Chúng Ta Đã Ly Hôn Rồi
-
Chương 19: Ngoại truyện cuối
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Tôi biết chuyện Kỷ Minh Khải dời công ty về đây nhưng tôi xem như chẳng liên quan gì tới mình, chỉ nghĩ đó là kế hoạch hắn đã định sẵn từ lâu. Dù sao đây cũng là nơi hắn lớn lên, bố mẹ bạn bè cũng đều ở đây hết.
Chỉ là khoảnh khắc hắn bất ngờ cầu hôn tôi, tôi lại chẳng hiểu mô tê gì cả.
Tôi nhớ đêm trước khi hắn cầu hôn hắn có gọi điện cho tôi. Hắn im lặng một lúc lâu rồi hỏi: "Hạ Đồng, bây giờ em đang độc thân đúng không không?" Tôi thành thật trả lời: "Phải."
"Trong lòng em đã có người nào chưa?" Hắn hỏi tiếp.
Trái tim tôi thoáng run rẩy, còn tưởng hắn đã biết được chuyện gì rồi chứ. Tôi chỉ có thể lập tức trả lời: "Chưa có."
Hắn “Ừm" một tiếng rồi cúp máy.
Tôi nghe tiếng tút tút trong điện thoại, lòng thầm nghĩ khó hiểu thật đó.
Cuối cùng qua hôm sau Kỷ Minh Khải mang theo một bó hồng thật lớn đến nhà tôi. Vẫn là gương mặt lạnh lùng đó, hắn nuốt nước bọt, nhét cả hoa hồng và nhẫn vào tay tôi, ngắc ngứ nói một câu: "Kết hôn với anh đi."
Tôi hoảng hồn đứng như trời trồng.
"Kỷ Minh Khải anh điên rồi hả?"
"Không."
"Kết hôn cái gì chứ? Tại sao anh lại muốn kết hôn với em?"
"Không có lý do, nếu em không thích ai vậy thì hãy kết hôn với anh đi, trong số các lựa chọn của em không có ai tốt hơn anh đâu." Kỷ Minh Khải lấy lại hộp nhẫn rồi mở ra, để lộ một chiếc nhẫn kim cương nam bên trong. Hắn có phần luống cuống giơ ra trước mặt tôi: "Em có muốn anh quỳ xuống không?"
Tôi bối rối đến mức cứ đi vòng vòng trong nhà: “Khoan khoan, làm sao để nói cho rõ ràng với anh đây.”
Rồi tôi còn chưa kịp nói gì mẹ tôi biết chuyện này, y như ép vịt lên giàn giục tôi mau đồng ý.
Tôi vui lắm chứ, nhưng mà tôi lại không muốn chấp nhận. Tôi cảm thấy đời này được Kỷ Minh Khải cầm nhẫn và hoa đến cầu hôn đã là ký ức đáng nhớ nhất rồi.
Tôi và mẹ cãi nhau ầm ĩ, rồi tôi lặng lẽ ngồi bên bồn hoa dưới lầu lau nước mắt. Không biết Kỷ Minh Khải xuất hiện từ đâu ngồi xổm xuống trước mặt, dùng mu bàn tay nhẹ nhàng lau khóe mắt tôi.
Hắn nhíu mày hỏi: "Anh khiến em khó xử đến vậy sao?"
Tôi quay đầu đi, không muốn để hắn nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối này của mình.
Kỷ Minh Khải lại nói: "Anh sẽ đối xử thật tốt với cậu, Hạ Đồng à xin em hãy cậu tin anh."
"Kết hôn là chuyện trọng đại trong đời, anh phải suy nghĩ cho thật kỹ."
"Anh đã nghĩ kỹ rồi."
Tôi nhìn khuôn mặt hắn, trong ký ức của tôi ánh mắt Kỷ Minh Khải chưa bao giờ dừng lại nơi tôi lâu như vậy, trong một thoáng tôi bỗng cảm thấy hình như hắn cũng rất thích tôi.
Hắn là người tôi đã ước ao suốt bấy nhiêu năm mà.
Tôi lau mặt rồi nói: "Kỷ Minh Khải, tên bắn ra rồi không lấy lại được đâu đấy."
“Ừ."
"Nếu anh dám ngoại tình tài sản sẽ thuộc về em hết."
"Được."
"Không phải một năm hay hai năm, mà là cả đời này."
"Được."
Cuối cùng tôi vẫn chấp nhận lời cầu hôn. Dù cũng giống như hắn chẳng hiểu tại sao, nhưng tôi lại hiểu rõ một điều, đó là tôi yêu hắn rất nhiều.
Hắn đứng dậy muốn ôm tôi, song hai tay lại lúng túng không biết phải làm sao mới phải. Vẫn là tôi chủ động ôm lấy cổ hắn, áp sát vào người hắn.
Giây phút đó tôi cảm nhận được tiếng trái tim đập thình thịch vang lên một cách rõ ràng.
Còn nghĩ đó chỉ là của một mình tôi thôi.
----------------------------END------------------------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook