Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Lưu Cúc nhìn hắn với vẻ mặt kỳ lạ: "Dương công tử sai ai đến hẹn trước?"

Dương Càn đáp: "Tiểu tư nhà ta. Một đứa thấp lùn gầy gò, mắt rất nhỏ, ta đã đưa cho hắn năm trăm lượng, bảo hắn..."

"Đợi đã, tiểu tư đâu? Dương công tử bảo hắn ra đây, ta xem thử."

Lưu Cúc lập tức cắt ngang lời hắn.

Dương Càn sửng sốt, vội vàng quay đầu nhìn quanh rồi gọi lớn về phía xa: "Dương Bồi, Tiểu Ma Tử đâu? Gọi nó ra đây!"

Tiểu tư tên Dương Bồi vội chạy đến bẩm báo: "Công tử, Tiểu Ma Tử mất tích rồi! Khi chúng ta đến thanh lâu, hắn nói đau bụng, đi vào nhà xí. Nô tài vừa đi tìm thì trong nhà xí chẳng có ai! Vương Kim vừa từ phủ đến, nói trong phủ cũng không có hắn! Bọn nô tài đi hỏi thăm trên đường, có người bên đường nói, hình như thấy hắn vội vã lên một chiếc xe ngựa, đi về hướng ra khỏi thành..."

"???"

Dương Càn lập tức ngây người.

Lưu ma ma nhìn hắn với vẻ thương hại: "Dương công tử, tiểu tư của ngài e là... đã cuỗm tiền bỏ trốn rồi..."

"Ha ha ha..."

Vương Đại Phú không nhịn được nữa, lại phá lên cười: "Năm trăm lượng bạc, đủ cho tiểu tư kia tiêu xài cả nửa đời rồi, ha ha ha..."

Dương Càn lập tức tái mét mặt mày, thân mình run lên vì tức giận.

Lưu ma ma lại liếc nhìn hắn, cười tươi nói: "Không giấu gì các công tử, đừng nói là năm trăm lượng, ngay cả năm nghìn lượng, hôm nay cũng không thể gặp được Sơ Kiến của chúng ta. Sơ Kiến đã nói rõ, tạm thời không tiếp khách, ai đến cũng không gặp, các công tử hãy chọn những cô nương khác đi."

Lời này vừa nói ra, những vị khách xung quanh đều rất thất vọng.

Sắc mặt Dương Càn càng lúc càng trắng bệch.

Khi Lưu ma ma định nói thêm vài lời hay ho thì một nha hoàn bỗng vội vã chạy đến, ghé vào tai nàng thì thầm: "Ma ma, Bích Nhi tỷ tỷ vừa truyền tin đến, nói Sơ Kiến tiểu thư đã đồng ý tiếp khách."

Lưu Cúc sửng sốt, sắc mặt kinh ngạc nhìn nàng: "Sao có thể? Ngươi có nghe nhầm không? Chẳng phải Sơ Kiến vừa nói hôm nay không gặp ai sao? Huống hồ nàng mới... Ngươi đi hỏi lại đi!"

Tiểu nha hoàn nhẹ nói: "Bích Nhi tỷ tỷ đích thực nói như vậy."

Sắc mặt Lưu Cúc biến đổi, vẫn không tin lắm, lập tức nói: "Ta đi xem!"

Ngay sau đó, nàng lại nói với Dương Càn và những người khác: "Chư vị công tử chờ một lát, lão thân đi rồi sẽ quay lại ngay, mọi người cứ ăn uống thoải mái, chớ có cãi nhau, lát nữa lão thân chắc chắn sẽ sắp xếp cho chư vị hai phòng riêng tốt!"

Nói xong, nàng lắc lư vòng eo, vội vã rời đi.

"Vừa rồi hình như nghe thấy, Sơ Kiến cô nương đồng ý tiếp khách rồi? Chậc chậc, chẳng lẽ bị tấm chân tình của Dương huynh cảm động nên lại đổi ý?"

Một thanh niên đứng sau Dương Càn, vẻ mặt phấn khích nói.

"Có lẽ vậy."

"Vẫn là Dương huynh lợi hại, nếu là người khác, chỉ e có tiền cũng không gặp được. Dù sao thì Sơ Kiến cô nương kia, thân phận bây giờ đã khác xưa nhiều lắm."

Những người khác bên cạnh thanh niên kia cũng nịnh hót theo.

Dương Càn vốn mất hết mặt mũi, sắc mặt vô cùng khó coi, lúc này thấy sự việc đột nhiên có chuyển biến, tuy đau lòng năm trăm lượng bạc nhưng cũng cố nặn ra nụ cười, nhàn nhạt nói: "Đừng đoán bừa, đợi Lưu ma ma đến rồi mới biết. Nếu Sơ Kiến cô nương chịu gặp chúng ta thì tự nhiên là tốt nhất."

Hắn thấy ánh mắt của mọi người xung quanh đều tập trung vào đây, lại nhàn nhạt cười nói: "Còn năm trăm lượng bạc kia, mất thì mất, coi như là tiêu ở đây, chuyện nhỏ thôi."

Lời này lại được một tràng nịnh hót.

Lạc Tử Quân đột nhiên nói: "Này, Dương huynh, huynh còn thiếu tiểu tư không?"

Dương Càn nhìn hắn.

Lạc Tử Quân nói: "Hay là hôm nay tại hạ làm tiểu tư cho huynh, huynh đưa một ngàn lượng bạc trong người cho tại hạ, tại hạ sẽ đi giúp huynh hẹn gặp Sơ Kiến cô nương, thế nào?"

Ánh mắt Dương Càn âm u nhìn hắn, cho rằng hắn đang trêu chọc mình.

Lưu Tùng Cẩm bên cạnh lập tức cười lạnh đầy khinh thường: "Ngươi mà cũng muốn hẹn gặp Sơ Kiến cô nương? Ngươi không soi gương xem mình là ai à. Cho ngươi một vạn lượng, Sơ Kiến cô nương cũng chưa chắc đã thèm nhìn ngươi một cái!"

"Cũng chưa chắc."

Lạc Tử Quân nhìn hắn nói: "Nếu ngươi thật sự cho ta một vạn lượng, biết đâu Sơ Kiến cô nương sẽ đi theo ta luôn. Đương nhiên, nhìn dáng vẻ ngươi thế này, ta đoán ngay cả một nghìn lượng ngươi cũng không lấy ra được, vậy thì đừng có khoác lác nói một vạn lượng nữa."

"Ngươi..."

Lưu Tùng Cẩm lập tức đỏ mặt tía tai, thấy ánh mắt mọi người xung quanh đang nhìn chằm chằm, hắn lập tức móc ra một trăm lượng ngân phiếu trong lòng, cười lạnh nói: "Đúng là ta không có một ngàn lượng nhưng một trăm lượng vẫn có! Còn ngươi thì sao? Ngươi làm học đồ ở tiệm thuốc, hẳn là cũng kiếm được không ít tiền nhỉ? Trong người có bao nhiêu, lấy ra cho mọi người xem nào."

Lạc Tử Quân xòe tay nói: "Ta không có tiền."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương