Em Là Cảnh Đẹp Thế Gian
-
Chương 2: Có thể pha một tách trà không?
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Edit & beta: Carrot
“Không riêng gì tôi, tất cả anh em ở đây đã nhìn trúng Vụ Biên Phiên dịch đối ngoại từ lâu, chỉ có mình cậu là không quan tâm.” Đỗ Nam Phong cảm thán.
Tống Dịch thu hồi ánh mắt, lơ đễnh nói: “Vậy sao?”
“Đương nhiên rồi. Cậu nghĩ xem, tất cả đàn ông trong phòng chúng ta đều như nhau, chuyện đại sự cả đời thật ra rất quan trọng. Các cô gái ở Vụ Biên Phiên dịch đối ngoại ai ai cũng nổi tiếng, nhiều người ngưỡng mộ chẳng có gì lạ. Đương nhiên, cậu không cần lo lắng.” Đỗ Nam Phong nói câu cuối cùng mang theo một tia ghen tị. Bởi vì nghe nói thời đại học, Tống Dịch có rất nhiều người theo đuổi, tới khi vào Bộ Ngoại giao, cho dù phụ nữ chiếm không nhiều, nhưng cũng không thiếu người ái mộ anh.
Sắp ra đến cửa, xe của Tống Dịch đỗ ở bãi đỗ xe, anh đi về hướng bãi đỗ xe, không quay đầu nhìn mà nói: “Tạm biệt.”
Đỗ Nam Phong ở cách đó không xa, bình thường đi đi về về, bởi vậy anh và Tống Dịch đi mỗi người một ngả.
Thang Lâm về tới nhà. Căn nhà cô đang ở là bố cô mua khi về nước. Căn nhà này cách Bộ Ngoại giao không xa, chỉ mất mười phút để di chuyển. Lúc cô sáu tuổi bố mẹ ly hôn, trước đây cô ở với bà nội, học đại học thì ở ký túc xá, bố cô thường xuyên ở nước ngoài, bởi vậy căn nhà này không có ai ở. Bây giờ cô vào Vụ Biên Phiên dịch đối ngoại làm việc, căn nhà này lại cách chỗ làm không xa nên cô mới chuyển đến đây ở.
Thang Lâm bước vào nhà, cởi giày cao gót, thay dép lê, bước vào phòng khách. Đặt túi xách ở trên sô pha, cô xoay người cầm lấy điều khiển trên bàn bật TV. Màn hình TV chớp sáng, là kênh tin tức. Cô đứng dậy đi mở tủ lạnh, bên trong chỉ có mấy chai nước, cũng không có bất cứ thứ gì. Cô mới dọn vào còn chưa kịp đi mua sắm. Cô thuận tay cầm một chai nước ra, vặn nắp, ngửa cổ uống nước.
Trên TV, tin tức thứ nhất: Vào lúc 3 giờ 11 phút sáng theo giờ địa phương, lãnh đạo cấp cao của nước Z qua đời, Đại sứ quán Trung Quốc tại nước Z đến chia buồn.
Thang Lâm nhanh chóng xoay người, nhìn chằm chằm màn hình TV. Nước Z chính là nơi bố cô đang công tác, quan hệ bất hòa của Trung Quốc và Nước Z liền trở nên thân thiết hơn. Thang Lâm tính toán thời gian, lúc này ở Nước Z đã là đêm khuya, vì thế cô không gọi cho bố, nhưng điện thoại của cô lại vang lên.
Thang Lâm đi tới sô pha, lấy điện thoại trong túi xách, vừa nhìn dãy số trên màn hình, cô lắp bắp kinh hãi. Cô lập tức nghe điện thoại: “Đại sứ Thang, đã trễ như thế này rồi sao ngài còn chưa ngủ?”
“Tăng ca, quên mất giờ giấc. Bố nghĩ hôm nay là ngày đầu tiên con tới Vụ Biên Phiên dịch đối ngoại, nên muốn gọi điện hỏi thăm con một chút. Cảm giác thế nào?”
Trong điện thoại truyền tới giọng nói của bố Thang Lâm.
Thang Lâm miễn cưỡng dựa lưng vào sô pha, nói: “Vui lắm ạ. Ước mơ đã thành sự thật rồi.” Chủ yếu là xem trọng sự thẳng thắn hơn tài năng của cô.
Điện thoại truyền tới tiếng cười của bố cô. “Vậy là tốt rồi. Vào Bộ Ngoại giao phải làm việc thật tốt, đừng nghĩ tới việc đi cửa sau.”
Thang Lâm “Ai ya” một tiếng, nói: “Con biết, con biết, có khi nào con nghĩ tới đâu. Con vào làm ở Vụ Biên Phiên dịch đối ngoại không phải bằng chính năng lực của con hay sao?”
“Haha, cái này được. Đúng rồi, Tống Dịch ở Vụ các Tổ chức Quốc tế, con đã gặp thằng bé chưa?”
“Gặp anh ấy làm cái gì? Bố không cho con đi cửa sau, còn có thể thương lượng với anh ấy cho con đi cửa sau sao?” Thang Lâm nói, nhưng trong lòng cô đương nhiên để ý, hơn nữa nhất định cô phải chuẩn bị một hoàn cảnh thật đặc biệt, tự tin trước mặt anh. Ví dụ như anh tới mời người nào đó cùng đi phiên dịch, cô sẽ thản nhiên bảo anh thứ lỗi, lát nữa cô phải đi phiên dịch rồi.
Bố Thang: “Không phải cho con thương lượng đi cửa sau, thằng bé vẫn luôn thích con, coi con như em gái, từ nhỏ hai đứa đã thân thiết như anh em, lén gặp mặt thì có sao đâu?”
Anh em? Thang Lâm mân mê gặm nhấm môi mình, bọn họ có điểm nào giống anh em?
Tống Dịch lớn hơn cô bốn tuổi, bố cô và bố Tống Dịch là bạn bè, trước kia hai nhà gần nhau, chẳng là sau khi Tống Dịch vào đại học liền chuyển nhà, bọn họ cũng không gặp lại.
Thang Lâm và bố nói thêm vài câu rồi kết thúc cuộc trò chuyện. Cô ngồi dựa vào sô pha, hai mắt nhìn chằm chằm màn hình TV, trong lòng mong chờ cơ hội gặp mặt với Tống Dịch.
Lúc sau Thang Lâm chấn chỉnh lại tinh thần, tắt TV, mở máy tính lên, đeo tai nghe tiếp tục học tập.
*
Ngày hôm sau, bảy giờ rưỡi sáng, Thang Lâm có mặt tại cửa phòng huấn luyện kỹ năng nghe dịch tiếng Anh của Vụ Biên Phiên dịch đối ngoại. Tô Thiệu Trạch còn tới trước cả cô.
“Chào buổi sáng.” Hai người đồng thanh nói.
“Nhà cậu ở đâu? Sao đến sớm thế?” Thang Lâm hỏi.
Tô Thiệu Trạch: “Ký túc xá. Còn cô?”
Bộ Ngoại giao có ký túc xá riêng biệt, tiểu khu có hoa viên, khung cảnh xem như cũng khá đẹp.
“Ở gần đây.” Thang Lâm nói. Cô vừa cười vừa cùng Tô Thiệu Trạch đứng ở đối diện cửa: “Chúng ta vào trong ngồi nói đi.”
Tô Thiệu Trạch vội nói: “Được.”
Hai người tiến vào bàn thì ngồi xuống. Thang Lâm hỏi: “Cậu có biết Tống Dịch không? Anh ấy cũng từ Đại học An Huy ra đó.”
“Biết chứ, bởi vì anh ấy hơn tôi vài khóa. Hơn nữa, bảng thông tin của trường có tên anh ấy, chuyên ngành Quan hệ học Quốc tế, Tống đại thần, ở Đại học An Huy có ai là không biết anh ấy, anh ấy chính là truyền thuyết.” Tô Thiệu Trạch nói.
“Truyền thuyết?” Mắt Thang Lâm sáng lên.
Vừa nói tới đây thì Hứa Kiều đến, coi như cô cũng tới sớm. Những gì Thang Lâm và Tô Thiệu Trạch nói cô đều nghe được. Người có thể nằm trong danh sách đại thần ở Đại học An Huy nhất định không phải bình thường, bởi vậy khi nghe thấy Thang Lâm nhắc tới Tống Dịch, cô không khỏi tò mò. Cô ngồi sau lưng cách Tô Thiệu Trạch một bàn, chăm chú lắng nghe.
Tô Thiệu Trạch chậm rãi nói: “Nghe nói hồi năm nhất Tống Dịch có viết một bài luận văn Quan hệ học Quốc tế, ngài Vụ trưởng của Vụ các Tổ chức Quốc tế đã thấy bài luận văn đó, tự mình đến Đại học An Huy tìm và nói chuyện với anh ấy. Chính miệng ngài Vụ trưởng bảo là muốn thảo luận cùng Tống Dịch. Cũng sau cuộc trò chuyện này mà Tống Dịch được chọn vào Bộ Ngoại giao. Chờ tới khi tốt nghiệp, anh ấy thuận lợi tới Vụ các Tổ chứcQuốc tế làm việc. Phải biết rằng, chưa từng có ai được chọn vào Bộ Ngoại giao ngay từ năm nhất cả. Bộ Ngoại giao tuyển rất ít nhân tài, đều phải là bắt đầu từ năm hai, mấy năm gần đây phải gần năm ba mới bắt đầu tuyển chọn nhân tài.”
Thang Lâm nghe xong, kinh ngạc. Thế mà ngay từ năm nhất Tống Dịch đã được lựa chọn vào Bộ Ngoại giao, quả là lợi hại.
Hứa Kiều cũng chưa từng thấy qua người nào như vậy, khó có thể tin được.
Những người khác cũng lần lượt bước vào phòng huấn luyện nghe dịch tiếng Anh. Trưởng phòng của phòng biên phiên dịch ngôn ngữ Anh là Thẩm Lộ đi tới, buổi huấn luyện nghe dịch chính thức bắt đầu. Thang Lâm và mọi người nhanh chóng lấy giấy bút ra, đeo tai nghe.
Huấn luyện buổi sáng kết thúc, cả buổi sáng, từ 8 giờ đến 11 giờ 40, bọn họ chỉ nghỉ ngơi vỏn vẹn 20 phút. Khi người hướng dẫn đi ra, mọi người thở phào một hơi, chuẩn bị đi căng tin ăn cơm. Thang Lâm cúi đầu nhìn di động, đi cuối cùng.
“Cô ở phòng biên phiên dịch ngôn ngữ Anh à?” Một giọng nói trung niên vang lên phía sau.
Thang Lâm cầm điện thoại trong lòng bàn tay, xoay người mỉm cười: “Đúng vậy.”
“Thẩm Lộ không có ở đây sao?” Người đàn ông trung niên hỏi.
Thang Lâm trả lời: “Trưởng phòng Thẩm đi ăn trưa rồi ạ.”
“Vụ trưởng Triệu, chúng ta vào trong chờ một lát nhé?”
Giọng nói trầm ấm vang lên.
Thang Lâm đảo mắt nhìn về phía người đứng bên cạnh người đàn ông trung niên. Người kia mặc một bộ tây trang màu đen, anh tuấn nho nhã, nhưng hình như là cô đã gặp qua ở đâu đó rồi.
Người đàn ông trung niên gật đầu, sau đó hỏi cô có thể mở cửa giúp được không, bọn họ vào trong ngồi chờ.
Cô mở cửa, nghiêng người sang một bên. Người đàn ông trung niên cùng người đàn ông trẻ tuổi đi vào, ngồi xuống ghế chờ. Ánh mắt của Thang Lâm vẫn luôn nhìn người đàn ông anh tuấn năm xưa, một lát sau, cô bỗng khiếp sợ. Người này không phải Tống Dịch thì là ai? Cô luôn mong đợi cuộc gặp mặt của hai người, thế nhưng anh ở ngay trước mắt mà cô không nhận ra.
Trong trí nhớ của Thang Lâm, tuy rằng vẻ ngoài của Tống Dịch rất đẹp trai, ngọc thụ lâm phong, nhưng vẫn có dáng vẻ thiếu niên. Nhiều năm không gặp, vẻ ngây ngô thời thiếu niên khi ấy hầu như không còn, ngược lại càng thêm anh tuấn, nhìn qua rất phong độ, ôn hòa nho nhã. Từ một thiếu niên biến thành một người đàn ông trẻ tuổi. Khó trách cô cảm thấy quen mắt, nhất thời không nhận ra anh.
“Trường phòng Thẩm vừa mới ra ngoài phải không?” Tống Dịch nhìn cô, hỏi.
Thang Lâm phục hồi tinh thần: “Đúng vậy.”
“Vậy, xin hỏi có trà không? Có thể pha một ly trà không?” Tống Dịch lại hỏi.
“Có, chờ một chút.” Thang Lâm cười nói.
Cô xoay người đi pha trà, trong lòng hừ một tiếng, anh cũng không nhận ra cô, anh thế mà lại không nhận ra cô! Hơn nữa anh còn biến cô thành người bưng trà rót nước sao? Nhưng cô pha trà kiểu gì đây?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook