Em Là Cảnh Đẹp Thế Gian
Chương 92: Thang Lâm bị kẹt rồi à

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Edit: Carrot – Beta: Cún

Thang Lâm nhìn ra ngoài cửa sổ, khung cảnh bên ngoài vẫn như khi cô mới đến, hoang vu, tiêu điều, những tảng đá sa thạch màu nâu hết tảng này đến tảng khác, sa mạc trải dài vô tận, không có mấy bóng người bên ngoài, những người ở đây vẫn đang bị vấn đề thiếu nước làm cho đau đầu, có lẽ hôm nay lại tăng thêm một số người chết vì thiếu nước. Đối với những người ở đây, Thang Lâm có sự đồng cảm, nhưng họ không thể thay đổi được hiện trạng, hơn nữa cô tuyệt đối không muốn tiếp tục ở lại đây nữa.

Trong khoảng thời gian dừng chân ngắn ngủi này, cô đã suýt mất mạng, cơn bão cát đáng sợ đó khiến cô nhớ mãi không quên.

Ánh mặt trời chiếu rọi những đám mây xung quanh thành một màu đỏ rực, giống như những vệt máu, chúng hòa hợp với phong cảnh và màu sắc của vùng đất Pura rất đẹp, nhưng lại tiêu điều.

Tuy nhiên, những cảnh sắc này cuối cùng cũng dần dần biến mất trước mắt. Sau hơn mười hai tiếng đi xe, họ đến được sân bay Hạ Khâu gần Pura nhất, sau đó từ sân bay Hạ Khâu đáp chuyến bay đến thủ đô Cavo của Sisby, thời gian bay là hai tiếng rưỡi. Sau đó lại từ sân bay lên xe của đại sứ quán về đại sứ quán. Tô Giang đã sớm liên hệ với nhân viên của đại sứ quán để cử xe đến đón. Mà quãng đường này lại thêm hơn một tiếng đồng hồ nữa.

Sau gần hai mươi tiếng đồng hồ lặn lội đường xa, Thang Lâm và nhóm của cô cuối cùng cũng đã về đến đại sứ quán, lúc này đã là một giờ sáng rồi.

Mà mọi người vừa về đến đại sứ quán thì trời bắt đầu mưa. Tiếng sấm ầm ầm vang lên, lại là một trận mưa lớn nữa. Cavo vẫn luôn mưa nhiều như vậy, mưa lớn thi thoảng lại ập đến, vội đến rồi lại vội đi. Những người ở Pura thì vẫn đang đau đầu vì nước.

Mọi người ngẩng đầu nhìn mưa như vậy đều cảm thấy vô vàn cảm xúc.

“Mọi người trên đường vất vả rồi, về nghỉ ngơi thôi,” Tống Dịch nói với mọi người.

Một tia chớp xé ngang bầu trời, mọi người thu ánh mắt về, xách hành lý chào tạm biệt nhau rồi lần lượt tản ra, chỉ còn lại Tống Dịch và Thang Lâm.

Tống Dịch xoay người, đi về phía Thang Lâm, nhận lấy chiếc vali trong tay cô nói: “Đi thôi.”

“Tô Giang chạy nhanh thật, em đang định nhờ cậu ấy xách vali giúp,” Thang Lâm nhỏ giọng nói.

Tống Dịch liếc nhìn cô một cái: “Có anh ở đây rồi mà em còn nhờ người khác?”

“Nhiều người như vậy, em lại không thể kêu anh tham tán giúp em xách đồ được,” Thang Lâm khẽ cười.

“Được rồi, cứ đi theo sát anh,” Tống Dịch lườm cô một cái, xách vali lên rồi đi lên lầu.

Tống Dịch đưa Thang Lâm về đến phòng rồi mới quay về phòng của mình.

Cùng ngày, ông Meyer và nhóm của ông cũng trở về Đại sứ quán Yorkou.

Trận mưa lớn rất nhanh đã tạnh, ngày hôm sau lại là một ngày nắng đẹp.

Không có thời gian nghỉ ngơi, mọi người lại như thường lệ lao vào công việc của đại sứ quán.

Thang Lâm cầm cốc nước trên bàn làm việc từ từ uống một ngụm nước lọc, cảm thán, nước có được thật không dễ dàng. Tuy nhiên, trước khi đi Pura, Tống Dịch vốn dĩ có kế hoạch đi khảo sát toàn bộ các thành phố phía nam Sisby, nhưng cuối cùng lại trở về sớm, nguyên nhân ngoài việc Pura thiếu nước ra thì Tống Dịch còn nói có chuyện quan trọng hơn. Thang Lâm không biết chuyện quan trọng hơn đó rốt cuộc là chuyện gì.

Cô đang suy nghĩ thì đã bị Tống Dịch gọi đến văn phòng.

Khi Thang Lâm vào văn phòng của Tống Dịch, Tống Dịch và Lý Lâm Phong đang nói chuyện.

Cô nhẹ tay nhẹ chân ngồi xuống phía bên kia của Tống Dịch, tạo thành một tình huống là Tống Dịch ở giữa, cô và Lý Lâm Phong ngồi hai bên Tống Dịch.

“Khi ở Pura thì tôi nhận được điện thoại của Ngoại trưởng Jovan, vừa khéo lúc đó khách sạn lại cắt nước, mà trong sa mạc thì lại nổi lên bão cát, Thang Lâm lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho nên không có nói với các anh,” Tống Dịch chậm rãi nói.

Lý Lâm Phong tỏ vẻ đã hiểu, nhưng lông mày của anh đã nhíu lại thành một cục, bởi vì Ngoại trưởng Jovan của Sisby đã nói trong điện thoại với Tống Dịch là hy vọng Trung Quốc có thể giúp Sisby xây dựng đường sắt cao tốc mà không cần trả tiền.

Khi Tống Dịch còn ở Pura thì Jovan đột nhiên gọi điện thoại cho anh, nói một người bạn của ông ta khi đến Trung Quốc đã được đi tàu cao tốc của Trung Quốc, sau khi về đã hết lời kinh ngạc về việc tàu cao tốc Trung Quốc nhanh như thế nào, êm như thế nào, nếu có thể xây dựng đường sắt cao tốc ở Sisby thì tốt biết bao.

“Đường sắt cao tốc của chúng ta trên thế giới quả thật rất nổi tiếng, nhưng không phải nơi nào cũng có thể xây được. Một tuyến đường sắt cao tốc chuyên dụng thường tốn đến hàng nghìn tỷ nhân dân tệ, lại còn xây dựng không trả tiền, sao có thể được chứ?” Lý Lâm Phong nói, “Cơ sở hạ tầng ở Sisby lạc hậu như vậy, đường xá lại còn tệ như thế, không phải nên sửa sang đường sá trước hay sao? Mới mở miệng ra đã muốn xây đường sắt cao tốc? Nghĩ gì vậy? Dân số ở Sisby lại còn thưa thớt, xây dựng không cần trả tiền thì tuyệt đối không được!”

Thang Lâm rốt cuộc cũng đã nghe ra là chuyện gì rồi.

Người Sisby lại muốn Trung Quốc xây đường sắt cao tốc cho họ mà không cần phải trả tiền. “Thật là viển vông!” Thang Lâm không nhịn được mà nói.

“Bọn họ không hề bỏ ra một chút gì, trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy? Coi bọn mình là kẻ ngốc sao?” Thang Lâm lại nói.

Lý Lâm Phong: “Không phải sao?”

Tống Dịch liếc nhìn Thang Lâm một cái, rồi lại liếc nhìn Lý Lâm Phong, cười cười. “Hai người hiếm khi có ý kiến giống nhau, lần này thì lại thống nhất quá nhỉ.”

Lý Lâm Phong liếc nhìn Thang Lâm một cái, bình tĩnh lại, giọng nói hạ thấp xuống vài phần: “Chỉ là nói chuyện dựa trên sự thật.”

“Một là một, hai là hai,” Thang Lâm nói.

Lý Lâm Phong không nhịn được mà lại nói: “Việc chúng ta trực tiếp trở về Cavôcũng là vì chuyện này sao?”

“Đúng vậy, Ngoại trưởng Jovan muốn gặp mặt nói chuyện với tôi ngay lập tức,” Tống Dịch nói.

Lý Lâm Phong: “Theo ý tôi, chuyện này chẳng có gì để bàn cả.”

“Vậy thì chúng ta cứ thông tin qua lại đến đây thôi,” Tống Dịch giơ tay lên xem đồng hồ, “Chúng ta đi gặp Ngoại trưởng Jovan thôi.”

“Là đi từ chối hay là?” Lý Lâm Phong lập tức hỏi.

Lý Lâm Phong và Thang Lâm đều yên tâm gật đầu.

Nhưng Tống Dịch vừa định đứng dậy đi thì Lý Lâm Phong lại nhíu mày nói: “Từ chối như vậy chắc là sẽ không gây ra hậu quả xấu đâu nhỉ.”

“Có thể có hậu quả xấu gì chứ? Việc hợp tác không thể đàm phán thành công là chuyện rất bình thường, huống chi đây còn không phải hợp tác, mà là do họ tự mình viển vông,” Thang Lâm nói, “Nếu chỉ vì chúng ta không đồng ý xây dựng không công mà ảnh hưởng đến quan hệ giữa hai nước, thì…”

Tống Dịch và Lý Lâm Phong đều nhìn về phía Thang Lâm.

Thang Lâm ngẩng đầu: “Vậy thì tôi nghĩ ảnh hưởng thì ảnh hưởng thôi.”

Lý Lâm Phong muốn nói gì đó, nhưng nhất thời lại không có gì để nói, tóm lại anh không tán thành việc xây dựng không công như vậy.

“Yên tâm đi, xác suất rất thấp,” Tống Dịch nói. Ý anh nói xác suất việc từ chối xây dựng đường sắt cao tốc không công sẽ ảnh hưởng đến quan hệ giữa hai nước là rất thấp.

Lý Lâm Phong hỏi: “Để chắc chắn, Tham tán Tống có muốn xin chỉ thị của Đại sứ La không?”

Đại sứ La Ngọc Quang vẫn đang ở Đại sứ quán.

Tống Dịch nói: “Không cần. Tôi vừa nhận được điện thoại của Jovan thì đã báo cáo với Đại sứ La rồi, và đã đề nghị từ chối, Đại sứ La cũng tán thành đề nghị của tôi.”

Thì ra là vậy, Lý Lâm Phong và Thang Lâm đều bừng tỉnh ngộ, vừa rồi Tống Dịch nói thông tin qua lại thật ra chính là báo cho họ một tiếng thôi.

Thang Lâm và Lý Lâm Phong đi theo Tống Dịch đến gặp Ngoại trưởng Sisby Jovan. Tống Dịch đã khéo léo từ chối đề nghị xây dựng tuyến đường sắt cao tốc không công mà Jovan đã đưa ra.

Jovan tỏ vẻ đáng tiếc.

Đại sứ Yorkou, ông Meyer, sau khi nghe được tin này thì không nhịn được mà cười nói: “Người Sisby đúng là nghĩ đẹp, vậy mà lại muốn Trung Quốc xây dựng đường sắt cao tốc cho họ mà không cần trả tiền?”

“Có lẽ là vì trước đây Trung Quốc viện trợ xây dựng bệnh viện cho họ, nên bây giờ vẫn đang nghĩ có thể viện trợ xây dựng đường sắt cao tốc chăng,” Cargi nói.

Ông Meyer lại nói: “Tuy nhiên, đối với chúng ta đây lại là một cơ hội tốt.”

“Chúng ta giúp Sisby xây dựng?” Cargi lập tức tiếp lời.

“Vậy thì tại sao đối với chúng ta lại là một cơ hội tốt?” Tạp Nhĩ Cá nghi hoặc.

Ông Meyer nói: “Sisby không đàm phán được với Trung Quốc, ít nhiều gì thì Sisby cũng sẽ có chút khúc mắc.”

“Không đàm phán được thì rất bình thường, không phải cuộc đàm phán ngoại giao nào cũng có thể thành công, không phải cuộc tham vấn ngoại giao nào cũng có thể thành công. Sisby không đến nỗi sinh ra khúc mắc đâu nhỉ?” Cargi nói.

“Trong tình huống bình thường thì không đến nỗi, nhưng chúng ta không thể khoanh tay đứng nhìn, hơn nữa còn phải nhân cơ hội này để tranh thủ Sisby, khôi phục quan hệ giữa chúng ta và Sisby, đối với tôi mà nói thì không khó,” Ông Meyer tự tin nói.

“Ông Cargi, bây giờ cùng tôi đến tòa nhà chính phủ Sisby tìm Ngoại trưởng Jovan thôi.”

Hai ngày sau, Tô Giang nhận được vài cuộc điện thoại cầu cứu từ các doanh nghiệp, nói rằng các dự án mà họ đã xin chính phủ Sisby đều bị trả lại hết.

Ba ngày sau, Tô Giang lại nhận được vài cuộc điện thoại từ các doanh nghiệp, nói rằng chính phủ Sisby không còn đưa ra chính sách ưu đãi cho họ nữa.

Tô Giang tìm hiểu tình hình một chút, thì biết chính phủ Sisby vừa cắt giảm các chính sách ưu đãi cho doanh nghiệp Trung Quốc, đồng thời đưa ra các chính sách ưu đãi cho doanh nghiệp Yorkou.

Tô Giang lập tức báo cáo với Tống Dịch.

“Thưa Tham tán Tống, Sisby khi xây dựng các chính sách này có thông báo cho chúng ta không?” Tô Giang hỏi.

Tống Dịch đứng bên cửa sổ, một tay đút túi quần, nói: “Không có.”

“Đây là chuyện gì vậy? Có cần tôi liên lạc với các ban ngành liên quan của Sisby không?” Tô Giang hỏi.

Tống Dịch ngăn lại: “Không cần đâu, tôi biết chuyện gì đang xảy ra rồi.”

“Chuyện gì vậy?” Tô Giang nghi hoặc hỏi.

“Tôi nói xác suất thấp, vậy mà chuyện này thật sự đã xảy ra,” Tống Dịch thở dài nói.

Tống Dịch nói: “Việc chúng ta từ chối xây dựng đường sắt cao tốc cho Sisby mà không cần trả tiền đã làm ảnh hưởng đến quan hệ giữa chúng ta và Sisby.”

“Sự thay đổi này nhanh đến mức không thể tin được,” Lý Lâm Phong từ bên ngoài bước vào, không nhịn được mà nói, “Vốn dĩ quan hệ giữa chúng ta và Sisby đang dần tốt lên, vậy mà bây giờ thì lại hạ nhiệt rồi.”

“Là do có người ở giữa gây chia rẽ,” Tống Dịch khẳng định.

Lý Lâm Phong suy nghĩ một lát, lập tức hiểu được ý của Tống Dịch. “Yorkou đúng là không từ thủ đoạn nào cả.”

“Hóa ra là Yorkou giở trò! Chuyện như thế này đã xảy ra vô số lần rồi. Bọn họ cứ thích làm những chuyện lén lút sau lưng,” Tô Giang bừng tỉnh ngộ, “Thưa Tham tán Tống, vậy bây giờ chúng ta phải xử lý như thế nào?” Tô Giang hỏi.

Tống Dịch suy nghĩ một lát rồi nói: “Gọi Thang Lâm đ ến đây.”

“Hai ngày nay tôi cứ bận rộn suốt, Thang Lâm đã ra ngoài giúp tôi làm việc rồi, là thay tôi đến tòa nhà chính phủ Sisby lấy tài liệu,” Tô Giang nói, “Hôm qua cô ấy đã đi một chuyến, không lấy được, hôm nay từ sáng sớm đã lại đi rồi. Nhưng mà, kỳ lạ, hôm nay đã đi cả buổi sáng rồi mà vẫn chưa về.”

“Tài liệu gì?” Tống Dịch nhìn về phía Tô Giang hỏi.

Tô Giang nói: “Bản dự thảo ý kiến về mục thuế hàng hóa xuất nhập khẩu mới nhất mà Sisby sắp công bố.”

Đây được xem là tài liệu nội bộ của Sisby, tuy nhiên, ở Sisby có tiền lệ là đưa bản dự thảo ý kiến này cho đại sứ quán các nước.

“Thang Lâm bị giữ chân rồi,” Lý Lâm Phong không khỏi nói, “Chỉ sợ là hôm nay cô ấy cũng không lấy được tài liệu này về đâu.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương