Em Là Cảnh Đẹp Thế Gian
Chương 97: Ngoại truyện 1

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Edit: Carrot – Beta: Cún

Núi non xa xăm trong buổi sớm mai có màu xám mực, những đám mây xung quanh cũng xám xịt, không lâu sau, giữa những đám mây dần hiện ra một tia nắng sớm. Máy bay cất cánh, công việc ngoại giao với Sisby sẽ do các nhà ngoại giao mới đảm nhiệm, Thang Lâm và Tống Dịch đã hoàn thành sứ mệnh ngoại giao trong nhiệm kỳ của mình.

Trên máy bay, mọi người nói cười vui vẻ, lên kế hoạch sau khi hết nhiệm kỳ sẽ có thể nghỉ ngơi vài ngày, ở bên gia đình.

Năm đầu tiên công tác ở nước ngoài không được nghỉ phép về nước, nhưng hai năm sau có thể nghỉ phép về nước. Mà vì công việc ở Sisby quá bận rộn, Thang Lâm, Tống Dịch, Tô Giang, Lý Lâm Phong và Trần Đình Đình không ai về nước nghỉ phép. Thọ tám mươi tuổi của ông nội Tô Giang, bà nội Trần Đình Đình qua đời, Lý Lâm Phong có thêm một đứa cháu trai nhỏ, tiệc đầy tháng của cháu trai nhỏ, tất cả những điều này họ đều bỏ lỡ, họ cảm thấy có lỗi với gia đình. Vì vậy, sau những tiếng cười nói vui vẻ thì không khỏi có chút cảm khái.

Thang Lâm và Tống Dịch vừa xuống máy bay đã về thăm bà nội. Nếp nhăn trên mặt bà nội sâu hơn rất nhiều so với ba năm trước, tóc bạc trắng, ngày càng gầy gò. Mắt Thang Lâm hơi ươn ướt, cô đã ba năm không về thăm bà nội, thật sự là quá bất hiếu.

Tuy nhiên, khi thấy Thang Lâm và Tống Dịch nắm tay nhau bước vào nhà, bà nội lại cười không ngậm được miệng. Đối với Tống Dịch, bà hết lòng yêu thích, cháu gái của mình có thể đến được với Tống Dịch thật là viên mãn.

Thang Lâm buông tay Tống Dịch ra, chạy nhanh đến trước mặt bà nội, ôm chặt lấy bà, nén xuống sự áy náy trong lòng, cười nói “Bà nội”.

Bà nội Thang Lâm tùy ý để Thang Lâm ôm một lúc lâu, sau đó bảo họ vào nhà nói chuyện.

Tống Dịch mở một chiếc vali, bên trong cả một vali đều là quà tặng cho bà nội, trong đó không thiếu những món đồ quý giá, ngay cả Thang Lâm cũng không biết Tống Dịch đã chuẩn bị từ khi nào.

“Hôm kia, bố của Lâm Lâm gọi điện thoại về, ông ấy hết nhiệm kỳ vào ngày 3 tháng sau, vừa hết nhiệm kỳ là về nước ngay.” Sau khi hàn huyên hỏi han một hồi, bà nội Thang Lâm nói, rồi hỏi bố của Tống Dịch khi nào thì hết nhiệm kỳ.

“Tuần trước con có hỏi bố con, nhiệm kỳ của bố con phải đến tháng tư năm sau.” Tống Dịch nói.

Bà nội Thang Lâm thở dài: “Như vậy phải đến năm sau rồi.” Bà nghĩ mình sắp tám mươi tuổi rồi, tuổi cao rồi, có thể sớm thấy cháu gái kết hôn thì tốt. Thang Lâm và Tống Dịch đã ở bên nhau rồi, hôn sự nên sớm không nên muộn, nhưng bố của Tống Dịch phải đến tháng tư năm sau mới hết nhiệm kỳ, mà bố của Tống Dịch lại là một người cần mẫn coi trọng sự nghiệp ngoại giao, hôn sự này ít nhất phải kéo dài đến tháng tư năm sau rồi, còn cả một năm nữa.

Thang Lâm tâm tư linh lung, biết tại sao bà nội lại thở dài.

“Nhưng tuần trước con đã cố tình nói với bố con rồi, bảo ông ấy nhất định phải nghỉ phép về nước vào ngày 18 tháng sau,” Tống Dịch nói, “Bố con đồng ý rồi.”

Thang Lâm phản ứng rất nhanh, ngày 18 tháng sau? Chẳng lẽ ngày mà Tống Dịch nói là ngày 18 tháng 5?

Bà nội Thang Lâm ngẩn người.

Tống Dịch cung kính ôn hòa nói: “Thưa bà, hôn lễ của con và Thang Lâm sẽ tổ chức vào ngày 18 tháng 5.”

Vẻ tiếc nuối vừa rồi của bà nội Thang Lâm tan biến hết, ánh mắt tràn ngập ý cười nói: “Tốt! Tốt! Tốt!”

Vầng trăng non treo trên ngọn cây, gió đêm nhẹ nhàng thổi, bà nội Thang Lâm lúc này mới để Tống Dịch rời đi.

Ngày hôm sau, Thang Lâm ở trong thư phòng của Tống Dịch, người nghiêng tựa vào giá sách, nhướng mày nhìn Tống Dịch. “Em còn chưa mua nhiều như vậy? Anh đây là tính gì vậy?”

Thang Lâm nói đến những món quà mà Tống Dịch tặng cho bà nội ngày hôm qua.

“Xem như quà ra mắt của cháu rể.” Tống Dịch vừa thu dọn sách trên giá, vừa đáp.

Thang Lâm cong môi cười, nhưng miệng lại nói: “Đợi anh thành rồi thì nói.”

Ý của Thang Lâm là đợi Tống Dịch thành cháu rể rồi thì nói, bây giờ anh chưa phải là cháu rể gì đâu.

Tống Dịch dường như đã quen với sự không nhất quán, nói một đằng nghĩ một nẻo của cô, anh thậm chí còn không thèm nhìn cô một cái, động tác sắp xếp sách không hề dừng lại.

Thang Lâm lại lẩm bẩm: “Em mua cho nhà anh cũng có gì quý giá đâu.”

Cô sợ quà của mình nhẹ quá sao? Tống Dịch lúc này mới quay đầu nhìn cô một cái, cười nói: “Ba mẹ anh, ông nội anh là người coi trọng những thứ đó sao? Em không cần mua gì đâu, có thể bước chân vào nhà họ Tống là mọi người đã mãn nguyện rồi.”

Thang Lâm phì cười. Cô đưa tay nhẹ nhàng vỗ lên những cuốn sách trên giá sách, liền có bụi bay tán loạn. “Tham tán Tống đây là lại muốn phơi sách sao?” Lúc này cô mới hỏi.

Tống Dịch: “Ừ.”

“Có cần tiểu thư giúp đỡ không?”

“Em cứ đứng đó là được rồi. Đứng đó thôi là một cảnh đẹp rồi.”

Không biết là anh đang chế nhạo cô hay là khen cô, vì đã rất nhiều lần trước đây khi anh sắp xếp sách thì cô đều đứng nhìn, cực kỳ ít khi động tay giúp đỡ. Nhưng dù sao thì Thang Lâm cũng cong môi cười, “Vậy thì em cứ đứng đây vậy.”

Tống Dịch không để ý đến cô. Một lát sau, Tống Dịch đi đến trước mặt Thang Lâm, đưa tay lấy ra một cuốn sách trên đầu cô, bụi trên sách đột nhiên bay vào mắt Thang Lâm. Thang Lâm “ái da” một tiếng kêu lên, cúi đầu dụi mắt.

Tống Dịch để cuốn sách sang một bên, lấy tay cô ra, cúi đầu thổi nhẹ vào mắt cô.

“Đỡ hơn chưa?” Anh hỏi.

“Ừm.” Thang Lâm chớp mắt.

Hàng mi dài khẽ rung rung, hai mắt như ngâm trong nước. Tống Dịch khẽ cười: “Đi tìm chỗ nào tốt mà đứng đi.”

Thang Lâm lại chớp mắt một cái, nhìn chằm chằm Tống Dịch, nói: “Bản tiểu thư vẫn là giúp anh một tay đi.”

Trong đôi mắt đó như có một hồ nước biếc, Tống Dịch cúi đầu hôn nhẹ lên mắt cô. Thang Lâm khẽ cười. Ánh nắng bị mây che khuất, thư phòng trong chốc lát tối đi nhiều. Tống Dịch lại cúi thấp đầu, đặt môi lên môi Thang Lâm. Thang Lâm hai tay ôm eo Tống Dịch.

Các công việc ở Sisby, cùng với việc bàn giao công việc trước khi về nước, thoắt cái họ đã không có thời gian ở riêng như thế này từ lâu rồi, hơn nữa đây là thư phòng của anh, sẽ không có ai đến làm phiền.

Nụ hôn của Tống Dịch rơi trên vai, tim Thang Lâm run lên, ôm chặt anh hơn.

Thỉnh thoảng trên giá sách lại rơi xuống một cuốn sách, nhưng hai người đã không còn thời gian để nhặt nữa rồi.

Bộ Ngoại giao. Đỗ Nam Phong tay cầm một tập tài liệu vừa đi vừa xem, khi vô tình ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một bóng dáng thướt tha đang đi về phía cửa thang máy. Bóng dáng đó đã từng xuất hiện vô số lần trong đầu anh, trên mặt anh lập tức lộ ra nụ cười vui mừng, há miệng gọi: “Thang Lâm!”

Thang Lâm dừng bước, quay người lại nhìn Đỗ Nam Phong. Sau khi nhìn rõ là ai, cô cũng lộ ra nụ cười vui mừng.

“Đỗ Nam Phong, lâu rồi không gặp!”

“Lâu rồi không gặp!” Đỗ Nam Phong ba bước thành hai bước đi tới.

Hai người còn chưa kịp nói gì, thì một tiếng “ừ hừ” vang lên. Đỗ Nam Phong ngẩng đầu lên thì thấy Tống Dịch đang đi tới.

Tống Dịch đi đến trước mặt hai người, liếc nhìn Đỗ Nam Phong. Điện thoại của Thang Lâm reo lên, là điện thoại của Tư trưởng Phan phòng phiên dịch, biết cô đã về, bảo cô nhanh chóng quay lại phòng phiên dịch. Thang Lâm nghe điện thoại xong thì nói với Đỗ Nam Phong và Tống Dịch một tiếng là có việc phải đi trước.

“Nghe nói cậu về rồi, nhưng không phải đã xin nghỉ phép sao? Sao nhanh vậy đã về bộ rồi?” Đỗ Nam Phong thấy Tống Dịch cũng rất vui mừng.

Nhưng Tống Dịch nhìn ra, sự vui mừng này khác với sự vui mừng khi nãy thấy Thang Lâm. Tống Dịch nói thẳng: “Sau này đừng có lộ ra vẻ mặt như lúc nãy với cô ấy.”

Đỗ Nam Phong ngẩn người ra một lát mới phản ứng lại được Tống Dịch đang nói gì. Anh ta bỗng nhớ lại một cuộc điện thoại anh ta đã nói chuyện với Tống Dịch khi Tống Dịch ở Sisby. Anh ta hừ một tiếng thật mạnh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương