Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Lời vừa dứt, cả hội trường xôn xao.

 

Tôi — từ trước đến nay — chưa từng tự ti.

 

Chỉ là Hà Luật Ngôn, anh ta quá xem thường tôi.

 

Luôn cho rằng những thành tựu tôi có được là do vận may, là nhờ nhà họ Từ hậu thuẫn.

 

Nhưng khi anh ta tiếp quản công ty, Hà thị không còn vẻ huy hoàng như trước.

 

Lý do, đến giờ anh ta vẫn chưa hiểu sao?

 

Trong đám đông, Hà Luật Ngôn đứng lặng lẽ cuối hội trường, tiều tụy, phờ phạc.

 

Phải đến khi buổi họp báo kết thúc, anh ta mới rón rén bước lên phía trước, nhìn tôi bằng ánh mắt đầy mâu thuẫn.

 

“Xin lỗi anh, mời tránh ra. Tổng giám đốc Từ còn có cuộc họp.”

 

Cô trợ lý mới tuyển không hề nhận ra người trước mặt là ai.

 

“…Nghiên Nghiên, cho anh năm phút thôi. Được không?”

 

Tôi liếc nhìn đồng hồ, rồi quay sang dặn:

 

“Đi điều chỉnh lại lịch họp một chút.”

 

Tôi muốn nghe thử xem, Hà Luật Ngôn rốt cuộc còn gì để nói.

 

Là hối hận? Hay vẫn chưa cam lòng?

 

“Anh biết mà, em không thật sự nhẫn tâm đến vậy. Em vẫn còn yêu anh, đúng không?”

 

“Nghiên Nghiên, là anh bị Hàn Thiến làm cho mù quáng. Em có thể cho anh một cơ hội nữa… được không?”

Chào mừng các bạn đến với kho truyện nhà tớ, nếu yêu thích tớ, mọi người hãy follow tớ trên fanpage Khô Mộc Phùng Xuân ở Facebook để theo dõi thêm nhiều truyện hay nhé. Tớ xin cảm ơn ạ

 

Tôi đâu phải chưa từng cho anh ta cơ hội.

 

Ngay cả khi Trần Nam Nam đã nói ra mọi chuyện rõ ràng như thế, tôi vẫn không chất vấn Hà Luật Ngôn ngay lập tức.

 

Thậm chí lúc đó tôi còn tự hỏi: liệu anh ta có phải cũng có nỗi khổ gì khó nói không nhỉ?

 

Nhưng đến giờ thì sao?

 

Anh ta nào có khổ sở gì.

 

Tất cả mọi chuyện, đều do chính anh ta lên kế hoạch từ đầu đến cuối.

 

“Hà Luật Ngôn, tôi không thể nào tha thứ cho anh được. Chính anh là người đã tự tay hủy hoại mối quan hệ của chúng ta.”

 

“Bao nhiêu năm qua, vì anh, tôi cam tâm tình nguyện ở nhà làm nội trợ. Anh nói không thích đồ ăn do người giúp việc nấu, tôi liền tự tay vào bếp mỗi ngày. Nhưng anh chưa từng nhìn thấy những gì tôi hy sinh vì anh.”

 

“Lâu dần, anh bắt đầu xem thường tôi. Anh cho rằng tôi đáng ra phải hầu hạ anh, phải phục vụ anh như một điều hiển nhiên. Dựa vào đâu chứ?”

 

Những lời đè nén trong lòng bao năm nay, cuối cùng tôi cũng nói ra được.

 

Trước kia tôi không nói, là vì tất cả đều do tôi tự lựa chọn, cũng vì tôi từng trân trọng tình cảm vợ chồng bao năm qua.

 

Nhưng giờ nghĩ lại — chẳng còn gì đáng để lưu luyến nữa rồi.

 

“Anh không nghĩ đó là điều hiển nhiên đâu… là do anh bận quá, anh đã sơ suất, là anh sai…”

 

Phịch! — Hà Luật Ngôn quỳ sụp xuống, nước mắt rơi lã chã trên gò má.

 

Bộ dạng râu ria xồm xoàm của anh ta lúc này đã hoàn toàn khác xa hình ảnh Tổng giám đốc hào nhoáng ngày nào.

 

Giờ đây, anh ta không còn là “Hà tổng cao cao tại thượng” nữa rồi.

 

“Giờ mới biết mình sai à? Muộn rồi.”

 

“Nếu trong anh còn một chút lương tâm, đã chẳng bao giờ làm ra chuyện phản bội tôi.”

 

“Anh vốn là kẻ ích kỷ, điều đó tôi đã nhìn thấu từ lâu.”

 

“Còn chuyện anh sẽ ra sao ở Hà thị, đó là việc của anh. Nhưng sau scandal ầm ĩ giữa anh và Hàn Thiến, nhà họ Hàn lại chính thức sụp đổ…Tôi nghĩ, Tập đoàn Hà thị chắc chắn sẽ không để một kẻ giỏi phản bội như anh tiếp tục ở lại đâu.”

 

Từng lời tôi nói như từng nhát d.a.o đ.â.m thẳng vào lòng tự trọng cuối cùng của anh ta.

 

Tôi chính là muốn anh ta hiểu được: ngày trước tôi đã đau đến nhường nào.

 

“Nếu anh đã muốn quỳ, vậy thì cứ quỳ ở đây đi. Nếu không sợ mất mặt, tôi cũng chẳng ngại để đám phóng viên biết hết chuyện anh ngoại tình, phản bội vợ.”

 

“Còn về Trần Nam Nam — cô ta không chỉ là trợ lý của anh, mà còn là người lên giường với anh, đúng không?”

 

Tôi phơi bày toàn bộ những chuyện dơ bẩn mà anh ta làm ra.

 

Lúc này, Hà Luật Ngôn hoàn toàn im lặng.

 

Chỉ còn biết cúi đầu nói xin lỗi, không ngừng lặp lại.

 

Nhưng nếu “xin lỗi” mà có ích, thì cần gì đến cảnh sát?

 

Cả đời này, tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ tha thứ cho kẻ phản bội mình.

 

Tôi lạnh lùng bước qua người anh ta, không hề quay đầu lại lấy một lần.

 

Trở về nhà họ Tiêu, ông nội dang tay ôm chầm lấy tôi, vừa vỗ vai vừa thở dài:

 

“Con bé ngốc này, ông cứ tưởng con vì một người đàn ông mà bỏ luôn cả nhà cửa!”

 

“Sao có thể được chứ. Nếu thật sự không còn nghĩ đến gia đình, thì mấy năm nay, người âm thầm về thăm ông là ai?”

 

“Ông vẫn còn giận cháu sao? Là cháu sai, nhất thời hồ đồ thôi… ông đừng chấp cháu nữa.”

 

Tôi rũ mắt, nói ra lời xin lỗi đã đè nén suốt bao năm qua.

 

Thật ra, từ ngày hôm sau sau khi mọi chuyện vỡ lở, tôi đã thẳng thắn nói chuyện với ông.

 

Nhưng vì muốn bảo vệ tôi, ông nội vẫn không công bố thân phận thật sự của tôi với bên ngoài.

 

Bây giờ tôi đã đủ trưởng thành, đủ mạnh mẽ để gánh vác mọi thứ, ông cũng muốn tôi được đường hoàng quay về.

 

“Nghiên Nghiên à, cháu là đứa cháu duy nhất của ông, sao ông có thể giận cháu chứ?”

 

“Cháu trở về là tốt rồi… về được là tốt rồi…”

 

Ông nhẹ vỗ lưng tôi, nước mắt không kìm được mà rơi xuống.

 

Lúc ấy tôi mới hiểu — hóa ra trên đời này, chỉ có người thân mới là những người mãi mãi không rời bỏ ta.

 

Ông ơi, lần này… cháu sẽ không hồ đồ nữa.

 

Hoàn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương