở Vụ châu Á.”
“Bây giờ làm gì?”
“Công tác ở nước ngoài với hàm bí thư thứ ba.”
“Vụ Quốc tế, Vụ châu Á, công tác ở nước ngoài, biết rõ ghê.”
Tống Dịch ngẩng đầu: “Vụ Quốc tế có liên hệ với các bộ phận, cho dù ở nước ngoài, thì lần này anh là tham tán, thỉnh thoảng cũng sẽ có liên hệ công việc.”
Thang Lâm mím môi cười: “Sao phải giải thích nhiều như vậy?”
Tống Dịch liếc xéo Thang Lâm một cái: “Không phải có người muốn hỏi rõ ràng à?”
Thang Lâm nhướng mày. Cô xem hết từng tấm mà Tống Dịch đã viết, tên trên thiệp mời có Đỗ Nam Phong, Vụ trưởng Vụ Quốc tế, Vụ trưởng Vụ Kinh tế Quốc tế,… đều là người của Bộ Ngoại giao, chỉ có một số rất ít là nam giới.
“Sao lại mời ít phụ nữ thế?” Thang Lâm cười hì hì hỏi.
“Ừ.” Tống Dịch lại viết xong một tấm nữa.
Thang Lâm vội vàng cầm lấy xem, lại là một nam giới. “Đây cũng là người trong bộ sao?”
“Ừ, cũng là bạn học đại học.”
Đại học An Huy nơi Tống Dịch từng theo học được mệnh danh là “cái nôi của các nhà ngoại giao”, chắc chắn sẽ có không ít bạn học của anh trong bộ.
Thang Lâm nằm sấp trên bàn làm việc của Tống Dịch, dùng tay chống cằm xem anh viết chữ. Anh viết chữ phóng khoáng, nét chữ như gió mát trăng trong, thật sự là rất đẹp.
“Tống Dịch, anh viết chữ cũng khá có sức hút đấy.” Thang Lâm cong môi cười, giọng nói nhẹ nhàng, lười biếng, ngữ khí như rất tùy ý.
Tống Dịch nghiêng mắt nhìn cô: “Thật sao?”
Thang Lâm lại lười biếng nói: “Ừm.”
Tống Dịch cong khóe môi, lại cúi đầu viết thiệp mời, miệng giả vờ tùy ý hỏi: “Những lúc khác thì sao?”
“Không để ý.” Thang Lâm nói.
Tống Dịch nói: “Em làm phiên dịch, sự tỉ mỉ là không thể thiếu, làm việc gì cũng nên quan sát kỹ lưỡng. Muốn nhìn rõ ngọn ngành, thì ở đâu cũng nên để tâm.”
Nói một tràng dài như vậy là để cô quan sát anh cho kỹ, còn mượn danh nghĩa công việc “phiên dịch”, thật là buồn cười. Thang Lâm trong lòng đang cười, nhưng miệng lại nói: “Không có gì ngọn ngành để xem hết.”
Tống Dịch tay dừng bút, liếc Thang Lâm một cái.
Thang Lâm nhớ lại dáng vẻ của Tống Dịch trong các cuộc đàm phán ngoại giao và các cuộc tham vấn ngoại giao, cùng với các dịp ngoại giao khác, thật sự là vô cùng có sức hút. Vì vậy, việc cô nói “không để ý” và “không có gì ngọn ngành để xem hết” thật ra hoàn toàn là bịa đặt. Một lát sau, Tống Dịch lại nói: “Quan sát nhiều hơn đi.”
Thang Lâm cười mà không nói gì.
Sau đó đến hai tấm thiệp mời, Thang Lâm nhìn thấy Tống Dịch viết tên “La Ngọc Quang”, viết tên “Lý Lâm Phong”, biết anh muốn viết thiệp mời cho những đồng nghiệp ở Đại sứ quán Trung Quốc ở Sisby. Cô hỏi: “Anh định mời Tô Giang sao?”
Giọng điệu của cô đột nhiên từ lười biếng trở nên nghiêm túc. Tống Dịch lại nghiêng mắt nhìn cô: “Sao vậy?”
“Vốn dĩ em định là em sẽ mời cậu ấy.” Thang Lâm nói. Dù sao thì quan hệ của cô và Tô Giang cũng tốt.
Tống Dịch nói: “Có gì khác nhau sao?”
Thang Lâm nhìn Tống Dịch cúi đầu viết mấy chữ “Tống Dịch, Thang Lâm trân trọng kính mời”, bỗng hiểu ra, thiệp mời đều là lấy danh nghĩa của hai người họ để mời, không có chuyện là cô mời hay là anh mời. Cô cười hì hì “ồ” một tiếng.
Tống Dịch viết thiệp mời, Thang Lâm ở một bên chống cằm xem. Bên ngoài đêm tối mịt mù, mưa phùn rơi trên cây, trên mái hiên, tí tách tí tách.
Đợi Tống Dịch viết xong, đã hơn mười hai giờ, Thang Lâm liên tục ngáp mấy cái. Tống Dịch vừa thu dọn mặt bàn vừa cười nói: “Bây giờ ngủ được rồi, mau về nhà ngủ đi.”
Thang Lâm lười biếng: “Nhưng em lười động đậy quá.”
Tống Dịch quay đầu nhìn cô một cái, mỉm cười không nói gì. Đợi thu dọn xong mặt bàn, anh nắm tay cô, nhưng lại nhíu mày: “Tay lạnh quá.” Sau đó kéo cô vào lòng, để tay cô luồn vào trong áo anh, ôm lấy anh. Sau đó khẽ cười nói: “Anh muốn giữ em lại, nhưng trước mặt bà nội thì không thể phóng túng được. Nếu bà nội tỉnh dậy không thấy em, anh không biết ăn nói thế nào.”
“Em lười động đậy, nhưng có nói là muốn ở lại đâu.” Thang Lâm hừ một tiếng, lại nói: “Muốn duy trì hình tượng chính nhân quân tử trước mặt bà nội em à? Ngày mai em sẽ vạch trần anh.”
“Vạch trần thế nào?” Tống Dịch cúi đầu, nhẹ nhàng nói bên tai Thang Lâm.
Hơi thở ấm nóng khiến Thang Lâm cảm thấy ngứa tai, mà anh hôn lên vành tai cô. “Đến lúc đó anh sẽ biết thôi.” Giọng nói của Thang Lâm vì nụ hôn của anh mà run nhẹ, vì vậy lại tăng thêm vài phần nũng nịu. Tống Dịch hôn lên môi cô, quấn quýt giữa môi răng. Rất nhanh cả hai đều thở d ốc.
“Bà nội có tỉnh dậy vào buổi tối không?” Tống Dịch tách môi của cả hai người ra, hỏi Thang Lâm.
Thang Lâm thở hổn hển cười: “Không chắc.”
Tống Dịch vùi đầu vào bên tai cô nói: “Vậy lát nữa anh đưa em về.”
“Sao không phải là bây giờ?”
“Không nhịn được.”
……
Mưa phùn tí tách rơi suốt một đêm.
Tống Dịch thúc giục Thang Lâm đưa danh sách những người định mời cho anh, anh lại viết thêm một chồng thiệp mời. Hai người lần lượt gửi thiệp mời đi. Vưu Duyệt Thi và Hứa Kiều, Châu Nam, Tô Thiệu Trạch đã trở về phòng phiên dịch, khi biết Thang Lâm sắp kết hôn với Tống Dịch, ngoại trừ Vưu Duyệt Thi ra thì tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc, lần lượt chúc mừng Thang Lâm. Mấy năm công tác ở nước ngoài, mọi người đã không còn sự non nớt khi mới vào phòng phiên dịch nữa, tâm trạng khác hẳn so với lúc đó, nhưng chí hướng phấn đấu vì sự nghiệp ngoại giao thì vẫn không hề thay đổi, thậm chí đã được tôi luyện trăm rèn. Họ thật lòng chúc mừng Thang Lâm, họ là đồng nghiệp trên sự nghiệp ngoại giao.
Sau đó còn có việc thử váy cưới, lễ phục, các công việc đối nối khác nhau. Ông nội của Tống Dịch cũng đã trở về, Tống Dịch còn phải ở bên cạnh ông nội.
Gần đến ngày cưới của Thang Lâm và Tống Dịch, bố của hai người vẫn không về nước theo kế hoạch. Bà nội Thang Lâm trong lòng lo lắng: “Sao họ lại bận vào thời điểm này thế? Bố của Thang Lâm cũng nói là đã hết nhiệm kỳ rồi mà cũng bị hoãn lại.”
Ông nội của Tống Dịch nóng ruột. Mẹ của Thang Lâm và Tống Dịch cũng gọi điện đến hỏi thăm tình hình.
“Thưa bà, thưa ông, hai người đừng lo lắng. Cho dù thế nào đi nữa thì hôn lễ của con và Lâm Lâm vẫn sẽ được cử hành như bình thường.” Tống Dịch nói.
Bà nội Thang Lâm và ông nội Tống Dịch thở dài, xem ra chỉ có thể tổ chức hôn lễ trong tình huống bố của cả hai bên đều vắng mặt thôi, nhưng điều này thật sự là làm uất ức hai đứa trẻ Tống Dịch và Thang Lâm.
Tuy nhiên, ngay trước ngày Tống Dịch và Thang Lâm tổ chức hôn lễ thì bố của Tống Dịch và bố của Thang Lâm đều đã trở về. Mọi người đều vô cùng vui mừng.
“Sao lại thế này, cả ông cũng hôm nay mới về đến sao?” Bố của Tống Dịch và bố của Thang Lâm đều nói với đối phương như vậy.
“Có thể đến được thật sự là may mắn rồi, dạo gần đây thật sự không thể tách người ra được. Ba ngày nữa tôi phải đi rồi.” Bố của Tống Dịch nói.
“Tôi ba ngày nữa phải đi.” Bố của Thang Lâm nói.
Bà nội Thang Lâm và ông nội Tống Dịch đều nhíu mày: “Thời gian gấp quá!”
Tuy nhiên, vào ngày cưới khách khứa rất đông. Ngoài khách mà Tống Dịch và Thang Lâm mời ra còn có khách mà bố của Tống Dịch và bố của Thang Lâm mời. Hai vị phụ thân tuy rằng về trễ, nhưng những người được mời là những người mà Thang Lâm và Tống Dịch hiện tại vẫn chưa có cách nào mời được. Ngoài những người có thiệp mời, còn có những sứ thần nước ngoài chưa có thiệp mời cũng đến tham dự tiệc cưới. Thang Lâm giật mình, Tống Dịch nói đều là những người anh đã từng giao thiệp trong các dịp ngoại giao, nhưng anh cũng không ngờ họ lại biết anh kết hôn.
Pháo hoa bay đầy trời, trước sự chứng kiến của mọi người, Tống Dịch đeo nhẫn cưới vào tay Thang Lâm.
= Kết thúc =
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook