Lời Hồi Đáp Của Keanu Reeves - Thanh Minh Cốc Vũ
-
Chương 75: Ngoại truyện 2: Núi Tiểu Đàm không có đài thiên văn 2
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Ngoại truyện 2: Núi Tiểu Đàm không có đài thiên văn 2.
Pháo hoa trên cảng Victoria chỉ bắn đến mười một giờ đêm.
Tiệc tàn, Đàm Hựu Minh ngồi vào ghế phụ chiếc Bentley, trực tiếp cầm lấy điện thoại của Thẩm Tông Niên mở ứng dụng poker online. Đây là hệ thống mới do hai nhà họ Thẩm – Đàm hợp tác đầu tư, hiện tại vận hành thuận lợi, thu lợi nhuận đáng kể.
Đàm Hựu Minh chơi một ván, điện thoại báo pin yếu, vừa nhấc người lên một chút, Thẩm Tông Niên đã ấn công tắc trên bảng điều khiển trung tâm, ngăn kéo bật ra để lộ dây sạc.
Đàm Hựu Minh thà chờ sạc còn hơn lấy điện thoại của mình, đây đã là thói quen ăn sâu bén rễ.
Sau khi Thẩm Tông Niên được đưa đến nhà họ Đàm, hắn vẫn liên tục bị gia tộc quấy nhiễu suốt một thời gian dài, nào là gọi điện đe dọa, nhắn tin uy hiếp, khi thì dụ dỗ, lúc lại hăm dọa. Thẩm Tông Niên không thèm để tâm, nhưng Đàm Hựu Minh thì không nhịn được, ngày nào cũng kiểm tra điện thoại của hắn.
“Má nó, cậu cứ để mặc bọn họ phát điên vậy à??”
Trong từ điển của đại ma vương không có chữ “nhịn”.
Người nhà họ Thẩm đe dọa một câu, Đàm Hựu Minh sẽ chửi lại mười câu.
Người nhà họ Thẩm gọi một cuộc, hắn lập tức bỏ tiền thuê hacker xóa sổ luôn số của đối phương.
Lần đầu tiên Thẩm Tông Niên nhìn Đàm Hựu Minh bằng ánh mắt nghiêm túc là khi hắn nhe răng cười đầy khiêu khích, vừa nghe điện thoại của một ông chú họ Thẩm vừa xổ một tràng chửi bới bằng ba thứ tiếng Trung – Quảng – Anh, đan xen đủ loại tục ngữ.
“…”
Nếu cuộc gọi này diễn ra trong nhà, Quan Khả Chi thậm chí còn thấy con trai mình chửi chưa đủ bạo, lời lẽ vẫn còn quá ôn hòa, thậm chí còn nhiệt tình chỉ bảo cho hắn thêm vài câu chửi địa phương sắc bén hơn.
“….”
Ông cụ Đàm ngồi bên cạnh, ánh mắt tràn đầy khích lệ, Đàm Trọng Sơn hé miệng định nói gì đó, cuối cùng đành thôi.
Từ đó, chuyện Đàm Hựu Minh ngang nhiên chiếm dụng điện thoại của Thẩm Tông Niên đã thành chuyện quen thuộc trong nhà, sau này, người trong nhà muốn tìm Đàm Hựu Minh đều trực tiếp gọi vào số của Thẩm Tông Niên, lâu dần, bạn bè cũng bắt đầu làm theo.
.
Chiếc Bentley băng qua xứ cảng thơm [1], Đàm Hựu Minh hé cửa kính xuống, kể với Thẩm Tông Niên một tin đồn vừa nghe được từ bạn bè tối nay.
[1] Tên gọi khác của Hồng Kông.
“Mẹ của Tạ Chấn Lâm qua đời rồi.”
Giọng điệu của hắn hiếm khi mang theo vài phần trầm trọng, hồi còn đi học, trong một lần nhà trường tổ chức dã ngoại, bọn họ từng được ăn món chè xoài bột báng do bà Tạ tự tay làm.
Vì vẫn đang trong dịp Tết nên đám tang được tổ chức đơn giản, không để người thân bạn bè đến viếng. Ở Hải Thị, người ta rất kiêng kỵ chuyện này, giới kinh doanh lại càng đặc biệt tránh né.
“Chuyện của cậu ta với gã người mẫu kia, nhà họ Tạ vẫn không chịu nhượng bộ.”
Từ hồi đại học đến giờ, đã rất nhiều năm trôi qua, khi bạn bè cần giúp đỡ, Đàm Hựu Minh nhiều lần ra tay hào phóng, nhưng trong lòng hắn cũng hiểu rõ chuyện này sẽ không có kết quả.
Những gia đình như bọn họ đều vậy.
“Chuyện mới xảy ra mấy hôm trước thôi, còn chưa qua mùng ba Tết đã lại cãi nhau, cha con trở mặt, gà bay chó sủa. Bác gái phải nhập viện, mấy lần suýt nguy kịch.”
Đàm Hựu Minh nặng tình trọng nghĩa, lại vô cùng coi trọng gia đình, lẩm bẩm một mình: “Nhất định phải là người đó sao?”
Hắn chưa bao giờ nghi ngờ tình yêu sâu sắc của bạn mình, chỉ là bản thân chưa từng yêu ai nên khó mà thấu hiểu được, nhất là khi nghe kể về cảnh đối phương đau đớn, hối hận đến tận cùng bên mộ, trong lòng hắn trào dâng cảm giác xót xa không đành lòng, khẽ thở dài: “Hy vọng cậu ấy chưa từng hối hận.”
Tia sáng từ chiếc đèn pha đối diện chiếu đến, làm sáng bừng gương mặt vừa đa tình vừa vô tình của hắn, tựa như kẻ đi lướt qua ngàn vạn đóa hoa mà không vướng lại một phiến lá nào, lạnh lùng đến tàn nhẫn.
Thẩm Tông Niên cầm vô lăng, không đáp một lời, nhưng dù vậy, Đàm Hựu Minh vẫn có thể thao thao bất tuyệt. Hắn đã quen rồi, nói mười câu mà Thẩm Tông Niên đáp lại một câu thì đã quá nể mặt.
Chuyển sang chuyện chính.
“Tôi thấy Tân Dược bán tháo cổ phần khi chạm đáy nên dùng tài khoản của cậu để gom vào rồi.” Gió từ sông thổi vào, làm rối tung mái tóc của hắn, khiến gương mặt hắn trông vừa chính trực vừa tà khí: “Nhịn bọn họ đủ lâu rồi, lần này dứt khoát đi, tôi lười đến mức chẳng buồn để lại toàn thây cho chúng nữa.”
Thẩm Tông Niên không nói gì. Đàm Hựu Minh trông có vẻ phóng khoáng bất cần, nhưng thực tế không phải vậy. Hai nhà họ Thẩm, họ Đàm liên kết chặt chẽ, trong công việc, từ trước đến nay vẫn là Thẩm Tông Niên đóng vai kẻ ác, còn Đàm Hựu Minh đóng vai người tốt, việc mượn đao của Thẩm Tông Niên để xử lý kẻ khác đã trở thành kỹ năng thành thạo nhất của hắn.
Điện thoại sạc đến 40% pin, rung lên hai lần, Đàm Hựu Minh reo lên, “Ha, đạo diễn lớn nhắn lại rồi!”
Những động từ tách, động từ phản thân từng học trong lớp tiếng Đức năm mười lăm tuổi, Đàm Hựu Minh đã sớm quên sạch. Những gì còn đọng lại chỉ là ngày hôm ấy, ngày mà Thẩm Tông Niên đột nhiên biến mất.
Lúc ông cụ nhà họ Thẩm lâm nguy, nhà họ Thẩm biến động dữ dội, cuộc tranh giành quyền lực bước vào giai đoạn gay gắt nhất, các chú bác đã quyết tâm ra tay gi3t chết Thẩm Tông Niên.
Hải Thị chung quy vẫn quá nhỏ, không có chỗ nào có thể ẩn náu. Sau nhiều lần bị định vị theo dõi, nghe lén, giám sát, ông cụ Thẩm và nhà họ Đàm cuối cùng đã đưa ra quyết định gửi Thẩm Tông Niên ra nước ngoài, phong tỏa toàn bộ thông tin, đợi đến khi mọi chuyện lắng xuống.
Hành động tuyệt mật, Đàm Hựu Minh không nhớ hôm đó là thứ mấy, người mỗi sáng đều gọi hắn dậy với vẻ mặt vô cảm, giúp hắn đi tất là Thẩm Tông Niên bỗng nhiên biến mất.
Một ngày, hai ngày trôi qua, những người xung quanh ai nấy đều kín miệng như bưng. Đàm Hựu Minh nổi trận lôi đình, lén nghe trộm cuộc trò chuyện giữa cha và ông nội, suy đoán ra nơi ẩn náu của Thẩm Tông Niên rồi lập tức đăng ký một lớp tiếng Đức.
Người chưa từng đạt điểm A môn nào như hắn cắn răng học tiếng Đức lại khá tốt, nhưng kế hoạch trốn ra nước ngoài tìm người của hắn cuối cùng cũng không có cơ hội dùng đến.
Sau khi ông cụ Thẩm qua đời, nhà họ Đàm đã dốc toàn lực bảo vệ di chúc không bị sửa đổi.
“Minh Tử bé bỏng,” Quan Khả Chi bẹo má con trai, trêu chọc, “Tính toán của con quá ồn ào, bên kia xứ cảng thơm cũng nghe rõ ràng luôn rồi.”
Nhưng ai bảo Đàm Hựu Minh giỏi dỗ dành chứ, từ nhỏ đến lớn, hắn đã có bản lĩnh khiến phụ nữ vui vẻ. Quan Khả Chi bị con trai làm cho mềm lòng, vung tay một cái, bất chấp sự ngăn cản của Đàm Trọng Sơn, đồng ý để hắn theo đoàn vệ sĩ đi đón người về nước.
Mãi đến lúc đó, Đàm Hựu Minh mới biết rằng Thẩm Tông Niên thực ra chưa từng ở khu vực nói tiếng Đức, có thể từng dừng lại một thời gian ngắn, nhưng vì tránh bị truy lùng, hắn liên tục thay đổi nơi trú ẩn.
Từ Cusco, Peru, phía nam đường xích đạo đến Atacama, và điểm dừng chân cuối cùng là Fairbanks.
Chỉ cách cảng không đóng băng Murmansk chưa đến hai mươi cây số, đó là một vùng đất được cực quang chiếu rọi.
Fairbanks quanh năm tuyết phủ, băng hà tĩnh lặng. Đàm Hựu Minh từ trên trời giáng xuống, tựa một cơn gió nhiệt đới quét qua, mãnh liệt, dữ dội, không gì cản nổi, khiến băng tuyết ngàn năm cũng phải tan chảy.
Nhiều năm sau, Thẩm Tông Niên vẫn nhớ rõ, Fairbanks có hơn ba trăm ngày trong năm là tuyết mù mịt, nhưng vào ngày Đàm Hựu Minh xuất hiện, trời lại có hơn nửa ngày nắng.
Hắn đang đứng trên tuyết luyện súng, vẻ mặt lạnh lùng thì thấy Đàm Hựu Minh nở nụ cười tươi rói, để lộ cả răng nanh, như mặt trời vùng xích đạo chạy xộc tới, phấn khích ôm chặt lấy hắn.
“Đệch, sao cậu gầy thế này?”
“Bọn họ không cho cậu ăn à?”
“Tôi đi tố cáo ngay với bà Quan, nói Đàm Trọng Sơn ngược đãi cậu!”
Đàm Trọng Sơn sắp xếp những huấn luyện viên người Nga cao lớn, lực lưỡng để rèn luyện Thẩm Tông Niên về cận chiến và súng ống. Ngoài ra, hắn còn phải tiếp thu một khối lượng kiến thức nặng gấp trăm lần chương trình học trong trường.
Thay vì là một sự bảo vệ kín kẽ, đây giống như một cuộc huấn luyện khắc nghiệt hơn, hắn phải học từ kỹ năng sinh tồn, cách vận hành tuyến đường thủy của nhà họ Thẩm đến quản lý tài sản ở nước ngoài.
Trong suốt một năm xa cách, Thẩm Tông Niên đã trưởng thành với tốc độ mà Đàm Hựu Minh không thể nào theo kịp, bóng dáng lạnh lùng, tàn nhẫn của hắn sau này cũng đã lộ rõ từ khi ấy.
Nhưng Đàm Hựu Minh không cảm thấy hắn xa lạ, tay chân quấn chặt lấy hắn như bạch tuộc.
Thẩm Tông Niên đẩy ra một cái nhưng không đẩy nổi, Đàm Hựu Minh chẳng cần nhìn cũng biết biểu cảm của hắn thế nào, trước khi hắn kịp nhíu mày, Đàm Hựu Minh đã vội bịt miệng, giành thế chủ động: “Thôi nào, cậu đừng mắng tôi, dù sao tôi cũng không nhấc nổi chân nữa rồi.”
Loài hoa quý sinh ra trong vùng nhiệt đới không chịu nổi chút giá rét nào, ngay từ lúc bước xuống máy bay, cả người hắn đã tê cứng.
Thẩm Tông Niên cúi mắt nhìn hắn với vẻ mặt vô cảm, Đàm Hựu Minh chẳng buồn quan tâm, thản nhiên vòng ra phía sau hắn, trèo lên lưng, nói: “Được rồi, có thể đi rồi.”
Cre: xiaohongshu 7273354919
“…”
Thẩm Tông Niên cố tình xốc mạnh hắn lên.
Đàm Hựu Minh suýt chút nữa ngã xuống: “Mẹ nó…!”
Thẩm Tông Niên cõng hắn đi trong tuyết, bóng dáng cao lớn che chắn gió tuyết phía trước.
Đàm Hựu Minh cởi khăn quàng cổ, vòng một vòng ra sau, quấn cả lên cổ Thẩm Tông Niên. Thẩm Tông Niên lập tức nhíu mày, siết lấy bắp chân Đàm Hựu Minh, vừa định bảo đừng có nghịch nữa thì đã nghe giọng nói lười biếng vang lên: “Thôi nào, đến tận Siberia rồi, đừng có giả vờ ngầu nữa.”
Đàm Hựu Minh sợ lạnh, dán sát vào lưng Thẩm Tông Niên, hơi thở phả ra hơi ấm làm tai của Thẩm Tông Niên vừa ướt vừa ngứa.
Hắn mất kiên nhẫn nghiêng đầu tránh đi, kết quả là gió tuyết thổi thẳng vào mặt Đàm Hựu Minh. Đàm Hựu Minh lập tức khó chịu tặc lưỡi một tiếng, khẽ siết chặt khăn quàng cổ, như thể đang ghìm cương một con ngựa hoang khó thuần.
Gương mặt Thẩm Tông Niên càng lạnh hơn, gân xanh trên trán nổi lên, ngón tay siết chặt bắp chân Đàm Hựu Minh mạnh hơn nữa, nhưng cuối cùng vẫn không thể thoát khỏi hơi ấm phía sau lưng.
Trong nhà, lò sưởi cháy rực, Đàm Hựu Minh vừa bước vào đã biến căn phòng vốn đơn giản của Thẩm Tông Niên thành một mớ hỗn độn. Hắn mang theo máy chơi game, mang theo chiếc khăn quàng do bà cụ Đàm đích thân đan cho cả hai, thậm chí còn mang theo cả bát canh bổ dưỡng mà Quan Khả Chi tự tay nấu cho Thẩm Tông Niên nữa.
“…”
Thẩm Tông Niên nhìn đôi môi khô nứt vì lạnh nhưng vẫn không chịu ngừng nói của hắn, rót một cốc nước nóng rồi ra lệnh: “Uống hết.”
Đàm Hựu Minh vừa uống nước vừa nói: “Này, kính viễn vọng của cậu đây.”
Một chiếc kính thiên văn có giá ngang với một chiếc đồng hồ của Đàm Trọng Sơn.
Sinh viên của bộ phận quốc tế Anh Hoa đều bị ép phải tham gia ít nhất một câu lạc bộ, Triệu Thanh Các chọn nhóm mô hình robot, Thẩm Tông Niên thì gia nhập câu lạc bộ thiên văn.
Ban đầu Đàm Hựu Minh hứng chí muốn cùng Trác Trí Hiên gia nhập đội múa lân, nhưng vì sự phản đối quyết liệt của Trác Trí Hiên, cuối cùng cả hai đã tham gia câu lạc bộ Vịnh Xuân quyền.
Chiếc kính thiên văn này là quà sinh nhật mà Đàm Trọng Sơn và Quan Khả Chi tặng Thẩm Tông Niên, cũng là sinh nhật đầu tiên hắn tổ chức sau khi đến nhà họ Đàm.
“Sao ở đây đủ cho cậu ngắm rồi.” Đàm Hựu Minh mở cửa sổ ra, dù tuyết đã ngừng rơi nhưng vẫn lạnh đến phát run.
Bên ngoài chính là sông Nerva, con sông duy nhất chảy qua dãy núi tuyết này, do ảnh hưởng của dòng hải lưu Bắc Đại Tây Dương nên không bị đóng băng, cuối cùng sẽ đổ vào Bắc Băng Dương tại Murmansk.
Dòng nước chảy chậm, tiếng va đập vào những tảng đá vang lên rõ ràng trong nền tuyết tĩnh lặng.
Ánh mặt trời cũng yên ả, có những chú chim đang mổ hạt cỏ và quả rụng trên nền tuyết, ánh hoàng hôn vàng kim phản chiếu trên bộ lông trắng của chúng.
Một cơn gió thổi qua, khiến chóp mũi của Đàm Hựu Minh ửng đỏ.
Thẩm Tông Niên cau mày, ra lệnh: “Đóng cửa.”
Giọng hắn không hung dữ, nhưng sự cứng rắn trong mệnh lệnh còn mạnh hơn trước. Đàm Hựu Minh bĩu môi, miễn cưỡng làm theo, nhưng không cẩn thận làm rơi mẫu vật trên bàn.
“Đây là gì?”
Thẩm Tông Niên vừa cúi xuống nhặt đống hành lý bị hắn ném lung tung vừa thản nhiên đáp: “Đồ lưu niệm phát trên đường.”
Đàm Hựu Minh nhảy khỏi bệ cửa sổ, chạy đến móc điện thoại từ túi hắn, quét tiêu bản tìm kiếm.
Bướm xanh Helena, sống trong lưu vực sông Amazon, Peru, được ca ngợi là “Nữ thần ánh sáng” vì đôi cánh xanh biếc tựa những con sóng trắng dập dờn trên biển cả.
Điểm dừng chân đầu tiên của Thẩm Tông Niên là Nam Mỹ, bên cạnh đền thờ Mặt trời ở Cusco, ở đó có rất nhiều người bán mẫu vật bươm bướm cho khách du lịch, nhưng hắn không hề để tâm. Cho đến khi một cô bé người da đỏ đi chân trần chặn đường hắn, dùng thứ tiếng Anh vụng về để quảng cáo: “… Trẻ mãi không già…”
Trong khoảnh khắc đó, hình ảnh khuôn mặt ngỡ ngàng và đau lòng của Đàm Hựu Minh chợt hiện lên trong đầu hắn, vào buổi chiều khi biết tin Bi Ve qua đời.
Chú chó con lông trắng mà Triệu Thanh Các không biết nhặt từ đâu về, đầu tròn xoe.
Một ngày nọ, Đàm Hựu Minh vui vẻ khoe rằng mình đã mua rất nhiều thức ăn cao cấp cho nó, nhưng Triệu Thanh Các chỉ bình tĩnh nói rằng con chó đã chết.
Đàm Hựu Minh kinh ngạc truy hỏi lý do, nhưng Triệu Thanh Các không giải thích nhiều, chỉ cúi đầu đọc sách, không lộ ra chút biểu cảm nào, cũng không tỏ ra quá đau buồn, chỉ lặng lẽ thông báo rằng từ nay không cần mua nữa.
Đàm Hựu Minh sững sờ trước sự lạnh lùng và thờ ơ của anh, tức giận mắng anh là kẻ máu lạnh.
Triệu Thanh Các vẫn bình thản tiếp nhận.
Từ đó, quan hệ giữa họ trở nên lạnh nhạt, Đàm Hựu Minh thậm chí còn ra lệnh cho Thẩm Tông Niên không được đứng về phía tên máu lạnh không có trái tim đó.
Tình bạn trong giới này mong manh và phức tạp, chứa đầy những bí mật, hiểu lầm và những sự thật tàn khốc ẩn sau lợi ích.
Nếu một chú chó không thể sống lâu, thì một mẫu vật có thể tồn tại mãi mãi nhỉ?
Chú bướm bất tử bay từ rừng mưa nhiệt đới sa vào núi tuyết cô quạnh, Đàm Hựu Minh cầm lấy khung ảnh, ngẩng đầu quan sát kỹ, hàng mi khẽ rung như đôi cánh bướm.
Hắn luôn yêu thích những thứ đẹp đẽ rực rỡ, vì thế thản nhiên tuyên bố: “Tôi lấy cái này.” Thẩm Tông Niên vẫn đang cúi xuống nhặt hành lý, không muốn để ý đến hắn.
Nhưng Đàm Hựu Minh biết, đó chính là ngầm đồng ý.
Chỉ là rất lâu về sau, hắn mới thực sự hiểu rằng, những thứ của Thẩm Tông Niên, hắn không cần phải xin phép để mang đi, không chỉ giới hạn ở một con bướm.
.
Màn đêm buông xuống, trên dãy núi tuyết chẳng có mấy trò giải trí, gần căn nhà có một đài thiên văn nhỏ, nghe nói là do một nhóm thám hiểm Bắc Cực bị lạc đường từ thế kỷ trước xây dựng để quan sát sao tìm phương hướng.
Chiếc kính thiên văn mà Đàm Hựu Minh mang theo cuối cùng cũng có dịp phát huy tác dụng.
Vùng núi cao vĩ độ này là nơi lý tưởng để ngắm sao, mặc dù tham gia câu lạc bộ thiên văn đã lâu, nhưng chỉ trong đêm nay Thẩm Tông Niên mới nhìn thấy tinh vân Orion lần đầu.
Khi hắn điều chỉnh ống kính, biểu cảm trên gương mặt rõ ràng là giây phút thư giãn nhất trong suốt một năm lang bạt.
Nhưng cả hai đều biết chỉ có duy nhất đêm nay, cực quang và dải ngân hà đẹp đến mê hồn, nhưng cũng chỉ trong một đêm.
Khi di chúc có hiệu lực, sau khi về nước, cuộc chiến mới thực sự bắt đầu.
Đàm Hựu Minh vốn không có tâm tư đa sầu đa cảm, hắn đặt tay lên gáy Thẩm Tông Niên để sưởi ấm, nói như thật: “Sao ở đâu chẳng có, về nhà chúng ta cũng có thể ngắm mỗi ngày.”
Thẩm Tông Niên nắm lấy cổ tay hắn, lạnh lùng: “Ngoan chút.”
Đàm Hựu Minh lờ đi, tiếp tục lẩm bẩm: “Đi lên núi Tiểu Đàm là có thể xem rồi.”
Thẩm Tông Niên dội gáo nước lạnh: “Núi Tiểu Đàm không có đài thiên văn.” Chỉ có đài quan sát và đám khách du lịch đông nghẹt, ồn ào phiền phức.
Cậu ấm họ Đàm, kẻ vung tiền không chớp mắt chỉ để khiến người ta vui, đã bộc lộ phong thái xa hoa của mình ngay từ thời niên thiếu: “Vậy thì xây cho cậu một cái.”
“…” Thẩm Tông Niên giật mình, tin rằng với tính khí tùy hứng của hắn, chuyện này không hẳn là nói đùa. Thẩm Tông Niên đẩy Đàm Hựu Minh ra, lạnh nhạt nói: “Đừng làm càn.”
.
Đàm Hựu Minh ham chơi nhưng kém cỏi, rét run cầm cập cũng không chịu kết thúc buổi ngắm sao, cho đến khi hắt hơi liên tục rồi bị Thẩm Tông Niên xách cổ áo ném thẳng về phòng.
Cả người hắn tê cứng vì lạnh, nằm bên cạnh Thẩm Tông Niên, đá vào đùi hắn ta một cái, sốt ruột la lên: “Mở ra, mở ra, lạnh chết mất!”
Thẩm Tông Niên cười lạnh: “Đáng lắm.”
Nhưng chân Đàm Hựu Minh cứ cọ qua cọ lại trên đùi hắn, cuối cùng Thẩm Tông Niên vẫn như trước đây, rộng lượng nhấc chân lên, kẹp lấy chân hắn để giữ ấm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook