Chúng Ta Đã Ly Hôn Rồi
-
Chương 18: Ngoại truyện: Chương tái hôn
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
《Chúng Tôi Đã Tái Hôn Rồi》
1.
Bây giờ chuyện mà tôi thích làm nhất là cùng Kỷ Minh Khải đi dạo sau bữa cơm.
Tuy Kỷ Minh Khải kiệm lời nhưng chuyện gì cũng bằng lòng làm cùng tôi. Hắn nói chuyện nhạt như nước ốc, nhưng lúc nắm tay thì không bao giờ chịu buông ra. Chúng tôi đan tay vào nhau, tôi chớp mắt nhìn hắn: "Anh đi nhanh quá à, hay anh buông em ra để em tự đi đi."
Kỷ Minh Khải đi chậm lại, giọng điệu cứng nhắc nói: "Thế này mà em cũng gọi là tập thể dục được hả? Chẳng hiệu quả chút nào."
Tôi lập tức ôm lấy cánh tay dồn hết trọng lượng lên người Kỷ Minh Khải, sau đó thì thào vào tai hắn: “Có anh là ‘tập thể dục’ giỏi nhất thôi."
Kỷ Minh Khải cúi đầu đợi tôi hôn mình, tôi vốn định theo phản xạ hôn lên, nhưng trông thấy cái bộ dạng kiêu ngạo kia làm tôi lại muốn chọc cho hắn tức chơi. Thế là tôi bèn đặt cằm lên vai hắn rồi đứng im nhìn hắn chằm chằm.
Kỷ Minh Khải sững sờ, hai cánh môi cứ mấp máy liên tục.
"Muốn em làm gì cơ?" Tôi hỏi hắn.
Kỷ Minh Khải mắt to trừng mắt nhỏ với tôi, trông hắn có hơi lúng túng, tôi nghe thấy hắn ực một tiếng.
“Vì sao em luôn là người chủ động thế, rõ ràng là anh thích em trước mà, lúc nào cũng tỏ vẻ bề trên làm gì? Bây giờ anh là chồng em chứ đâu phải ông chủ của em."
“Em nói anh là gì của em?"
"Rõ ràng anh nghe thấy rồi." Tôi hất tay hắn ra đi lên trước, nhưng Kỷ Minh Khải nhanh chóng đuổi theo. Hắn chẳng giống như nam chính tiểu thuyết đè tôi lên tường hôn ngấu nghiến mà kéo tôi đi về nhà.
Hắn nói: “Chỗ đông người không nên làm chuyện này."
Nhưng vừa về đến nhà là lao vào bắt đầu lột đồ tôi.
2.
"Kỷ Minh Khải này, nếu em là con gái thì em có thể sinh con cho anh rồi."
Kỷ Minh Khải thoáng liếc cái bụng tôi.
"Nhưng rồi em lại nghĩ, may mà em không phải con gái, nếu không chắc em sẽ kéo tụt IQ con mình mất.”
Kỷ Minh Khải khẽ cười: "Không sao."
"Anh xem em có thể dạy nó cái gì đây?"
Kỷ Minh Khải vừa đọc sách vừa nói: "Dạy nó phân biệt hình chữ nhật và hình vuông."
Tôi đánh vào đùi Kỷ Minh Khải một phát: "Em còn biết giải phương trình nữa nhá!"
“Giỏi quá đi."
Tôi nằm sấp trên đùi Kỷ Minh Khải, ngẩng đầu nhìn hắn: "Kỷ Minh Khải à, công việc ở công ty nhiều lắm hả? Anh có mệt lắm không? Em chẳng giúp được gì cho anh cả."
"Không mệt."
Tôi có hơi chán nản nói: “Tiêu chuẩn của anh đối với em thấp quá rồi đó, không phải người ta hay nói người yêu phải đồng hành với nhau cùng nhau tiến bộ sao, mà em lại kém xa anh."
Trông Kỷ Minh Khải rất kinh ngạc: “Gì mà kém xa chứ?”
Tôi chốc hai ngón tay xuống chọc lên đùi Kỷ Minh Khải: "Tất cả mọi mặt luôn...Em muốn được giỏi như anh, nhưng em vừa lười vừa ngốc, không học vào đầu được cái gì cả."
"Nhưng anh chưa bao giờ yêu cầu em phải học được."
"Đó là vì anh bị tình yêu che mắt rồi."
Kỷ Minh Khải kéo tôi dậy, nói một cách rất nghiêm túc: "Không phải thế, anh kết hôn với em là vì thích em, chứ không phải để tìm một người giúp đỡ anh trong sự nghiệp."
"Nếu em có thể giúp được anh thì càng tốt chứ."
"Anh cũng từng có suy nghĩ để em làm thư ký của anh."
"Thư ký ư..." Tôi véo ngón tay Kỷ Minh Khải trêu hắn: “Anh muốn làm gì em nào? Có phải muốn dùng quy tắc ngầm chốn công sở với em không?"
Kỷ Minh Khải lườm tôi: “Quy tắc ngầm với em còn phải cần ở công sở nữa à?"
Tôi cười cười, cắn vào cánh tay Kỷ Minh Khải một cái.
"Để em làm thư ký cho anh chỉ vì muốn em ở bên anh nhiều hơn, chứ không phải để thay đổi em." Kỷ Minh Khải kéo tôi ngồi lên đùi rồi véo cằm tôi: "Em có sự nghiệp của em, anh không cần em phải tốn thời gian vì anh."
"Em mà có sự nghiệp gì chứ?”
Giọng Kỷ Minh Khải nghe rất nghiêm nghị: "Thế thì anh cũng vậy thôi, đều là sáng 9 giờ đi chiều 5 giờ về như nhau cả, hà tất phải phân cao thấp làm gì?"
"Nói thì nói vậy..."
"Nếu em cứ nhất quyết cho rằng chúng ta khác nhau thì anh cũng đành chịu. Trong mắt anh chúng ta đều đang cố gắng sống, anh kiếm được nhiều hơn một chút vì công ty của anh cần nhiều tiền để hoạt động, em kiếm ít hơn một chút nhưng đủ nuôi sống bản thân, mỗi ngày trôi qua đều vui vẻ, thế là đủ rồi, anh thích một Hạ Đồng giản dị như vậy đấy."
Tôi rúc vào trong lòng Kỷ Minh Khải, cảm giác ấm áp tràn ngập trái tim.
"Mười năm sau anh có còn yêu em như vậy không?"
Kỷ Minh Khải xoa tai tôi: “Còn."
"Hai mươi năm sau thì sao?"
"Đương nhiên là còn, anh sẽ dùng cả sinh mạng của mình để yêu em."
Có lẽ tôi thật sự rất rất yêu Kỷ Minh Khải, tuy chỉ là những lời linh tinh thôi cũng đã khiến tôi vui lắm rồi.
3.
Gần đây công ty Kỷ Minh Khải xảy ra chút vấn đề, tôi hỏi hắn thì hắn cứ úp úp mở mở không chịu nói.
Tôi biết hắn mệt chứ, nhưng tôi lại chẳng giúp được gì, cũng không muốn xen vào làm loạn rước thêm phiền phức cho hắn. Thế nên tôi cố gắng im lặng làm nhiều hơn, tận lực giảm bớt gánh nặng cho hắn.
Buổi sáng tôi sẽ dậy trước rồi lặng lẽ chui ra khỏi vòng tay Kỷ Minh Khải. Chắc là hắn mệt mỏi lắm, đôi lúc tôi lỡ phát ra tiếng động hơi lớn một chút mà hắn cũng chẳng tỉnh dậy.
Tôi muốn đi mua đồ ăn sáng cho hắn, nói ra có hơi ngại nhưng mà tôi thật sự không biết nấu ăn. Bình thường ở nhà Kỷ Minh Khải là người phụ trách việc nấu nướng, còn tôi thuộc kiểu cơm dâng tới tận miệng ấy. Nhưng bây giờ không như thế được, mấy ngày nay tôi đi quanh mấy quán ăn sáng gần khu nhà đổi món cho hắn ăn đỡ ngán, hy vọng có thể mang đến cho Kỷ Minh Khải một ngày mới tốt đẹp.
Kỷ Minh Khải cảm động ngồi vào bàn ăn, bảo tôi không cần phiền phức như vậy.
Tôi không hề cảm thấy phiền phức chút nào.
Lúc Kỷ Minh Khải đi ra cửa tôi ôm hắn một cái, giọng điệu hết sức áy náy: "Dạo này không có thời gian ở bên em rồi."
Tôi hôn hắn một cái thật kêu: “Nào có chứ? Anh vẫn luôn ở bên cạnh em, em cũng vẫn luôn ở bên cạnh anh mà."
Tôi xoa ấn đường của Kỷ Minh Khải: “Rồi sẽ ổn thôi."
Buổi trưa tôi gọi điện cho Kỷ Minh Khải thì lại đúng ngay lúc hắn đang mắng cấp dưới. Lúc hắn nghe điện thoại vẫn còn tức giận lắm, tôi giật mình bảo hắn bình tĩnh lại trước. Nhưng có lẽ lại đổ thêm dầu vào lửa mất tiêu, tôi chỉ nghe thấy tiếng thở nặng nề từ đầu dây bên kia.
Tôi vừa định xin lỗi thì Kỷ Minh Khải lại lên tiếng trước: "Xin lỗi nhé Đồng Đồng, có vài chuyện bị bọn họ làm cho rối tung lên. Vừa nãy anh mới nổi giận một trận nên lúc nghe điện thoại có hơi gắt gỏng."
"Không sao không sao, em không để bụng đâu."
Kỷ Minh Khải im lặng vài giây rồi nói tiếp: "Em đừng vì anh mà ảnh hưởng đến tâm trạng của mình."
“Chả lẽ em không ngoan đến thế sao?"
"Em rất ngoan, chỉ là anh để ý tới tâm trạng của em thôi."
Kỷ Minh Khải thật tốt, bất kể tâm trạng hắn thế nào hắn đều sẽ quan tâm đến tôi đầu tiên. Thực ra trước đây hắn chưa bao giờ nổi giận với tôi, chỉ là tôi quá ngốc nghếch nên không nhận ra được.
Một tuần sau, Kỷ Minh Khải quay cuồng trong công việc cuối cùng cũng vượt qua khó khăn. Tôi ở nhà chuẩn bị sẵn cho hắn một bất ngờ lớn nhưng hắn lại không hứng thú mấy, chỉ qua loa khen vài câu cho có lệ rồi nhanh chóng lột bộ đồ lót tình thú tôi cẩn thận chọn, sau đó ôm tôi lên giường.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook