Em Là Cảnh Đẹp Thế Gian
-
Chương 1: Vụ Biên Phiên dịch đối ngoại
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Edit: Cún – Beta: Cún, Carrot
Đầu tháng Tư, tiết Thanh Minh vừa qua, mấy ngày nay trời mưa không ngừng. Mưa rơi tí tách, tí tách, cũng có vài phần lãng mạn.
Bên ngoài văn phòng của trường Đại học Ngoại Ngữ Thượng Hải, khoa Ngoại ngữ 1 có rất nhiều sinh viên đang đứng, bọn họ đều rất hồi hộp.
Vụ Biên Phiên dịch đối ngoại của Bộ Ngoại giao đã quyết định tuyển chọn thêm những tài năng mới, trong hàng trăm sinh viên đã báo danh sẽ chọn ra 4 phiên dịch viên tiếng Anh, 3 phiên dịch viên tiếng Pháp và 1 phiên dịch viên các ngôn ngữ vùng Âu Mỹ. Mười mấy sinh viên trong nhóm phiên dịch tiếng Anh, trải qua hai vòng phỏng vấn, chỉ còn một vòng cuối cùng. Vòng này sẽ do đích thân Vụ trưởng Phàn phỏng vấn. Nghe nói ông ấy rất nghiêm khắc.
Thang Lâm chưa bao giờ căng thẳng như thế này, nguyện vọng lúc nhỏ của cô là được làm việc ở Vụ Biên Phiên dịch đối ngoại của Bộ Ngoại giao. Trường Đại học Ngoại ngữ Thượng Hải cũng nằm trong danh sách các trường đại học top đầu, có thể vào được khoa Ngoại ngữ 1 ở đây, đều là những người có thành tích nổi bật, người có thể vào phòng phiên dịch làm việc có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Cô ngẩng đầu, thấy Hứa Kiều bước ra từ phòng truyền thông, Hứa Kiều đã phỏng vấn xong nhưng vẫn không hề thả lỏng, khiến Thang Lâm lại càng căng thẳng hơn. Thực lực của Hứa Kiều vốn rất lợi hại.
“Tớ hồi hộp quá.” Bạn thân của Thang Lâm là Vưu Duyệt Thi nói.
“Thả lỏng nào.” Mặc dù Thang Lâm đang rất căng thẳng, nhưng vẫn an ủi Vưu Duyệt Thi, xem như đang động viên chính mình.
Hứa Kiều liếc mắt nhìn Thang Lâm, cùng nam sinh tên Châu Nam mới vào kia, bọn họ đều là đối thủ của cô.
Những sinh viên đến phỏng vấn lần lượt đi vào, rồi lại đi ra. Đến lượt Vưu Duyệt Thi vào phỏng vấn, cô ấy nói không biết kết quả thế nào, cô ấy rất hồi hộp.
Đến khi Thang Lâm đi vào, câu hỏi đầu tiên mà cô nghe được là: “Bố cô là đại sứ Thang, làm việc ở Đại sứ quán Nước Z, đúng không?”
“Vâng ạ.”
Vụ trưởng Phàn: “Tôi chỉ xem trọng năng lực.”
Thang Lâm: “Em cũng là dựa vào năng lực của bản thân để đến được đây ạ.”
Không gian trong phòng trở nên yên tĩnh, Thang Lâm cố gắng trấn an bản thân.
“Cô đã được tuyển.”
Thang Lâm đột nhiên nghe thấy câu này. Cô ngẩng đầu kinh ngạc khi nhìn Vụ trưởng Phàn, vị lãnh đạo có quyền hành lớn nhất của Vụ Biên Phiên dịch đối ngoại. Cô không không nghe nhầm chứ? Cô chắc chắn rằng mình không nghe nhầm, nhưng vẫn vô cùng ngạc nhiên, cô cứ thế mà được nhận vào à?
“Phần phiên dịch của cô và Đồng Thanh rất xuất sắc, khiến tôi cảm thấy rất bất ngờ. Có câu nói “Người có tài nên được công nhận, không thiên vị người nhà”, vậy nên cô đã trúng tuyển.”
Thang Lâm nhoẻn miệng cười: “Cảm ơn! Cảm ơn Vụ trưởng!”
“Đúng rồi, cô có bạn trai chưa?” Vụ trưởng Phàn lại hỏi.
Thang Lâm không nghĩ tới câu hỏi này, có bạn trai hay không và làm phiên dịch viên có liên quan gì tới nhau à? Là có bạn trai thì tốt hay không có bạn trai mới tốt? Nhưng người này là Vụ trưởng Phàn, vừa nãy rõ ràng nói rằng ông ấy chỉ coi trọng người có năng lực. Trong lòng cô không khỏi nghi ngờ, vẫn nên ăn ngay nói thẳng: “Tôi không có.”
“Có thể đi nước ngoài không? Ví dụ như đi đến quốc gia thứ ba chẳng hạn?”
“Tất nhiên là được ạ.”
“Được, không thành vấn đề.”
Thang Lâm căng thẳng đi vào, vui vẻ đi ra. Vưu Duyệt Thi vội vàng hỏi có phải Vụ trưởng Phàn có ấn tượng tốt với cô không. Thang Lâm nhỏ giọng nói: “Mình trúng tuyển rồi.”
Một vị nhân viên công tác đi ra thông báo, một giờ sau sẽ có kết quả. Những người khác đều rất căng thẳng, nhất là Hứa Kiều. Chỉ mình Thang Lâm biết cô là người duy nhất trong trường trúng tuyển, những người khác còn phải ngồi chờ một giờ sau mới công bố kết quả.
Vưu Duyệt Thi vui vẻ reo hò làm Hứa Kiều biết được Thang Lâm đã trúng tuyển, trong lòng Hứa Kiều bất an, không biết mình có được chọn hay không. Hồi học đại học, trong các loại giải đấu và kỳ thi tiếng Anh, cô và Thang Lâm có thực lực ngang nhau, nên cô ta rất tự tin. Nhưng cho dù như vậy, không điều gì có thể khiến một người cam đoan bản thân mình một trăm phần trăm có thể trúng tuyển vào Vụ Biên Phiên dịch đối ngoại. Càng nghĩ cô càng sốt ruột.
Cuối cùng, thông báo tuyển chọn 4 phiên dịch viên Tiếng Anh được công bố: Thang Lâm, Hứa Kiều, Châu Nam, Vưu Duyệt Thi.
Hứa Kiều thở phào nhẹ nhõm. Vưu Duyệt Thi kích động ôm lấy Thang Lâm.
Vui vẻ xong, Thang Lâm nhớ tới một người, người nọ từng từ chối lời thổ lộ của cô, còn khiến cô có động lực học tập thật tốt, đừng dành cả ngày nghĩ ngợi vớ vẩn, anh nói, có thể vào được Vụ Biên Phiên dịch đối ngoại của Bộ Ngoại giao làm phiên dịch viên đều là người có năng lực, nếu cô không cố gắng thì chắc chắn sẽ không vào được. Hơn nữa, khi đó cô không thể nào không nỗ lực. Bây giờ cô không chỉ được tham gia thi tuyển mà còn trúng tuyển vào làm việc tại Vụ Biên Phiên dịch đối ngoại.
Khóe miệng Thang Lâm nhếch lên: “Tống Dịch, anh quá xem thường em rồi.”
Tốt nghiệp đại học, Thang Lâm và ba người khác nhận bằng học vị sau đó vào Bộ Ngoại giao làm việc. Ngày đầu tiên, Thang Lâm cố ý mặc chiếc váy liền thân màu đỏ rượu, xinh đẹp tao nhã, lại thêm phần hào phóng.
Ngoại trừ trường cô, Vụ Biên Phiên dịch đối ngoại còn tuyển thêm nhân tài tại các trường khác, ví dụ như Đại học An Huy. Đại học An Huy được mệnh danh là “cái nôi của Ngoại giao” và Tống Dịch cũng từ Đại học An Huy mà ra.
Khi mọi người tự giới thiệu, Thang Lâm có hơi hoảng hốt khi nghe được, một người tên là Tô Thiệu Trạch tự giới thiệu mình tốt nghiệp ở Đại học An Huy.
Sau khi tự giới thiệu, Vụ trưởng Phàn nói với bọn họ: “Tôi có điều này phải nói với các cô cậu, trước khi trở thành nhân viên chính thức, các cô cậu sẽ được huấn luyện trong vòng bốn tháng. Mỗi ngày từ 8 giờ đến 10 giờ sáng, tiến hành luyện dịch tiếng Trung sang tiếng Anh, từ 10 giờ 40 đến 11 giờ 40 huấn luyện nghe bản tin tiếng Anh, đều là tin thời sự trong ngày. Buổi chiều từ 2 giờ đến 4 giờ luyện viết – dịch, đọc – dịch hoặc là đi xem một số tin tức. Nếu như không có bản tin thì 5 giờ chièu sẽ tiến hành luyện nghe bản tin tiếng Anh, đến 6 giờ tối thì kết thúc.”
Các phiên dịch viên mới “Oa” một tiếng. Thang Lâm thầm nghĩ: “Thật sự là huấn luyện ma quỷ mà.”
“Buổi tối…”
Giọng nói của Vụ trưởng Phàn lại vang lên. Mọi người nhìn nhau, buổi tối cũng huấn luyện? Lại nghe Vụ trưởng Phàn nói: “Buổi tối là thời gian của các cô cậu.”
Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm. Như vậy cường độ huấn luyện cũng không có gì quá. Bỗng nghe tiếng Vụ trưởng Phàn nói tiếp: “Buổi tối có hai, ba tiếng để học thuộc, các cô cậu tự chủ động thời gian.”
Vưu Duyệt Thi bừng tỉnh… ghé sát tai Thang Lâm nói: “Chính xác câu nói “buổi tối là thời gian của các cô cậu” là có ý này.”
Thang Lâm gật đầu, cường độ cao nhất định áp lực cũng lớn, vào Bộ Ngoại giao thì đây cũng là lúc huấn luyện bắt đầu.
“Huấn luyện bắt đầu từ ngày mai, hy vọng mọi người có thể hoàn thành thử thách, các cô cậu có thể hỏi những người đi trước. Hôm nay đến đây thôi.” Vụ trưởng Phàn tuyên bố tan họp.
Mọi người lục đục đứng dậy ra khỏi phòng.
“Này, kinh khủng thật đấy, aizzz” Châu Nam cảm thán.
Hứa Kiều cũng dự đoán trước cường độ huấn luyện. Cô tiếp lời: “Cố gắng lên.”
Tiến độ ngày đầu tiên tại Bộ Ngoại giao đã xong. Thang Lâm cùng mọi người tan làm.
Tại Vụ các Tổ chức quốc tế. Tống Dịch tắt máy tính, sắp xếp lại đống tài liệu trên bàn, sau đó đứng dậy, cầm theo tập tài liệu rồi cùng đồng nghiệp Đỗ Nam Phong ra khỏi văn phòng. Tống Dịch mặc một bộ tây trang màu đen, khí chất nho nhã, anh vừa đi vừa nói chuyện cùng Đỗ Nam Phong.
“Hôm nay Nước A tuyên bố tăng thêm ưu đãi với xí nghiệp nước ta. Tống Dịch, cuộc gặp mặt lần trước với Đại sứ quán Nước A rõ ràng có hiệu quả.”
“Xem như đã đạt được mong muốn. Hôm nay có thể ngủ ngon rồi.”
“Ý tôi là nên chúc mừng một chút.”
“Lại đi hát karaoke à?” Tống Dịch nhìn về phía Đỗ Nam Phong.
Đỗ Nam Phong: “Thế nào?”
“Không tốt lắm. Cậu như vậy, sao lúc trước lại vào Bộ Ngoại giao? Làm ca sĩ thì thích hợp hơn.” Tống Dịch chế nhạo.
“Không phải là tôi vào Bộ Ngoại giao rồi mới phát hiện ra tài năng ca hát sao?”
Hai người cười nói bước vào thang máy, đi đến cửa, Tống Dịch lơ đãng đưa mắt nhìn, cách đó không xa có một nữ nhân mặc váy màu đỏ rượu. Tóc cô búi cao, để lộ chiếc cổ trắng nõn, giống thiên nga trắng. Vóc dáng của cô cũng là một loại khí chất, cực kỳ hấp dẫn người nhìn. Ánh mắt Tống Dịch dán chặt trên người cô, nhất thời không chớp mắt.
“Kia chắc là Vụ Biên Phiên dịch đối ngoại. Trong Bộ Ngoại giao không có người đẹp nào như vậy cả.” Người đi cạnh Tống Dịch cười nói.
“Sao cậu biết đó là người đẹp?” Tống Dịch cười nhẹ nhàng.
“Đã là người đẹp thì chỉ cần nhìn vóc dáng là biết, cô gái có vóc dáng đầy khí chất như thế khẳng định không phải người bình thường.”
Tống Dịch từ chối cho ý kiến. Hơn nữa nhắc tới Vụ Biên dịch, anh nhớ tới một người. Anh quay đầu hỏi đồng nghiệp: “Vụ Biên Phiên dịch đối ngoại có người mới à?”
“Nghe nói vậy.” Đỗ Nam Phong gật đầu, “Lần này Vụ Biên Phiên dịch đối ngoại tuyển 20 nhân viên mới, Đại học Ngoại ngữ 9 người, Đại học An Huy 9 người, Đại học Quảng Tây 2 người. Phiên dịch viên Tiếng Anh nói riêng thì hơi nhiều. Đại học An Huy các cậu với Đại học Ngoại ngữ như một bình địa phân sắc thu.”
Tống Dịch cười ra tiếng: “Cái này mà cậu cũng biết?”
“Vụ Biên Phiên dịch đối ngoại có nhiều đồng nghiệp nữ nhất, tự nhiên sẽ chú ý.” Đỗ Nam Phong nói.
Tống Dịch theo bản năng ngước mắt lên, thân ảnh màu đỏ kia đã sớm không thấy. Trong trí nhớ, Thang Lâm từng nói với anh rằng cô nhất định sẽ vào Vụ Biên Phiên dịch đối ngoại, nhất định sẽ gặp lại anh ở Bộ Ngoại giao. Anh nghĩ, năm nay cô tốt nghiệp. Mặc dù là năm nay tốt nghiệp, cũng không biết Bộ Ngoại giao có tuyển cô hay không. Năm đó, trong lời nói của cô thật ra tràn đầy khát khao.
—————
☆ Chú thích:
1. Tiết Thanh minh là một khái niệm trong công tác lập lịch của các nước phương Đông chịu ảnh hưởng của nền văn hóa Trung Hoa cổ đại. Nó là một trong số hai mươi tư tiết khí của các lịch Trung Quốc, Đài Loan, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên.
2. Trung Nhất Ngoại (中一外) hay Trường Đại học Ngoại ngữ Thượng Hải, khoa Ngôn ngữ 1. Đại học Ngoại ngữ Thượng Hải (SISU – 上海外国语大学) nằm trong Dự án 211 của Trung Quốc. (?)
3. Đại học An Huy (Anhui University – 安徽大学) nằm ở thành phố Hợp Phì, tỉnh An Huy. Trường thành lập từ những năm 1950, là cơ sở đào tạo chủ chốt của tỉnh An Huy. Trường là đại học trọng điểm Hạng nhất kép (Double First Class) và Dự án 211 nằm trong top 100 trường tốt nhất Trung Quốc.
4. Đại học Quảng Tây (Guangxi University – 广西大学) Trường nằm tại thành phố Nam Ninh – thành phố xanh thủ phủ của tỉnh Quảng Tây. Đại học Quảng Tây là trường đại học lâu đời và quy mô nhất tỉnh Quảng Tây, cũng là trường duy nhất của tỉnh thuộc dự án 211 nhằm nâng cao chất lượng giáo dục của tỉnh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook