Yểm Vân Kiếm Thánh
Chapter 107: Đừng Đùa Với Chuột Chũi (3)

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Chương 107: Đừng Đùa Với Chuột Chũi (3)

[Dịch giả: Juice

Hiệu đính: Thanh Quyên]

 

Khung cảnh trước mắt thật hỗn loạn, những tòa nhà chìm trong biển lửa, những tượng đài sụp đổ.

Âm thanh vỡ vụn vang lên đâu đó, tựa như một cuộc chiến đang diễn ra. Nhưng tuyệt nhiên không có tiếng la hét của những kẻ đang vung tay phá hủy.

Cả không gian đều bị bao trùm bởi sự im lặng đến nghẹt thở.

Khuôn mặt của những người lùn chạy qua thành phố phủ đầy tro đen đến mức không thể nhận ra màu da nguyên thủy của họ.

Bộ râu vốn là niềm tự hào của họ giờ đã cháy xém, những bộ giáp mà họ đã dành cả đời để hoàn thiện giờ đây đang được dùng để phá hủy đi di sản sáng chói của tổ tiên.

Mỗi nhát búa vang lên lại mang theo một nỗi buồn không thể kiềm chế, dâng đầy đôi mắt họ.

Nếu ta có thứ gì đó quý giá, ta phải biết cách bảo vệ nó. Nhưng dường như những người lùn đã thất bại trong việc giữ gìn những thứ mà họ trân quý.

Trong mắt họ giờ đây chỉ còn lại sự tuyệt vọng đáng thương, để tồn tại, họ buộc phải bước vào một cuộc hành trình nhiều biến cố khôn lường.

Nước mắt của những người lùn hòa lẫn với tro đen và chảy xuống thành từng dòng.

“…Lửa ở đây vẫn chưa được dập tắt.”

Trong khoảnh khắc bi thảm khi mọi thứ dần sụp đổ, vẫn còn một lò nung chưa tắt ánh sáng. Đôi mắt lão người lùn đăm đăm nhìn vào cái lò tựa như một bức tượng đá lặng lẽ giữa tàn tro.

“Dù sao cũng cần có ai đó chứng kiến kết cục này…”

‘Kết cục’ mà lão nhắc đến không chỉ là cái lò nung, mà còn là dấu chấm hết cho cả một kỷ nguyên huy hoàng. Và chính lão sẽ là người chứng kiến khoảnh khắc tàn lụi của thời đại ấy.

“Vậy sao...”

Người đàn ông bên cạnh lão cũng ôm lấy chút suy tư còn sót lại khi nhìn về điểm kết thúc của một nền văn minh rực rỡ.

Dẫu vậy, hắn vẫn cảm thấy rất vui, vì ít nhất, hắn đã không đến quá muộn.

“Tôi đến để nhờ một việc.”

“Bây giờ luôn sao?”

Uỳnh!

Tiếng động lớn từ những mỏ quặng sụp đổ vang lên ở đằng xa.

Đó là tiếng búa đập vỡ mọi thứ trong thành phố mà họ đã dành cả cuộc đời mình để xây dựng.

Trong khoảnh khắc bi thương này, khi tất cả những gì tổ tiên họ đã tạo dựng đang bị phá hủy, chỉ có hai người không rơi nước mắt, đó chính là chàng trai bí ẩn và chủ nhân của lò nung cuối cùng.

“Tôi mang đến cho ông một thứ kim loại mà chỉ có Cửu Hỏa mới có thể điều khiển.”

Người đàn ông vừa nói vừa rút thứ gì đó ra khỏi chiếc ba lô cũ kỹ và đưa cho lão người lùn.

“Là nó sao…”

Khi người đàn ông gỡ tấm vải phủ lên, bên trong là một khối kim loại bạc phát ra ánh sáng mờ ảo.

Thứ kim loại dù có đặt trong ngọn lửa đỏ của lò nung vẫn không mất đi vẻ sáng bóng đã thu hút  ánh nhìn của lão người lùn.

“Mong ông hãy giúp tôi.”

Bàn tay chi chít vết thương mới của người đàn ông lộ ra qua cổ áo.

Do thời thế hiện tại nên anh ta mới ra nông nỗi này sao?

Dù người lùn khi nhìn thấy kim loại hiếm sẽ rất phấn khích, nhưng lão lại để ý nhiều hơn đến đôi bàn tay đầy vết sẹo của người đàn ông.

“Anh muốn ta làm gì?"

Sau khi nghe được câu trả lời mà mình đã chờ đợi suốt bao lâu, người đàn ông liền đứng thẳng người rồi nhìn vào lão người lùn và khẽ mỉm cười.

Hắn đến đây vốn là vì mục đích này.

“Tôi cần một thanh kiếm có thể giết rồng.”

Tôi sẽ giết con rồng hoàn hảo nhất trên thế giới.

Dù cho những thế giới đang khóc dưới đáy, như thành phố của những người lùn đang sụp đổ.

Ánh mắt của người đàn ông nhìn vào chủ nhân của lò nung cuối cùng nóng bỏng hơn cả ngọn lửa vĩnh cửu.

* * *

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

* * *

Vào một buổi sớm tĩnh lặng, trước chuồng ngựa của ngôi nhà, Vlad đang ngồi nhai thức ăn với vẻ mặt lo lắng.

“...”

Noir nhìn Vlad với vẻ bối rối, tự hỏi tại sao con người lại cư xử kỳ lạ như vậy. Nhưng Vlad không đáp lại ánh mắt nó, chỉ nhìn xa xăm.

“… Là anh đó hả, đội trưởng?”

“Ừ.”

Goethe bước ra với đôi mắt còn ngái ngủ, và ngạc nhiên khi thấy Vlad đứng trước mặt.

“Sao anh dậy sớm thế?”

“Tôi không ngủ được.”

Khi thấy Vlad đã chuẩn bị xong hết công việc từ trước, Goethe mỉm cười hài lòng rồi lau mồ hôi trán và tựa người vào tường.

“Dù sao thì đây cũng là lần đầu anh thấy quái vật troll mà, không ngủ được cũng dễ hiểu thôi. Ngài bá tước ở đây cũng rất ngạc nhiên khi biết nó xuất hiện ở đây đó.”

Tiếng gầm mạnh mẽ của con troll tối qua đã khiến người dân trong lãnh thổ phải rùng mình khiếp sợ.

Mặc dù âm thanh đó vọng lại từ sâu trong rừng, nhưng nó chẳng khác gì tiếng gọi của tử thần, buộc Bá tước Dalmatia phải gấp rút triệu tập số binh lính ít ỏi của mình để bảo vệ lãnh thổ.

“Tiếc là không lấy được xác của nó. Máu của troll là thứ rất quý giá."

Vlad thở dài khi nghe Goethe nói.

Quả thật, việc không thể thu được cơ thể con troll như Goethe đã nói đúng là đáng tiếc.

“Tôi không ngờ là nó lại cháy nhanh như vậy.”

Xác con troll mà Vlad tiêu diệt tối qua đã cháy rụi trong nháy mắt, khiến cậu không kịp phản ứng gì.

Dù chất đầy củi, xác con troll cũng không thể cháy rụi hoàn toàn đến mức không để lại chút dấu vết nào.

Sự sạch sẽ đến mức rõ ràng đến mức ai cũng có thể nhận ra rằng người ta đã cố tình nhúng tay vào chuyện này để xóa bỏ vết tích về con quái.

“...Có lẽ tôi phải báo cáo chuyện này cho ngài Joseph.”

Nhìn những dấu vết chỉ còn là đống tro đen của con Troll, Vlad lại nhớ đến những chuyện đã xảy ra ở lãnh thổ của Nam Tước Utman.

Theo linh cảm của bản thân, Vlad nghĩ rằng con troll không đầu của Dobrechi chắc chắn là một sự kiện cần phải báo cáo cho Joseph.

“Tuy nhiên, ở đây không có phù thủy. Ngài định gửi Pavel sao?”

“Không.”

Pavel không phải là lựa chọn thích hợp.

Mùa đông vừa qua thật khắc nghiệt để di chuyển, và tình hình có vẻ rất nghiêm trọng, nên tốt hơn hết là phải báo cáo ngay lập tức.

“Thành phố phía Đông nào gần với chúng ta nhất?

“Thành phố à... Để tôi xem.”

Khi hiểu được ý đồ của Vlad, Goethe liền mở bản đồ mà cậu đã nhận được từ Bá tước Dalmatia và nhanh chóng tìm kiếm điểm đến tiếp theo.

“Thành phố gần nhất có thể tìm được phù thủy là Tanovo. Đó là một thành phố thuộc quận Vitskaya. Nhìn trên bản đồ thì chắc phải mất một tuần để đến được đó.”

“Được.”

Phù thủy là những người nghiên cứu về những bí ẩn của thế giới. Mặc dù họ không phải là đối tượng được Giáo Hội ưa thích, nhưng họ có thể nhanh chóng truyền tải thông tin qua thư từ và cung cấp lời khuyên cho các lãnh chúa với những kiến thức đa dạng, vì vậy từ góc độ của giới quý tộc, họ chính là một bộ phận quan trọng không thể thiếu.

“Vậy chúng ta sẽ chọn Tanovo làm điểm đến tiếp theo. Dẫn đường đi.”

“Vâng.”

Nam Tước Dalmatia là một vị lãnh chúa nghèo nàn đến nỗi không thể mời một vị linh mục có uy tín để chứng nhận dấu hiệu của người hành hương, huống chi là một pháp sư.

Vì vậy, Vlad đã nghĩ đến việc đến một thành phố lớn hơn ở nơi khác để mượn pháp sư từ lãnh chúa ở đó.

Tuy là người làm việc dưới trướng một gia tộc khác, nhưng cậu vẫn là một hiệp sĩ có địa vị nhất định, nếu cần thiết, cậu có thể ra tay giúp đỡ những người ở đó để đổi lại yêu cầu của mình.

Khi Goethe rời khỏi chuồng ngựa và nói rằng sẽ đi tìm chỉ dẫn, Vlad lại bắt đầu nhìn vào khoảng không xa xôi.

Lý do cậu ra chuồng ngựa vào sáng sớm không chỉ vì muốn thăm Noir – con ngựa đã giúp đỡ cậu rất nhiều hôm qua, mà còn vì cậu vừa trải qua một giấc mơ mạnh mẽ đến mức khó lòng chợp mắt lại.

‘…Nhưng mình thật sự không nhớ gì cả.’

Thế nhưng, kỳ lạ là những giấc mơ mãnh liệt đã khiến cậu trằn trọc trong giấc ngủ lại chỉ mơ hồ giống như một ảo ảnh.

Tất cả những gì cậu nhớ bây giờ chỉ là âm thanh mơ hồ của một chiếc búa và những đống tro bay tứ tung. Thêm vào đó là những lời cuối cùng mà một người đàn ông xa lạ nào đó đã nói với sự quyết đoán.

“…Giết một con rồng.”

Vlad nhắm mắt lại và suy nghĩ.

Những lời cuối cùng của người đàn ông mà anh ta nghe trong giấc mơ rõ ràng là giọng nói mà cậu vốn đã quen thuộc.

Có lẽ giấc mơ này không chỉ đơn thuần là một giấc mơ, mà là một mảnh ký ức còn sót lại từ dấu vết của ‘giọng nói’ ấy.

Những buổi sáng mùa đông âm u đã qua.

Mặt trời hôm nay đang lấp ló mọc lên từ đỉnh núi xa xa.

Mũi kiếm của Vlad bắt đầu lóe lên tia sáng như ánh nắng ban mai kia.

Khác với trước đây, linh khí xung quanh Vlad giờ đây đã trở nên rõ ràng hơn một chút.

Tất cả đều là những dấu vết còn sót lại của ‘giọng nói’ đang trôi nổi trong thế giới tiềm thức của Vlad.

Vào ngày hôm đó, ‘giọng nói’ ấy đã hẹn gặp lại Vlad ở một chiều không gian sâu thẳm hơn, và cậu đã hứa sẽ thực hiện được mong muốn đó.

Vị hiệp sĩ trẻ nhắm đôi mắt trái của mình và tập trung vào nơi thế giới tiềm thức.

* * *

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

* * *

“Tại sao cậu lại muốn đi ngay vậy? Sao không chờ tuyết ngừng rơi hẳn đã?”

Mặc cho thời tiết lạnh giá, Nam Tước Dalmatia vẫn đích thân ra tiễn Vlad ngay tại dinh thự và nhìn cậu với một ánh mắt khó hiểu.

Mặc dù vừa qua ở đây đã xảy ra một sự cố nghiêm trọng, khiến Nam Tước Dalmatia không muốn Vlad vội vã rời đi. Tuy nhiên, một cảm giác mâu thuẫn cũng dâng lên trong lòng vị nam tước, thôi thúc ông mong muốn cậu ấy rời đi càng sớm càng tốt.

Cảm giác ấy càng trở nên mãnh liệt hơn khi ông nhìn thấy Goethe đang mỉm cười vui vẻ phía sau.

“Tôi đã làm tất cả những gì mình phải làm, giờ là lúc tôi phải rời đi, thưa ngài Nam Tước.”

Khuôn mặt của Nam Tước trở nên u ám như đồng tiền vàng mà ông ta đưa ra.

Tuy nhiên, người từng là kẻ móc túi và lừa đảo như Goethe lại không do dự nhận lấy số tiền công ít ỏi từ tay ông ta cho việc giết băng cướp, tìm kẻ ăn trộm lúa mạch, săn troll, và giải cứu cả một cô bé mất tích.

“Xin ngài đừng quên những gì tôi đã nói hôm qua.”

“Tôi sẽ nhớ, tôi đã ghi chép lại kỹ càng rồi.”

“Hãy xem đây như sự thành tâm của tôi đối với ngài.”

Vlad không nói gì về con chuột chũi phát sáng, nhưng cậu đã yêu cầu ngài Nam Tước kể cho mình nghe thêm một số thông tin khác.

“Tôi sẽ làm theo lời cậu dặn, không đốt rừng hay chặt cây bừa bãi để mở rộng ruộng lúa mạch nữa.”

Dù đây là chỉ là một vùng đất xa xôi hẻo lánh, nhưng ở thời đại này, việc nói thẳng về sự tồn tại của các tinh linh hay cây thiêng là chuyện rất khó khăn.

Bởi vì giờ đây, thế giới này chỉ tuân theo ý nguyện của Chúa Trời, lấy giáo lý làm đức tin.

“Tốt hơn, ngài cũng nên dâng chút lễ vật cho khu rừng. Tôi đã cảm nhận rõ ý nguyện thần linh đang lan tỏa khắp khu rừng đêm qua.”

Vì vậy, Vlad đã tiếp nhận trách nhiệm của dấu ấn và mượn danh nghĩa của một vị thần thay vì tinh linh.

Giờ đây, lãnh địa này đã không còn bị những con chồn đói ăn trộm hạt lúa mạch nữa.

“Tôi hiểu rồi! Nếu như thế có thể bảo vệ ruộng lúa mạch thì tôi sẽ làm!”

“Đây là lễ vật mà tôi muốn dâng lên vị thần đã ban cho tôi chiến thắng.”

Vlad nói rồi đưa cho Nam Tước Dalmatia một đồng tiền vàng sáng bóng.

“Hiệp sĩ phương Bắc đúng là nghĩa hiệp thật!”

Khuôn mặt của ngài nam tước nghèo khó bỗng tươi tỉnh lên một chút khi ông ta nhận lại được một phần tiền của mình.

Vlad lặng lẽ quan sát ông ta, rồi nhìn về phía khu rừng Dobrechi ở phía xa.

Giờ cũng đến lúc phải chia tay rồi.

Ở phía sau yên ngựa của Vlad, một lá cờ nhỏ đang bay phấp phới như lời chào tạm biệt từ những người dân trong làng.

Trước khi cậu kịp nhận ra, huy hiệu của gia tộc Dalmatia đã được khắc ở đó.

***

Trong một khu rừng yên tĩnh, vắng bóng người, cây sồi mà con troll đã dùng rìu đập vào vẫn còn dấu vết của vết thương, nhưng không để lại sự tàn phá nặng nề như trong đêm hôm đó.

Bởi lẽ, có ai đó đã vụng về bôi rêu xanh lên mọi ngóc ngách của vết thương.

Dù không biết phương pháp này có hiệu quả với cây cối hay không, nhưng cây sồi có vẻ thích nó và chỉ nhẹ nhàng rung rinh cành lá theo gió.

“Chít!”

Dưới bóng cây sồi lặng lẽ đung đưa, có một con chuột chũi đang cúi đầu vào một chiếc giỏ nhỏ và cử động đôi chân bé tí phía sau.

Trong giỏ chứa đầy những quả mâm xôi đỏ tươi do cô bé được con chuột cứu giúp lần trước chuẩn bị.

Tinh linh không có hình dạng thật, nên chúng không cần ăn để sống.

Tuy nhiên, điều mà chúng cần để tồn tại là sự hiện diện.

Những thứ như ký ức của ai đó hay cảm xúc của người khác sẽ giúp tinh linh có thể tồn tại trên cõi đời này.

Vì vậy, hôm nay, con chuột chũi đã có thể thỏa mãn cơn đói của mình sau một thời gian dài.

Cảm xúc của cô bé chứa đựng trong những quả mâm xôi thật sự rất ấm áp.

“Chít?”

Sau một lúc ngẫm nghĩ về những quả mâm xôi, con chuột chũi bỗng cảm nhận được một sự hiện diện từ xa và khẽ nhăn mũi. 

Khác với thường ngày, người dân trong làng lại mang theo những chiếc giỏ nhỏ thay vì rìu hay cuốc.

Dù họ không biết rõ danh tính của con chuột chũi và mang đến lễ vật để dâng lên các vị thần, thì chỉ riêng niềm tin rằng có điều gì đó linh thiêng trong khu rừng cũng đã giúp duy trì ánh sáng cho nó.

Bởi lẽ, những cảm xúc, ký ức và niềm tin chính là những điều vô cùng quan trọng đối với một tinh linh.

“Chít!”

Giờ đây, con chuột chũi không còn bị lãng quên nữa.

Khi nhận ra điều này, nó mỉm cười và giơ ngón tay út lên một cách phấn khởi.

Hướng mà ngón tay út được giơ lên chính là hướng mà Vlad đang rời đi.

Điều đầu tiên mà tinh linh của trái đất làm sau khi hồi phục một phần sức mạnh nhờ lễ vật hôm nay chính là ban phước lành nhỏ cho người hiệp sĩ đang rời khỏi khu rừng.

Hôm nay, một ánh sao nhỏ vốn bị quên lãng trong danh sách của các vị thần đã quay trở lại với khu rừng Dobrechi.

Giống như những quả chanh của Hainal, những cây sồi ở Dobrechi dường như đã lấy lại được phần nào sắc xanh tươi mát của mình.

* * *

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

* * *

 

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương