Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên
-
Chapter 4: Cuộc sống hoàn mỹ đang vẫy gọi tôi (2)
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Lâm Chính Nhiên: "Đứng cạnh lại cản trở tôi hóng gió."
"Hả?" Hà Tình hoảng hốt: "Vậy... Vậy tớ phải đứng ở đâu..."
"Cậu không biết ngồi xuống à?"
"Nhưng... Nhưng ngoài chỗ bên cạnh cậu, chỗ khác toàn là đất..."
"Vậy thì ngồi lên đất!"
"Được." Hà Tình thật sự định ngồi xuống.
"Được cái đầu cậu! Ngồi cạnh tôi!"
Hà Tình giật mình, nhưng thấy đối phương đồng ý liền cẩn thận ngồi xuống bên cạnh Lâm Chính Nhiên.
Hai chân khép lại, hai tay đan vào nhau, ấp úng mãi mới rụt rè lên tiếng: "Cảm... Cảm ơn cậu vừa nãy giúp tớ, tớ phải báo đáp cậu thế nào đây?"
"Cậu còn đồ ăn vặt không?"
Hà Tình lắc đầu nguầy nguậy: "Trên người hết rồi, nhưng trong phòng tớ ở nhà còn mấy viên kẹo."
Hà Tình dùng tay miêu tả kích thước hộp to bằng hai bàn tay: "Khoảng chừng nhiêu đây, tràn đầy, hơn mấy nghìn viên."
Lâm Chính Nhiên thầm nghĩ đúng là trẻ con không biết số đếm, hộp đựng đồ chơi đấy à?
"Cho tôi hết?"
Hà Tình gật đầu lia lịa như gà mổ thóc: "Được, đều cho cậu hết. Vậy... Cậu còn cần gì nữa không?"
[Sự báo đáp của tiên tử vô cùng hậu hĩnh, vậy mà lại hứa tặng ngươi cả một hộp đan dược của môn phái, hơn nữa qua giọng điệu, dường như cô bé còn có một bảo vật cực kỳ quan trọng, ngươi muốn chiếm thành của mình hay tạm thời buông tha?]
Nghe thấy nhắc nhở của hệ thống, Lâm Chính Nhiên tò mò: "Cậu còn có gì nữa?"
Hà Tình có chút lưu luyến nói: "Ở nhà tớ còn một thanh sô cô la lớn, là ba ba mua tặng tớ vào sinh nhật, bình thường tớ luôn cất kỹ dưới tủ quần áo, không nỡ ăn..."
Thấy biểu cảm của cô bé, Lâm Chính Nhiên hỏi mình có thể xem qua không, Hà Tình gật đầu, đồng thời hứa tối nay sẽ mang đến cho Lâm Chính Nhiên xem.
Không lâu sau, chuông tan trường vang lên. Cô giáo xinh đẹp tổ chức cho các bạn nhỏ lớp lá xếp hàng theo thứ tự ra về.
"Các con nhớ không được chạy lung tung nhé! Xếp hàng ngay ngắn rồi về nhà thôi!"
Lâm Chính Nhiên đứng cuối hàng, nhìn ra cổng trường thấy bố mẹ đang vẫy tay.
Sau một tháng xuyên qua, hắn đã hiểu cơ bản về cuộc sống mới.
Bố tên Lâm Khải, biệt hiệu Lâm Anh Tuấn, vẻ ngoài trầm ổn, là công chức trong trấn nhỏ, có nhân duyên tốt, rất có tiếng nói trong gia đình.
Mẹ Lâm Tiểu Lệ là nhân viên tiệm làm móng, tính cách hơi có phần ngây thơ, lương cao hơn bố. Biệt hiệu của bố là do mẹ đặt, lấy ý tưởng từ một bộ phim hoạt hình.
Gia đình không dư dả nhưng ba người đều khỏe mạnh vui vẻ, năm ngoái còn mua một con xe hơi nhỏ giá mười vạn để đi lại.
Dù đây là kết quả xuyên không thất bại.
Nhưng Lâm Chính Nhiên chỉ có một suy nghĩ, đó chính là lời nguyền "nhân vật chính luôn mồ côi" của mấy bộ tiểu thuyết cuối cùng đã bị phá vỡ!
Gia đình hoàn hảo thế này, lại còn có hệ thống bug để lợi dụng, chẳng phải cuộc sống hạnh phúc đang điên cuồng vẫy gọi mình sao!
Vừa bước ra khỏi cổng trường.
Lâm Tiểu Lệ đón hai đứa nhỏ, cúi người cười hỏi: "Tan học rồi! Hôm nay Nhiên Nhiên và Tình Tình ở trường thế nào? Chơi có vui không?"
Hà Tình thấy mẹ mình chưa đến, gật đầu đáp: "Vui ạ." Rồi mới hỏi: "Cô ơi, mẹ con đâu?"
Mẹ Lâm nói chuyện cũng như đang dỗ trẻ con, xoa đầu Hà Tình: "Tình Tình, mẹ con tối nay phải tăng ca nên chưa đến đón được, cô đón con về nhà cô ăn cơm tối nhé?"
Bà giơ một ngón tay: "Hôm nay cô mua tôm to! Ăn ngon lắm! Mẹ con cũng đã đồng ý rồi!"
Nỗi buồn vì mẹ vắng mặt bị lấp đi bởi tôm to, cô bé Hà Tình trời sinh tính ham ăn mím môi, do dự nhìn Lâm Chính Nhiên, sợ hắn không đồng ý.
Lâm Anh Tuấn mở cửa xe nói: "Nhiên Nhiên con và Tình Tình ngồi phía sau nhé, mọi người lên xe nhanh đi, lát nữa kẹt xe thì khó đi lắm."
Mẹ Lâm đáp lời rồi gọi hai đứa trẻ lên xe, Lâm Chính Nhiên nhanh chân leo lên ghế sau, thấy Hà Tình vẫn đứng đó, thắc mắc: "Lên đi, còn đứng đó làm gì?"
Hà Tình á một tiếng, gương mặt ánh lên niềm vui, nhanh chóng trèo lên xe ngồi cạnh Lâm Chính Nhiên.
Trên đường về nhà, mẹ Lâm ngồi ghế phụ mở một gói đồ ăn vặt đưa cho Lâm Chính Nhiên và Hà Tình: "Nhiên Nhiên, Tình Tình, ăn sô cô la nhé."
Lâm Chính Nhiên nhớ đến hệ thống, nhận lấy nhưng lại không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào.
Hắn hơi tò mò không hiểu tại sao lúc này hệ thống lại không kích hoạt.
Vốn không mê đồ ngọt lắm, hắn đành nhét đồ ăn vặt vào tay Hà Tình: "Cậu ăn đi."
Hà Tình tròn mắt kinh ngạc, còn mẹ Lâm Tiểu Lệ càng ngạc nhiên hơn, cười đầy ý nhị: "Ồ? Nhiên Nhiên với Tình Tình thân thiết thế rồi à? Còn chủ động nhường đồ ăn vặt cho Tình Tình nữa?"
Lâm Chính Nhiên nhìn ra cửa sổ: "Con không thích ăn mà thôi."
Mẹ Lâm vừa cười vừa che miệng, tưởng con trai mình đang ngại ngùng: "Phải không? Có đứa trẻ nào lại không thích ăn vặt chứ?"
Hà Tình thì không nghĩ nhiều như vậy, chỉ thấy bối rối: "Cậu thật sự không ăn sao...?"
"Không ăn, cậu cứ ăn đi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook