Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên
-
Chapter 3: Cuộc sống hoàn mỹ đang vẫy gọi tôi
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Một tiếng kêu hoảng hốt khe khẽ vang lên từ nhà vệ sinh nữ.
Hà Tình nhấn nút xả nước, nhìn ống tay áo ướt sũng vì vội vàng mà vô ý bị bắn lên.
Cô bé vội chạy đến bồn rửa tay, dùng nước gột sạch vết bẩn.
Đúng lúc này tiếng chuông tan học vang lên, một cậu bé đi ngang qua thấy Hà Tình vừa rửa vừa ngửi ống tay áo, ngây người một lúc rồi tò mò hỏi: "Đang làm gì thế? Đừng bảo là cậu vừa tè ra tay áo nhé?"
Hà Tình bị bắt gặp, mặt đỏ bừng, cúi đầu không nói gì, càng rửa mạnh tay hơn.
Cậu bé kia bỗng cười một cách đắc ý, thậm chí lớn tiếng la lên: "Mau đến xem này, mau đến xem! Con bé này tè ra quần áo! Đang giặt quần áo đây này!"
Tiếng la hét của cậu ta lập tức thu hút đám trẻ con xúm lại xem.
Hà Tình sợ đến phát khóc, nước mắt lưng tròng, không dám quay đầu lại.
Lâm Chính Nhiên trong lớp cũng nghe thấy tiếng la hét.
Đồng thời, âm thanh của hệ thống cũng vang lên.
[Ngươi vừa chia tay Hà tiên tử liền nghe thấy tiếng ồn ào nơi xa, dường như tiên tử đang bị kẻ xấu bắt nạt, nếu cứu được tiên tử, đối phương hẳn sẽ lấy bảo vật tạ ơn. Nhưng không cứu cũng là một lựa chọn, bởi tu tiên vốn hung hiểm, mọi việc cần cân nhắc kỹ càng]
Lâm Chính Nhiên bước ra khỏi phòng học, thấy Hà Tình đang bị đám đông vây quanh, ấm ức lau nước mắt.
Không chút do dự, hắn bước tới, chen vào giữa đám đông: "Ai vừa hét lên thế? Có bệnh à? Ra đây!"
Mọi người thấy là Lâm Chính Nhiên thì đều im bặt không dám lên tiếng.
Bởi vì ở trường mầm non, hắn nổi tiếng là một kẻ lập dị, không bao giờ chơi với những bạn nhỏ khác, cũng chẳng thèm nói chuyện với ai, mà khi nói chuyện lúc nào trông cũng hung dữ, khiến mọi người đều sợ.
Tuy nhiên, vì dáng dấp đẹp trai, không ít bé gái vẫn thầm thích vẻ cá tính của hắn.
Lúc này, nghe hắn quát lên, không ai dám lên tiếng.
Hà Tình vừa lau nước mắt vừa nhìn chằm chằm Lâm Chính Nhiên.
Lâm Chính Nhiên đi tới trước mặt cô bé: "Khóc cái gì? Người ta nói, cậu không biết mắng lại à? Chỉ biết khóc?"
Tính cách Hà Tình yếu đuối, ít nói, lại càng không biết cãi nhau với người khác. Hàng ngày có không ít đứa trẻ thích trêu chọc và bắt nạt cô bé.
Vì xem như thanh mai trúc mã thỉnh thoảng đến nhà mình ăn cơm, đôi khi Lâm Chính Nhiên cũng sẽ ra mặt bảo vệ cô bé.
"Hu hu..."
"Đừng khóc! Khóc nữa là tôi mặc kệ cậu đấy!"
Hà Tình ngừng khóc, đứng đó hít mũi với đôi mắt đỏ hoe.
Lâm Chính Nhiên hỏi: "Ai bắt nạt cậu? Tự cậu chỉ cho tôi xem."
Hà Tình cúi đầu không nói lời nào.
Mặt Lâm Chính Nhiên đen lại, véo má cô bé: "Cậu có nói hay không?"
Thực ra véo không đau, nhưng Hà Tình vẫn ấm ức hu hu, cho đến khi nhìn về phía người kia.
Lâm Chính Nhiên quay đầu nhìn, thấy cậu bé kia run rẩy, mặt tái mét.
Lâm Chính Nhiên trợn mắt: "Là cậu bắt nạt Hà Tình? Vừa nãy tôi gọi sao cậu không dám ra! Đi, tôi dẫn cậu đi gặp cô giáo, nếu cô giáo không xử thì hai chúng ta ra ngoài đánh nhau!"
Vừa nói vừa bước về phía cậu bé kia, nhưng chưa nói hết câu, cậu bé kia đã khóc thét lên: "Xin lỗi xin lỗi! Tớ không cố ý đâu."
Lâm Chính Nhiên túm áo đối phương, trẻ con vẫn là dễ hù dọa.
"Nói nhỏ thế ai nghe được? Chẳng phải vừa nãy hô to lắm sao? Hô lại xem! Nói Hà Tình, xin lỗi!"
"Xin lỗi! Hà Tình, thật xin lỗi! Mong cậu tha lỗi cho tớ!" Thấy Lâm Chính Nhiên mặt mày khủng bố như vậy, cậu bé sợ đến khóc ré lên.
Lâm Chính Nhiên thấy uy hiếp đủ rồi mới quay đầu rời đi, không thèm nhìn đám đông xung quanh.
Hà Tình nhìn theo bóng lưng Lâm Chính Nhiên, khuôn mặt đỏ bừng vì khóc cũng vội vàng chạy theo. Trong lúc đuổi theo, cô bé nghe thấy tiếng bàn tán xung quanh: "Lâm Chính Nhiên ngầu quá!", "Đúng vậy, thật có cá tính..."
Hà Tình mím môi, bám sát phía sau Lâm Chính Nhiên.
[Ngươi lựa chọn giải cứu tiên tử, tiên tử vô cùng cảm kích ngươi, hơn nữa sau trận chiến vừa rồi tiên tử còn phát hiện ngươi có thân thủ bất phàm, trong lòng nảy sinh ý muốn cùng ngươi phiêu bạt giang hồ hiểm ác này. Đối với ngươi mà nói, tương lai một mình xông pha hay có bạn đồng hành là lựa chọn cực kỳ quan trọng]
Chọn? Ta chọn cái quái gì được! Năm tuổi ta lấy gì phiêu bạt thế gian, chẳng lẽ ngày mai ta nghỉ học luôn!
Hai tiết học tiếp theo là giờ vui chơi, học sinh lớp lá đang nô đùa trong sân trường mầm non.
Lâm Chính Nhiên ngồi cạnh cầu trượt, Hà Tình cúi đầu đứng bên cạnh hắn, không nói chuyện không dám ngồi cũng chẳng đi, giống như phạm sai lầm gì.
Lâm Chính Nhiên bất lực.
Kiếp trước hắn đâu phải người hung dữ, nhưng tính cách Hà Tình quá ngốc nghếch, bị bắt nạt cũng không biết phản kháng, nửa ngày không nói nổi một từ, khiến người ta thật sự khó lòng nói chuyện tử tế với cô bé.
"Cậu đứng trước mặt tôi làm gì? Cản trở tôi phơi nắng rồi."
Hà Tình ồ một tiếng, vội tránh sang bên hai bước.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook