Lời Hồi Đáp Của Keanu Reeves - Thanh Minh Cốc Vũ
Chương 76: Ngoại truyện 3: Núi Tiểu Đàm không có đài thiên văn 3

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Ngoại truyện 3: Núi Tiểu Đàm không có đài thiên văn 3.

Trở lại Hải Thị, Thẩm Tông Niên nhanh chóng bước vào giai đoạn huấn luyện người thừa kế với yêu cầu nghiêm khắc hơn.

 

Di chúc nêu rõ rằng trước khi Thẩm Tông Niên đủ tuổi trưởng thành, toàn bộ tài sản hắn thừa kế và quyền hạn đi kèm sẽ do nhà họ Đàm thay mặt quản lý.

 

Thẩm Tông Niên rất bận rộn, bọn họ không còn cùng nhau ngắm sao nữa, mà tiếng Đức mà Đàm Hựu Minh từng học suốt một năm bảy tháng cũng đã quên sạch.

 

Ngược lại, nhóm bạn học năm ấy vẫn còn giữ liên lạc đến tận bây giờ.

 

.

 

Đàm Hựu Minh trò chuyện vài câu với vị đạo diễn nổi tiếng, khóe mắt đọng ý cười. Lúc này, điện thoại vang lên, là Quan Khả Chi gọi đến.

 

Đàm Hựu Minh cười đáp: “Cậu ấy đang lái xe.”

 

“Ai đi ăn chơi lêu lổng chứ?”

 

“Mai con về rồi.”

 

Quan Khả Chi nói muốn nấu canh hầm và trà thanh nhiệt cho hắn và Thẩm Tông Niên, Đàm Hựu Minh vội nói: “Khách sáo quá rồi bà Quan, dạo này bà đánh mạt chược vất vả rồi, mấy chuyện này cứ để cô Lan làm là được.”

 

Quan Khả Chi nghe ra ý trêu chọc, bật cười mắng hắn, Đàm Hựu Minh cũng cười theo.

 

Có lẽ vì tin tức mẹ của người bạn vừa qua đời quá đột ngột khiến lòng hắn thấy nặng nề nên mới trò chuyện bâng quơ với Quan Khả Chi một lúc lâu mới chịu dập máy.

 

Hắn truyền đạt thánh chỉ của bà Quan đến Thẩm Tông Niên: “Mai về nhà ăn cơm.”

 

“Mẹ tôi nói tổ chức đại thọ của ông nội vào đầu xuân xong thì sẽ tổ chức lễ đính hôn của Joey, chuyện vui nhân đôi.”

 

Đàm Tổ Di là em họ mà Đàm Hựu Minh cưng nhất trong dòng tộc.

 

“Cậu bảo Mạn Thanh để trống sẵn lịch vào cuối tháng ba đi.”

 

Chung Mạn Thanh là thư ký của Thẩm Tông Niên, nhưng thường ngày lại giải quyết công việc cho cậu chủ Đàm nhiều hơn.

 

Không rõ Thẩm Tông Niên có đang nghe không, chỉ thấy hắn nhìn về phía trước, tập trung lái xe. Lúc này đã vào khu trung tâm thành phố, pháo hoa đã tan, nhưng khu vực ven sông vẫn còn náo nhiệt.

 

Đàm Hựu Minh không cần hắn đáp lại, cứ tiếp tục nói một mình: “Quà mừng phải chuẩn bị trước.” Hắn đề xuất một số món quà đắt giá, sợ em gái mình bị thiệt thòi.

 

Dù đây là một cuộc liên hôn thương mại, nhưng tình cảm và sự quan tâm mà người anh dành cho em gái là thật lòng.

 

“Còn nữa, bà Quan đặt may quần áo mới cho cả hai chúng ta rồi, bảo chúng ta về nhà thử.”

 

Ý nghĩa thế nào thì không cần nói cũng biết, lễ đính hôn của một tiểu thư nhà họ Đàm không chỉ đơn giản là một buổi tiệc đính hôn mà còn là cơ hội để các bậc phụ huynh giới thiệu con cái với nhau, tạo điều kiện cho những mối quan hệ mới nảy nở.

 

Thẩm Tông Niên đánh lái, phát hiện tốc độ của nhà họ Đàm còn nhanh hơn hắn tưởng.

 

Đàm Hựu Minh ghé sát người qua chỗ hắn để lấy thuốc, lười biếng “chậc” một tiếng: “Lại giả câm cái gì đấy?”

 

“Đừng chắn tầm nhìn.” Thẩm Tông Niên gạt hắn ra, nói ngắn gọn: “Giữa tháng phải bay sang Rotterdam, tôi bảo Chung Mạn Thanh gửi toàn bộ danh mục đấu giá tháng này cho cậu, cậu chọn đi.”

 

Đàm Hựu Minh nghĩ đến chuyện bên chi nhánh nước ngoài, chậm rãi nói: “Cũng đâu gấp đến mức ấy, chuyện trọng đại của công chúa nhỏ, hai ông anh đều không có mặt thì chẳng ra làm sao.”

 

Thẩm Tông Niên hơi khựng lại, cảm thấy có lẽ mình chưa nói rõ ràng: “Gặp Felipe không cần đến hai người, lúc đó quà mừng cậu cứ gửi cùng tôi là được.”

 

Lần này đến lượt Đàm Hựu Minh hơi ngẩn ra, phản ứng đầu tiên của hắn thậm chí không phải là lo lắng lỡ mất lễ đính hôn của em gái, mà chỉ thong thả châm thuốc, hỏi: “Ý cậu là gì?”

 

Thẩm Tông Niên đạp ga, dứt khoát quyết định: “Tôi đi gặp Felipe, cậu ở lại tham dự lễ đính hôn.”

 

Mãi đến lúc này, Đàm Hựu Minh vẫn chưa tức giận, hắn chỉ yên lặng một chút, tay cầm điếu thuốc đặt lên cửa kính xe, cất giọng bình thản: “Vậy tôi dự tiệc đính hôn xong rồi bay qua cũng được.”

 

Thẩm Tông Niên nhắc nhở: “Phải đi ba tháng đấy.”

 

Ngành năng lượng tái tạo vẫn còn đang trong giai đoạn sơ khai, nhưng trụ sở chính bên này cũng không thể thiếu người cầm trịch.

 

“Ba tháng?” Đàm Hựu Minh bật cười lạnh, sự nhẫn nại giữ suốt cả buổi tối cuối cùng cũng lộ ra chút gai góc, lập tức phản pháo: “Triệu Thanh Các ở Los Angeles ba năm cũng đâu thấy Minh Long phá sản đâu?”

 

Đàm Hựu Minh chưa bao giờ để tâm đ ến sự lạnh lùng, độc đoán hay tác phong quyết đoán của Thẩm Tông Niên, điều khiến hắn bất mãn là đối phương có thể dễ dàng quyết định mọi thứ mà không hề bàn bạc.

 

Đừng nói ba tháng, bình thường ba ngày không gặp cũng là chuyện hiếm thấy.

 

Lúc này, Thẩm Tông Niên vẫn chưa nhận ra rằng, thực ra đây chỉ là dấu hiệu của chứng lo âu chia xa nhẹ mà Đàm Hựu Minh mắc phải. Căn nguyên là phản ứng tâm lý còn sót lại sau cú sốc khi đối phương đột nhiên biến mất vào năm hắn mười lăm tuổi.

 

Đây cũng chỉ là một trong vô số lần thử nghiệm thất bại tầm thường của hắn.

 

Còn Đàm Hựu Minh, đến mãi nhiều năm sau, vào ngày Thẩm Tông Niên thực sự rời xa, hắn mới bàng hoàng nhận ra thì ra việc hắn luôn yêu cầu đối phương gửi định vị mọi lúc mọi nơi vốn đã có nguyên do từ lâu.

 

Thẩm Tông Niên khó hiểu liếc nhìn hắn một cái, thành thật nói: “Tôi không khuyến nghị.”

 

Đàm Hựu Minh đè nén cơn giận, rít một hơi thuốc, cười lạnh: “Thẩm Tông Niên, tôi lại chọc gì cậu rồi?”

 

Thẩm Tông Niên bình tĩnh giải thích: “Không có, chỉ là việc nào ra việc đó.”

 

Đàm Hựu Minh chỉ giữ được tính khí tốt khi tâm trạng thoải mái: “Vậy cậu dừng xe đi.”

 

“…”

 

Thẩm Tông Niên chẳng thèm để ý đến trò dỗi vặt của hắn.

 

Đàm Hựu Minh đột nhiên giật mạnh cửa xe mấy lần liên tiếp, khiến chiếc Bentley phát ra tiếng cảnh báo chói tai.

 

Thẩm Tông Niên nghiêm giọng: “Cậu làm gì đấy?!”

 

Đàm Hựu Minh nhân lúc đối phương đạp phanh, dứt khoát mở cửa xuống xe.

 

Hắn hơi cúi người, qua ô cửa kính và bóng đêm, hai ngón tay kẹp điếu thuốc, khiêu khích chỉ về phía Thẩm Tông Niên: “Tôi không biết hôm nay cậu phát điên cái gì, Tết nhất tôi cũng lười cãi nhau với cậu. Bình thường cậu bảo tôi đi hướng Đông, tôi chưa từng đi hướng Tây, nhưng có chút lương tâm thì cũng không nói ra được mấy câu như vậy chứ.”

 

Mẹ nó chứ cái gọi là anh em tri kỷ, đúng là uổng phí tình cảm.

 

Phía sau có xe bấm còi inh ỏi, Thẩm Tông Niên trầm giọng: “Lên xe.” Ánh mắt hắn lạnh lùng đến đáng sợ.

 

Đàm Hựu Minh ghét nhất bộ dạng này của hắn, nhìn cái gì mà nhìn, có gì hay mà nhìn. Hắn cắn điếu thuốc, đá mạnh vào chiếc Bentley: “Cút.”

 

Hắn chẳng buồn lấy cả áo khoác, dứt khoát xoay người bỏ đi, gió đêm xứ cảng thơm thổi tung vạt áo sơ mi, phối với gương mặt kia khiến người đi đường liên tục ngoái nhìn, tưởng rằng là một đại minh tinh nào đó đang giận dỗi bỏ đi giữa đêm khuya.

 

Thẩm Tông Niên đạp ga, nhưng bị dòng xe cộ và đèn đỏ trong thành phố cản lại, hắn chỉ có thể bình tĩnh nhìn bóng lưng kia đi xa dần.

 

Đàm Hựu Minh sờ túi, may mà điện thoại vẫn còn, nhưng vì lâu rồi không dùng đến nên hơi lóng ngóng, phải thử vài lần mới mở được máy.

 

.

 

Trác Trí Hiên thấy số của Đàm Hựu Minh hiện lên là da đầu tê rần, linh tính có chuyện chẳng lành, lần cuối cùng hắn thấy số này gọi đến cũng là sau một trận cãi nhau giữa Đàm Hựu Minh và Thẩm Tông Niên.

 

Hắn lập tức ra hiệu cho Hứa Ân Nghi và Tưởng Ứng đang tám chuyện bên cạnh “suỵt”, rồi mới bắt máy.

 

Đàm Hựu Minh hỏi: “Cậu đang ở đâu?”

 

“Vừa qua cầu lớn.”

 

Trác Trí Hiên vì chuyện giúp Trần Vãn trước Tết mà bị gia đình giữ xe và khoá thẻ đến tận bây giờ, nên toàn bộ phương tiện di chuyển đều nhờ xe người khác. Hôm qua thì đi nhờ Trần Vãn, hôm nay bám lấy Tần Triệu Đình, tối nay lại đến lượt Tưởng Ứng, không ai trốn khỏi kiếp nạn này cả.

 

“Quay đầu xe, về Bồ Dã đón tôi.”

 

“Hả?”

 

Tưởng Ứng đang lái xe cũng liếc qua, Hứa Ân Nghi ngồi sau cũng tò mò thò đầu lên phía trước.

 

Trác Trí Hiên chịu không nổi ánh mắt hóng chuyện của hai người kia, chẳng hỏi thêm gì nhiều, lập tức đồng ý: “Được, cậu chờ tí, bọn tôi đến ngay.”

 

Gió lạnh thổi đến tê dại, Đàm Hựu Minh chờ suốt hai mươi phút xe mới tới. Trong lúc đó, điện thoại hắn chỉ reo một lần, nhưng hắn không bắt máy, sau đó cũng không có cuộc gọi nào nữa.

 

Hắn mở cửa xe, vốn định mở miệng chửi Thẩm Tông Niên tám trăm câu, nhưng lại thấy ở ghế sau có một quý cô nên miễn cưỡng nhặt lại chút phong thái quý ông, khẽ gật đầu với Hứa Ân Nghi.

 

Trác Trí Hiên và Tưởng Ứng nhìn nhau, trao đổi bằng ánh mắt: “Cậu hỏi đi.”

 

“Tôi không hỏi, cậu hỏi đi.”

 

Hai người bọn họ đều không đủ gan, cuối cùng cô chủ Hứa đành tiên phong xông trận: “Có chuyện gì vậy cậu chủ Đàm?”

 

“Thẩm Tông Niên phát điên, ông đây lười chiều theo.”

 

Hứa Ân Nghi cười suýt ngất, Tưởng Ứng đang lái xe, không nhịn được hỏi: “Vậy cậu Đàm, bây giờ muốn tôi đưa cậu về đâu đây?”

 

Câu hỏi này làm Đàm Hựu Minh cũng bối rối.

 

Bình thường hắn đều ở căn hộ áp mái tại Hương Cảng cùng Thẩm Tông Niên, những bất động sản khác dưới tên hắn đều chỉ là vỏ rỗng, chẳng có gì bên trong.

 

Trác Trí Hiên bị gia đình quản chặt, mà Tưởng Ứng thì lại thân với Thẩm Tông Niên hơn, cãi nhau là chuyện giữa hai người bọn họ, không cần thiết phải làm khó bạn chung.

 

Nhưng nếu về nhà cũ, Quan Khả Chi chắc chắn sẽ nhận ra điều bất thường.

 

Phiền chết đi được.

 

Trác Trí Hiên bỗng lóe lên ý tưởng, quay đầu lại hiến kế: “Hay là đưa cậu đến sòng bạc? Cô Từ chắc vẫn chưa ngủ đâu, hai người có thể đánh vài ván Đấu địa chủ, sáng mai lại đi uống trà sáng luôn.”

 

“Không đi.”

 

Sòng bạc là sản nghiệp của Thẩm Tông Niên, cãi nhau xong lại đến khách sạn của người ta ở, như vậy chẳng khác gì tự vả mặt.

 

Hứa Ân Nghi đề nghị: “Hay là đến chỗ tôi?”

 

Thiên kim của trùm dầu mỏ sở hữu vô số bất động sản, còn có hẳn một biệt thự chuyên để tiếp bạn bè.

 

“Tết này tôi đều ở nhà cũ, biệt thự bỏ không cũng uổng, cậu đến ở, coi như tăng thêm độ nổi tiếng cho tôi.”

 

Đàm Hựu Minh đang định nói đúng là lúc quan trọng vẫn phải nhờ cậy bạn học cũ thì Tưởng Ứng và Trác Trí Hiên đã đồng thanh phản đối: “Không được!”

 

Nói xong, hai người họ đều sửng sốt, quay sang nhìn nhau, không hiểu tại sao bản thân lại phản ứng mạnh như vậy, chỉ có một cảm giác trực giác bảo rằng không ổn!

 

Cơn giận Đàm Hựu Minh vừa mới dập được lại bùng lên lần nữa, hắn giơ chân đá vào ghế trước: “Hai cậu cũng phát điên à?”

 

Trác Trí Hiên vắt óc suy nghĩ, cuối cùng cũng tìm được một lý do hợp lý: “Anh giai, anh tin không? Nếu cậu vừa bước xuống xe, ngay lập tức Báo chiều Hải Đô sẽ giật tít ‘Tay chơi số một Hương Cảng xuất hiện tại Thái Bình Thiển Loan, nghi vấn cặp kè với thiên kim của ông trùm dầu mỏ’.”

 

“Tết nhất mọi người rảnh rỗi, chỉ mong có chuyện để hóng, hai người chỉ cần nhìn nhau một cái thôi cũng có thể bị giật tít thành chuyện vui sắp tới. Đến lúc đó cậu tính giải thích với gia đình thế nào? Chẳng lẽ cảm thấy bản thân còn thiếu scandal à?”

 

“Tôi mà sợ mấy thứ đó?” Cây ngay không sợ chết đứng, Đàm Hựu Minh cười lạnh, “Cậu không rõ mấy tin đồn đó từ đâu ra à?”

 

Trác Trí Hiên hơi chột dạ: “Tôi có rõ cũng vô ích mà…”

 

Đàm Hựu Minh giao thiệp rộng, từ thời còn đi học, bạn bè của hắn đã thuộc đủ tầng lớp, đám bạn tốt có xấu có của hắn mỗi khi gây ra chuyện, để tránh bị gia đình trách phạt liền kéo tên hắn vào cùng. Dù sao thì nhà họ Đàm cưng chiều con trai, còn các thế gia khác lại mong có cơ hội kết thân với nhà họ Đàm.

 

Mà bản thân Đàm Hựu Minh lại hào sảng, không câu nệ tiểu tiết, chỉ cần không phải vấn đề nguyên tắc hay đạo đức nghiêm trọng thì hắn cũng lười vạch mặt bạn bè. Cứ như vậy, tiếng xấu ngày càng lan xa.

 

Nếu hắn thật sự lăng nhăng như đám chó săn viết, Quan Khả Chi đã sớm lột da con trai mình rồi.

 

Nhà họ Đàm cưng chiều thì cưng chiều, nhưng vốn là gia đình chính phái, cực kỳ truyền thống, những chuyện liên quan đến nguyên tắc và danh dự, họ chưa bao giờ dễ dãi.

 

“Chuyện này khác hẳn mấy lần trước.” Trác Trí Hiên nhức đầu, “Không chỉ cậu phải giải thích, mà cô Hứa cũng phải giải thích. Việc này liên quan đến hai gia đình… không dễ đâu.”

 

Hứa Ân Nghi lại nói: “Tôi không cần giải thích.”

 

Đại tiểu thư vô cùng dứt khoát: “Bản thân tôi không bận tâm mấy lời đồn vô căn cứ đó.”

 

Đàm Hựu Minh lập tức đồng quan điểm: “Đúng vậy, quan tâm bọn họ làm gì.”

 

Hai người ăn ý vỗ tay quyết định ngay.

 

Trác Trí Hiên và Tưởng Ứng: “…”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương