Em Là Cảnh Đẹp Thế Gian
Chương 98: Ngoại truyện 2

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Edit: Carrot – Beta: Cún

Điều kiện ở Sisby rất khó khăn, năm đó Đỗ Nam Phong đã đề xuất với Thang Lâm rằng anh sẽ tìm ngài La, nhờ ngài La chiếu cố cô. Nào ngờ công việc ở phòng Quốc tế quá bận rộn, anh vẫn chưa thể giao tiếp tốt với ngài La, ngay cả việc liên lạc với Thang Lâm cũng rất ít. Lúc đó anh nghĩ Tống Dịch vừa hay là tham tán ở Đại sứ quán Sisby, thế là gọi một cuộc điện thoại cho Tống Dịch, nhờ Tống Dịch chiếu cố Thang Lâm.

Khi đó Tống Dịch thản nhiên nói: “Anh và cô ấy không có quan hệ gì đúng không? Đến khi nào mới có thể nói ra chữ “và” đó? Đến khi nào mới có thể nói giúp ‘chăm sóc’?”

Anh nhất thời nghẹn lời, ngẩn ra một lúc, thở dài: “Vẫn còn ở giai đoạn bạn bè, chúng ta cách quá xa, lại quá bận, haiz.”

“Vậy thì cứ giữ quan hệ bạn bè thôi.”

“Ý gì?”

“Lúc đầu tôi không nên đưa số điện thoại của cô ấy cho anh.”

“Đừng nói với tôi là cậu thích cô ấy rồi nhé.”

“Cô ấy vừa sinh ra tôi đã biết cô ấy rồi, cho cô ấy uống sữa bột, ôm vào lòng đút sữa cho cô ấy, lúc tôi thích cô ấy, anh còn chưa biết có người này tồn tại.”

“Sao trước đây cậu không nói?”

“Những chuyện riêng tư này có cần phải nói trước mặt người ngoài không? Tạm biệt!”

Anh nghe tiếng “tút tút tút” ngắt máy, mắng một câu: “Quỷ tha ma bắt!”

Anh chưa từng nghĩ Tống Dịch và Thang Lâm lại là bạn bè từ nhỏ, họ lại là thanh mai trúc mã. Cái tên Tống Dịch này cũng giấu kỹ quá rồi, bình thường trước mặt người khác đều tỏ vẻ không có hứng thú với tình cảm nam nữ, trong lòng chỉ có sự nghiệp ngoại giao, hơn nữa ban đầu còn giả vờ đưa số điện thoại của Thang Lâm cho anh, trơ mắt nhìn anh bận rộn theo đuổi Thang Lâm. Thật sự là hết lời để nói. Nhưng đồng thời anh cũng phản ứng lại, Tống Dịch không lộ vẻ gì, trơ mắt nhìn anh theo đuổi Thang Lâm cũng có nghĩa là mặc dù anh và Thang Lâm cùng nhau lớn lên, nhưng lại không ở bên nhau, tức là Tống Dịch có ý với Thang Lâm, chưa chắc Thang Lâm đã có ý với Tống Dịch. Tống Dịch chỉ là đơn phương thôi. Nghĩ đến đây, anh lại cảm thấy buồn cười, một phó trưởng phòng phòng một của phòng Quốc tế có tài ứng biến trong các trường hợp ngoại giao, sau được thăng lên làm tham tán tại đại sứ quán nước ngoài như Tống Dịch trong tình huống đơn phương cũng chỉ có thể lấy chuyện hồi nhỏ ở cùng Thang Lâm ra để khoe khoang.

Tuy nhiên, sau khi gọi điện thoại cho Tống Dịch năm đó, anh cũng không còn liên lạc với Thang Lâm nữa. Quân tử có lòng thành toàn cho người khác, nhưng không ngăn được việc anh muốn hừ một tiếng thật mạnh.

“Anh lấy thân phận gì để nói những lời này?” Đỗ Nam Phong thong thả nhìn Tống Dịch.

Tống Dịch không đổi sắc mặt: “Chồng sắp cưới của cô ấy.”

Đỗ Nam Phong giật mình: “Khi nào thì kết hôn vậy?” Không một tiếng động.

“Chồng sắp cưới.” Tống Dịch nói.

Đỗ Nam Phong “tặc” một tiếng, cố tình nói: “Không phải vẫn chưa kết hôn sao?”

Tống Dịch không cho là đúng: “Vậy thì cũng có tư cách nói câu đó rồi.”

Đỗ Nam Phong bĩu môi. Nhưng, Tống Dịch và Thang Lâm cuối cùng vẫn ở bên nhau. “Được rồi, khi nào thì kết hôn?”

Tống Dịch nói là ngày 18 tháng 5.

Sau khi gọi điện thoại cho Tống Dịch năm đó, Đỗ Nam Phong không còn liên lạc với Thang Lâm nữa, mà là một người của phòng Quốc tế, những chuyện xảy ra ở Sisby Đỗ Nam Phong đều có nghe thấy. Chuyên môn và sự thông minh của Thang Lâm ít người sánh kịp, khiến anh ngưỡng mộ, có những ngày hình bóng Thang Lâm sẽ hiện lên trong đầu anh. Vì vậy, không phải là anh không cảm khái, có lẽ còn có chút tiếc nuối, nhưng tất cả đều rất rất nhạt nhòa. Có lẽ tình cảm trong lòng vốn dĩ không sâu đậm, vì anh và Thang Lâm không có cơ hội ở bên nhau, trong lòng anh chưa bao giờ có gì hơn một ý nghĩ mới nảy sinh, sau đó ý nghĩ đó cũng mờ nhạt đi, cho đến khi biến mất. Chỉ là khi gặp lại Thang Lâm thì không tránh khỏi có chút vui mừng. Đỗ Nam Phong cười: “Chúc mừng cậu được như ý nguyện.”

Tống Dịch: “Cảm ơn.”

Một chiếc thang máy khác chậm rãi mở ra, Tống Dịch đi vào thang máy trước, Đỗ Nam Phong cũng đi theo vào.

“Sao không nghỉ thêm mấy ngày nữa?” Đỗ Nam Phong hỏi. Hai người làm việc cùng nhau ở phòng Quốc tế, cũng từng cùng nhau đến nước ngoài tham gia các hoạt động ngoại giao, cùng nhau gặp nguy hiểm, đã sớm là bạn thân.

“Còn có công việc phải báo cáo.” Tống Dịch nói.

Đỗ Nam Phong hiểu rõ. Tống Dịch từng là tham tán tại Đại sứ quán Sisby, sau khi hết nhiệm kỳ, trở về bộ phải báo cáo công tác.

Đỗ Nam Phong muốn tiếp đón Tống Dịch, nhưng Tống Dịch nói hôn lễ sắp đến, anh còn có nhiều việc phải làm, thời gian ăn uống thì sau này có nhiều, tạm thời miễn đi. Đỗ Nam Phong đành phải thôi.

Thang Lâm vào văn phòng của Vụ trưởng Phàn phòng phiên dịch, cười gọi một tiếng Vụ trưởng Phàn. Vụ trưởng Phàn đang ngồi sau bàn làm việc ngẩng đầu lên, trên mặt tràn đầy ý cười: “Lại đây, lại đây, mấy năm công tác ở nước ngoài thế nào? Kể xem những tâm đắc của cô đi.”

Thang Lâm lập tức nói: “Thưa Vụ trưởng Phàn, tôi đang định đến báo cáo với ngài đây.”

Cô nói về những trải nghiệm công tác ở nước ngoài tại Sisby.

Vụ trưởng Phàn gật đầu: “Xem ra lần này cô đã rèn luyện không tồi. Tôi có nghe nói về những chuyện cô làm ở Sisby, không hổ danh là người của phòng phiên dịch chúng ta.”

“Không phụ sự kỳ vọng.” Thang Lâm khẽ mỉm cười.

“Tốt!” Ba năm trước Tư trưởng Phan đã coi trọng Thang Lâm, nhìn từ những năm công tác ở nước ngoài này thì ông quả nhiên không nhìn lầm người. Ông lại nói: “Vụ trưởng Triệu phòng Quốc tế cũng có nghe về những gì cô đã làm ở Sisby, rất tán thưởng một số cách làm của cháu, muốn có cơ hội làm quen với cháu hơn.”

Thang Lâm từng gặp Vụ trưởng Triệu phòng Quốc tế rồi, nhưng họ không có nhiều tiếp xúc.

“Chúng ta đi bây giờ nhé.” Tư trưởng Phan nói.

Thang Lâm đáp: “Vâng ạ.”

Tuy nhiên Thang Lâm lại cảm thấy không đúng, cho dù Vụ trưởng Triệu tán thưởng một số cách làm của cô, nhưng dù sao Vụ trưởng Triệu cũng là người của phòng Quốc tế, sao ông lại vì tán thưởng mà đề xuất muốn làm quen với cô hơn? Cô cảm thấy kỳ lạ.

Vụ trưởng Phàn quay đầu lại, thấy cô suy nghĩ mà chậm lại vài bước, không khỏi nói: “Vụ trưởng Triệu chắc là đang rảnh, chúng ta nhanh lên.”

Thang Lâm không nghĩ nhiều nữa, nhanh bước hai bước đi sát sau lưng Vụ trưởng Phàn.

Tống Dịch vừa hay báo cáo xong công việc với Vụ trưởng Triệu, hai người đang trò chuyện. Vụ trưởng Triệu vô tình hỏi đến Thang Lâm: “Ở Sisby, cậu là tham tán, cậu đánh giá Thang Lâm thế nào?”

Tống Dịch nói: “Nhân tài, trong phòng phiên dịch nhân tài đông đúc cũng là một sự tồn tại hiếm có. Không chỉ vậy, cô ấy còn rất có tài ngoại giao.”

“Ngoài phiên dịch, còn rất có tài ngoại giao?” Vụ trưởng Triệu ngạc nhiên. Nhân viên phiên dịch có tài ngoại giao thì không có gì bất ngờ, nhưng trong lời khen của Tống Dịch với Thang Lâm lại thêm hai chữ “rất có”, khiến người ta phải ngạc nhiên. Tuy nhiên, ông nhớ lại một số chuyện mình đã nghe, chậm rãi gật đầu, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng và tán thưởng.

“Chắc chắn là vậy rồi.” Tiếng của Vụ trưởng Phàn truyền đến.

Tống Dịch và Vụ trưởng Triệu quay đầu lại, nhìn Vụ trưởng Phàn đang ở ngoài cửa, sau đó ánh mắt dừng lại trên người bên cạnh Vụ trưởng Phàn.

“Thưa Vụ trưởng Triệu, đây là Thang Lâm của phòng chúng tôi, tôi đưa cô ấy đến cho ngài đây!” Vụ trưởng Phàn cười nói.

Thang Lâm lập tức gọi một tiếng: “Vụ trưởng Triệu.”

Mà Tống Dịch lập tức nắm bắt được một tia “ý vị sâu xa” lóe lên trong mắt Vụ trưởng Phàn, nhớ lại lúc nãy Vụ trưởng Triệu đột nhiên hỏi đến Thang Lâm, cùng với vẻ mặt của Vụ trưởng Triệu khi nhắc đến Thang Lâm, anh lập tức nghĩ đến điều gì đó, thầm kêu không ổn. Mí mắt anh khẽ động, ngẩng mắt nhìn Thang Lâm đi theo Vụ trưởng Phàn vào.

“Tham tán Tống cũng ở đây sao?” Vụ trưởng Phàn bước vào, cười chào một tiếng với Tống Dịch.

Tống Dịch gật đầu, tao nhã cười đáp: “Vụ trưởng Phàn.”

Đợi Vụ trưởng Phàn và Tống Dịch chào nhau xong Thang Lâm mới nhìn về phía Tống Dịch gọi một tiếng “Tham tán Tống”. Cô không ngạc nhiên khi Tống Dịch ở đây, vì Tống Dịch vốn dĩ là người của phòng Quốc tế, Vụ trưởng Triệu luôn coi trọng anh.

Tống Dịch nhìn lại Thang Lâm, “ừ” một tiếng.

Vụ trưởng Triệu tươi cười niềm nở mời Thang Lâm: “Không cần phải câu nệ, lại đây ngồi đi.”

Thang Lâm dưới ánh mắt của Vụ trưởng Triệu đi đến một chiếc ghế đối diện Tống Dịch ngồi xuống. Ánh mắt của Vụ trưởng Triệu khiến cô cảm thấy không được tự nhiên.

Còn Vụ trưởng Phàn thì ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Tống Dịch.

Thang Lâm vừa ngồi xuống thì Vụ trưởng Triệu đã hỏi Thang Lâm ở Sisby thế nào, có vất vả không. Giọng điệu quan tâm.

Vụ trưởng Triệu từng là lãnh đạo của Tống Dịch, Thang Lâm đương nhiên nói không vất vả. Vụ trưởng Triệu lại hỏi tiếng địa phương ở miền nam Sisby có một số câu nói thế nào. Thang Lâm nói một vài câu, Vụ trưởng Triệu thỉnh thoảng lại cười nói: “Câu này thú vị đấy.” Tư trưởng Phan cũng gật đầu ở bên cạnh.

Không khí trong văn phòng trở nên thoải mái vui vẻ.

Tống Dịch vừa uống trà vừa không lộ vẻ gì lắng nghe. Một lát sau, anh điềm nhiên nói: “Tiếng địa phương ở miền nam Sisby đặc biệt khó học, Thang Lâm học rất nhanh, chưa đầy một tháng đã nói rất lưu loát.”

“Xem ra cậu rất hài lòng với công việc của Thang Lâm.” Vụ trưởng Triệu nhìn Tống Dịch cười nói.

Tống Dịch đặt chén trà xuống, nói: “Đúng vậy. Cũng giống như vừa rồi, tôi cũng không cần phải tránh hiềm nghi nữa, về mặt phiên dịch, dù ngôn ngữ có khó đến đâu, cứ tìm cô ấy.”

“Vừa rồi” mà Tống Dịch nói là chỉ lúc Vụ trưởng Triệu bảo anh đánh giá về Thang Lâm trước khi Vụ trưởng Phàn và Thang Lâm đ ến, những đánh giá khá cao của anh về Thang Lâm. Nhưng Vụ trưởng Triệu và Vụ trưởng Phàn đều lập tức nắm bắt được trọng điểm trong lời của Tống Dịch là hai chữ “tránh hiềm nghi”. Vụ trưởng Phàn biết rõ thân thế của Thang Lâm và Tống Dịch, bố của họ là bạn bè thân thiết, nhưng nói “tránh hiềm nghi” thì cũng quá nặng, trừ khi… Vụ trưởng Phàn và Vụ trưởng Triệu đã làm công tác ngoại giao mấy chục năm, lời nói mang ý gì họ hiểu quá rõ rồi, vừa nghe Tống Dịch nói như vậy họ đều giật mình.

Thang Lâm nghe Tống Dịch nói “tránh hiềm nghi” không khỏi quay sang nhìn Tống Dịch.

“Cậu và Thang Lâm…” Vụ trưởng Phàn ngạc nhiên nói.

Tống Dịch vẻ mặt ôn tồn nho nhã: “Hôn lễ ngày 18 tháng 5, thiệp mời đang được làm rồi, hy vọng đến lúc đó Vụ trưởng Phàn, Vụ trưởng Triệu đều đến.”

Vụ trưởng Phàn ngẩn người ra, rất nhanh đã cười nói: “Tốt, thật là tin vui!”

Vụ trưởng Triệu hoàn hồn lại từ sự ngạc nhiên, liền nói hai tiếng “chúc mừng”.

Vụ trưởng Triệu đột nhiên thấy Thang Lâm quả thật có ý định khác, nhưng Tống Dịch đột ngột công bố mối quan hệ của anh và Thang Lâm, trong văn phòng đột nhiên tăng thêm vài phần lúng túng. Nhưng sự lúng túng này không kéo dài lâu, vài câu của Tống Dịch đã khiến sự lúng túng tan biến, Vụ trưởng Phàn và Vụ trưởng Triệu đều khen Tống Dịch và Thang Lâm xứng đôi vừa lứa.

Ra khỏi bộ ngoại giao, ánh tà dương treo trên ngọn cây, ánh chiều tà rực rỡ. Thang Lâm thở dài: “Vụ trưởng Triệu không có phu nhân sao?” Cô tự cho rằng mình đã hiểu tại sao Vụ trưởng Triệu lại muốn gặp cô.

Tống Dịch liếc nhìn Thang Lâm, vẻ mặt kỳ lạ: “Vụ trưởng Triệu có một đứa con trai, lớn hơn em một tuổi.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương