Tôi Là Tân Thủ Có Cấp Cao Nhất
Chapter 89 Nghi lễ hiến tế (3)

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Chương 89: Nghi lễ hiến tế (3)

Dòng mana đang chảy dọc trên toàn bộ bộ cơ thể.

Tim tôi đang đập rất nhanh kèm theo đó là một cảm giác thoải mái dễ chịu.

Đúng vậy, chính là cảm giác này.'

Cảm giác này giống như bạn muốn vùng lên chạy ngay lập tức?

Tôi không biết mình đã cố chịu đựng điều đó trong mấy tiếng qua.

Jin Hyuk nắm chặt và thả lỏng bàn tay mình với vẻ hài lòng.

Tuyệt thật đấy

Nó thật hoàn hảo.

Giờ đây, toàn bộ năng lực đã quay trở lại, không còn gì phải sợ nữa.

Ngay sau đó.

“Giờ đến lượt các ngươi. Nhất định, hãy chết một cách rực rỡ.

Tên lính gác cười khúc khích với người chơi.

Cùng lúc đó.

Két!

Cánh cửa giữa sự sống và cái chết đã được mở ra.

***

Thở phù.

Mùi của máu và cát trộn lẫn xộc thẳng vào mũi.

Tổng cộng có bảy vật tế mới rơi vào tầm ngắm của Breakers.

“Koohh.”

“Ô ô ô!”

Hắn có vẻ phấn khích khi cầm trên tay cây vũ khí bự chà bá.

Cơ thể nhuốm đỏ vẫn đang tỏa ra sức nóng mãnh liệt.

“Gruuu ...”

Và ngay chính giữa, một con quỷ khổng lổ với đầy những cái gai đen nhánh trên lưng.

Một con quái vật kiêu hãnh về kích thước có tiêu chuẩn ăn đứt Breakers.

'Kẻ Săn Mồi.'

Một kẻ dọn xác, ăn và dọn dẹp lượng lớn con mồi.

Trên miệng đầy nước bọt vương vãi và những mảnh thịt người còn xót lại.

"Chạy…chạy ngay đi."( trước khi mọi điều tồi tệ hơn ))

“Chết tiệt. Chạy đi đâu được? Tất cả chúng ta đều như những con chuột bơi trong bẫy!”

“Hức. Mẹ ơi ...”

Không có nơi nào để chạy.

Dù chạy bao xa thì vẫn bị vây lại bởi những bức tường cao hơn 10m.

Mọi người lùi lại để giữ cái mạng lâu thêm một chút.

Vào khoảnh khắc tuyệt vọng đó.

Xoạt.

Có ai đó bước ra trước đám đông.

Đó là Jin Hyuk.

“Gì thế này? Thằng ngu nào đây?”

“Ha ha! Có vẻ hắn đang phấn khích và muốn là người chết đầu tiên.”

“Khà khà! Chắc thế, có lẽ đến với Chúa trước thì tốt hơn là run sợ nấp ở phía sau.”

Đám tín đồ cuồng tín trên khán đài hô vang những lời chế giễu.

Không có gì để nói.

Không có vũ khí, và dần thu hẹp khoảng cách theo một cách đầy cẩn trọng.

Và rồi.

“Hử?”

“Sao mà lại…?”

Mặc dù Jin Hyuk đã áp sát ngay mũi của Breaker nhưng hắn lại không hề tấn công Jin Hyuk.

Mà không, thậm chí nó còn không liếc nhìn tôi như thể không nhận thấy sự tồn tại của tôi.

'Quả nhiên, đó là một kỹ năng hữu ích.'

Jin Hyuk chậm rãi tiếp cận Kẻ săn mồi.

'Nhạt mùi cơ thể’ có thể được sử dụng ba lần một ngày.

Sử dụng lần đầu tiên, nó làm sao nhãng tinh thần của đối phương.

Sử dụng ba lần cùng một lúc, nó làm bạn không còn cảm giác tồn tại.

'Bình thường dùng một lần một, việc có thêm ba cái mạng sẽ làm bạn hài lòng.'

Nhưng trong trường hợp của người chơi cũ thì khác.

Chớp lấy cơ hội ... Đó là cách lật ngược thế cờ.

Giống như lúc này đây.

Jin Hyuk, người đã đến được khu trung tâm, dùng chân gõ xuống đất.

Thùng! thùng!

Hai tiếng bước chân vang lên.

Và rồi.

 

[Kích hoạt Thuốc màu đỏ 'Diệm'!]

 

KwaKwaKwaKwa!

Một luồng lửa khổng lồ bốc lên từ mặt đất.

'Pháo hoa rực rỡ là trò mình yêu thích nhất.'

Viên thuốc kích hoạt bằng cách tính toán chính xác vị trí đường ống nước và tốc độ chảy của dòng nước.

Không có cái gọi là sai lầm.

Trước đó tôi đã làm cả chục lần rồi.

“Khaaaak!”

“Keeek!”

Breaker hét trong màn pháo hoa bao trùm.

Dù bất tử đến đâu, nó vẫn bị thiêu sống trong đau đớn mà thôi.

“Giả vờ gì thế hả?”

Mấy đứa không thích nhìn lửa cháy à?

“Bình tĩnh lại đi! Hỡi người đại diện của Thần.”

Lính gác cố gắng dập tắt lửa trên cơ thể Breakers.

Tuy nhiên đó là một sai lầm khi bê lu nước tiếp cận lại gần.

Vì đôi mắt sắc bén của Breaker lúc này không thể nhìn thấy gì.

Vung cây búa theo chiều ngang.

Kwaaang!

“Khặc!”

Đầu của hắn vỡ tan như một quả dưa hấu sau một cú đánh.

Đó là kết quả hiển nhiên khi làm điều gì đó ngu ngốc.

Và rồi.

 

[Liên quan đến cái chết của kẻ ác.]

[Bạn đã nhận được 0,1 chỉ số thích ứng.]

[Chỉ số thích ứng hiện tại: 10.1]

 

Cửa sổ trạng thái tự động xuất hiện.

Hô hô?

Jin Hyuk nheo mắt lại.

'Dù không trực tiếp ra tay giết người thì cũng nhận được chỉ số ư?'

Chỉ cần kích hoạt viên thuốc màu đỏ và gián tiếp tham gia giết người cũng đủ đáp ứng điều kiện.

Điều này thú vị đấy.

Jin Hyuk khẽ gật đầu.

Mặt khác, những tín đồ cuồng tín đã la hét om sòm khi nhìn thấy cảnh tượng không thể tin nổi này.

“Gì, gì kia? Ngọn lửa đó!”

“Lẽ nào ... Hắn đã sử dụng kỹ năng?”

“Vô lý! Chúa kiểm soát mọi thứ ở đây. Phép tắc và luật lệ của Đức Chúa Trời là những quy tắc duy nhất được duy trì tầng này!

Miễn khi các kỹ năng và kỹ năng độc nhất bị phong ấn, không ai có thể sử dụng năng lực tà ác.

Rõ ràng, hắn đã dùng thủ đoạn gì đó.

Tuy nhiên, chuyện không kết thúc ở đó.

Bởi vì điều thực sự đáng ngạc nhiên bây giờ mới bắt đầu.

“Tôi xin lỗi nhưng tôi chỉ có 10 phút nên phải hoàn thành nhanh một chút.”

Chính xác mà nói thì còn khoảng tám phút nữa.

Jin Hyuk lấy Song Long Kiếm ra.

Khi phát động 'Mộ kiếm', một luồng năng lượng màu đen phủ lên thanh kiếm.

Một vầng trăng lưỡi liềm màu đen hạ xuống.

“Xẹt?”

Nhận thấy điều bất thường, Kẻ săn mồi dựng hết gai lên.

Ngay khi đó.

Cạch!

Không cần khoa trương, thanh kiếm công kích như chỉ chực tiêu diệt kẻ thù bằng cách vẽ một đường vào khoảng không.

Một kiếm.

Cơ thể đồ sộ như núi của Kẻ săn mồi sụp đổ chỉ bằng một nhát kiếm.

Thậm chí không có bất kỳ tiếng kêu nào.

Thay vào đó, chỉ có máu tuôn trào như một đài phun nước.

“Cuộc trốn chạy đến đây là kết thúc.”

Bất kể nó có quyền năng như thế nào ở đây, đó chỉ là khi kỹ năng của người chơi bị phong ấn.

Vốn dĩ thực lực của nó không vượt quá mấy tên được công nhận ở tầng 1.

Có nghĩa là nếu chiến đấu một cách nghiêm túc thì nó còn chẳng phải là đối thủ.

Khi tất cả những Kẻ săn mồi đám cuồng tín tin tưởng không còn khả năng chiến đấu, bầu không khí nhanh chóng thay đổi.

“Híc!”

“Quái, quái vật!”

"Cái giống gì thế!"

Đám cuồng tín từ thư thái tự do biến thành sợ hãi.

Những kẻ quan sát trận thảm sát từ trên cao phải bỏ chạy để tránh khỏi cái chết đang ập tới.

Tất nhiên, Jin Hyuk không đứng yên đó mà xem.

“Thật cạn lời mà. Chỉ có các ngươi mới thấy luyến tiếc mạng sống hả?”

Jin Hyuk cười lạnh và lấy ra viên thuốc cuối cùng.

 

[Sử dụng viên thuốc đen 'Ám'.]

[Một 'bức tường đen' mở rộng 200m từ vị trí của người sử dụng!]

 

Một bức màn đen hoàn toàn bao trùm khu sân đấu.

Nơi vốn để dành ca tụng Chúa.

Đột nhiên, biến thành tử địa nơi có thể biến thành mồ chôn của họ.

****

‘Hừ’

Jin Hyuk cau mày đứng yên tại chỗ.

Bây giờ tất cả những gì cần làm là hoàn thành Nhiệm vụ ẩn, nhưng vẫn có một thứ lẩn quẩn trong đầu tôi.

Không phải vì thấy chối khi trở thành kẻ sát nhân giết người.

Ngay cả khi tôi có là một người tốt đi chăng nữa.

Vì tôi không nghĩ rằng những kẻ cười khúc khích khi nhìn thấy cái chết của người khác là con người.

Chỉ là.

Nếu có quá nhiều người bỏ chạy tán loạn và trốn đi, sẽ mất rất lâu để tìm ra họ.

‘Mình phải sử dụng phương pháp hiệu quả hơn nữa.’

Thông qua tên lính gác tôi xác nhận việc không cần phải trực tiếp ra tay giết người.

Nếu vậy.

“Nhìn này.”

Jin Huyk lên tiếng gọi những người chơi còn sót lại đang thu mình vào tường bao ngoài sân đấu.

“…Vâng. Vâng?

“Anh đang gọi ch....,chúng tôi ạ?”

“Mọi người làm gì thế? Không định về nhà à?”

Những Kẻ săn mồi hoặc đã chết hoặc đã mất khả năng chiến đấu.

Điều này có nghĩa mọi người không cần phải lo việc mình sẽ bị xơi tái nữa.

“Vvv, về nhà được ư?”

“Thật ư?”

“Tất nhiên rồi, mọi người đứng dậy đi nào.”

Jin Huyk mỉm cười một cách rạng rỡ.

Và rồi.

“Wowww!”

“Sống rồi! sống rồi!”

Những tiếng reo vui cất lên.

Mọi cảm xúc chồng chất suốt thời gian qua đã bùng nổ trong phút chốc.

Mặc dù.

Giờ vui mừng vẫn còn hơi sớm.

Vì vẫn còn ngọn núi lớn làm bạn không thể thả lỏng tâm trí.

“Cứ thế ra ngoài được ư? Chừng nào những kẻ cuồng tín vẫn còn ở tầng 5, chúng ta có thể gặp lại chúng vào một lúc nào đó, ở đâu đó không biết chừng?”

Bầu không khí nhanh chóng nguội lạnh trước lời Jin Hyuk nói.

“A!”

“Việc, việc đó …”

Hiện thực họ muốn quên đi đã quay trở lại.

Khuôn mặt mọi người đanh lại trước ý nghĩ sẽ gặp lại bọn người quái đản đến kinh tởm đó thêm lần nữa.

“Vậy, chúng ta nên làm gì bây giờ?”

Phải làm gì đây.

“Anh tiêu diệt mối họa ngầm.”

Jin Hyuk rút thứ gì đó ra khỏi lưng Kẻ săn mồi.

Ududuk!

Đó là một trong những chỗ u lên trên lưng.

Một lưỡi kiếm sáng chói.

Thứ này có lẽ đủ để dùng như một món vũ khí.

“Ở trên đó, có những tên từng nhốt mọi người ở đây.”

Jin Hyuk chỉ tay về hàng ghế khán giả.

Có thể thấy những kẻ cuồng tín kiêu ngạo và chỉ tin vào những Kẻ săn mồi.

“Hãy hoàn trả lại những gì mọi người đã phải chịu khi bị bắt trước khi rời khỏi nơi này.”

Hoặc giết chết.

Hoặc là chết.

Nếu chỉ được chọn một trong hai.

Đương nhiên sẽ chỉ có một lựa chọn duy nhất.

“AAAAA!”

“Tôi… sẽ giết hết lũ khốn nạn đó!”

“Tôi không thể kẹt lại nơi chết tiệt như này thêm một lần nào nữa!”

“Tao sẽ làm mồ cho chúng mày!”

Đó là lúc những vật hiến tế chỉ biết sợ hãi trở thành những con dã thú.

Họ chạy khỏi khán đài với vũ khí trên tay.

“Này, chờ đã!”

“Đứng lại!”

Vài tên lính canh cố gắng ngăn chặn họ, nhưng chênh lệch về quân số quá nhiều.

Một vài người chơi phớt lờ chúng và đi lên chỗ khán đài.

Hơn nữa còn có vũ khí nên mọi chuyện được giải quyết sớm thôi.

Quét sạch chúng đi.

Không để lại một tên.

Vì chính mình!

***

“AAAA!”

“Xông lên!”

Tầng hầm tràn ngập tiếng la hét tuyệt vọng.

Như thể muốn được đền bù khoảng thời gian sống như một con ruồi.

Sự báo thù thật tàn nhẫn.

Nhưng tại sao?

Ngay cả trong cảnh bê bết máu ....

Tôi không cảm nhận được bất kỳ sự đồng cảm nào.

Đúng hơn là nó rất sảng khoái.

Bởi vì chúng đang gặt hái những gì chúng đã gieo.

Hơn hết, nó còn kích thích trái tim tôi.

 

[Liên quan đến cái chết của kẻ ác.]

[Bạn đã nhận được 0,1 điểm chỉ số thích ứng.]

[Số điểm tích lũy hiện tại: 32,9]

[Cái chết của kẻ ác.]

 

Quan trọng là ngay cả khi tôi đang đứng yên thì tôi vẫn tích lũy điểm.

Tôi đã thu thập được 33 điểm.

Thật tốt khi có những người lao công trung thành.

Jin Hyuk mỉm cười hài lòng, ngẩng đầu lên.

‘Mình phải từ tốn di chuyển trước khi mọi người tìm đến chỗ tên giáo chủ’

Giáo chủ sẽ ẩn nấp ở chỗ sâu hơn so với những nơi khác, nhưng đó cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Tôi phải giải quyết mục tiêu quan trọng nhất của mình trước khi quá muộn.

Jin Hyuk đứng một bên nhìn những kẻ cuồng tín.

Đây không phải là những kẻ cuồng tín theo giáo phái ngay từ đầu.

Họ từng cố gắng để chinh phục tòa tháp, nhưng lại bị bắt làm tù binh.

Cuối cùng, có những người chơi đã giết chết đồng đội của mình, những người đã đi cùng họ để cứu lấy mạng sống của chính họ.

Trong số đó, có cả những người ở chung phòng với Jin Hyuk.

Họ chạy qua đường cống nước, nhưng không chạy được xa lắm.

'Tôi không thấy người phụ nữ da đen và người phụ nữ phương Đông.'

Chỉ còn lại người đàn ông và người phụ nữ da trắng.

Rõ ràng đã có chuyện xảy ra với hai người kia.

“Thật kinh tởm.”

Jin Hyuk thở dài một hơi.

Họ giật bắn mình.

Họ run rẩy khi nhìn thấy tôi.

“Chúng tôi ... chúng tôi có tội vì đã làm theo những gì họ bảo chúng tôi làm!”

“Vâng! Vì không có sự lựa chọn ...”

Âm thanh rên rỉ.

“Này anh! Anh biết họ thích gì ở chúng tôi không? Nếu chúng tôi không giết nhau, chúng tôi sẽ chết! Đó là một tình cảnh cực đoan!”

“Ý tôi là đừng nói tùy tiện rằng đó là chuyện của người khác!”

Tôi chỉ làm những gì tôi bị sai khiến.

Họ nói mình không còn cách nào khác và la hét ầm ỹ.

Đương nhiên, họ cũng đã trở thành kẻ giết người vì họ muốn thế.

Hoặc họ đã trở thành kẻ giết người vì bị ép buộc.

“Tôi biết chuyện như thế nào. Có thể nói rằng đó là một tình huống khó thể tránh né.”

Có thể tha thứ cho việc giết chết ai đó vì chính mạng sống của mình trong trường hợp khẩn cấp không?

Xem nào.

Về mặt đạo đức tôi không rõ, nhưng về mặt pháp lý nó có thể được coi là bình thường.

Nhưng ít nhất là ở đây, không có ích gì khi lập luận phù phiếm như vậy.

Bởi vì tiêu chuẩn của mỗi người mỗi khác.

Và giờ không phải tiết học đạo đức.

“Nhưng, giờ tôi không phải người quyết định có tha cho các người hay không”.

Với giọng nói đều đều vô cảm.

Phốc!

Có một lỗ thủng ở trái tim của người chơi đứng phía trước.

"Khặc?"

 

[Bạn đã giết chết kẻ ác.]

[Bạn nhận được 0,1 chỉ số thích ứng.]

[Chỉ số thích ứng hiện có: 33]

 

Hệ thống đã định nghĩa.

Những tên này cũng là kẻ ác.

Thế là đủ rồi.

“Ở đây không có chỗ cho cảm xúc cá nhân.”

Nói thật lòng.

Xoẹt!

Song Long Kiếm bắt đầu bùng cháy dữ dội thêm một lần nữa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương