Cháu Gái Tổng Tài Giả Nghèo Và Cái Kết
-
Chương 6: Chương 6
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Nhưng cũng nhắc tôi nhớ ra: người đầu tiên tôi nên xử lý — chính là cô ta.
“Cô thông đồng với người khác để bôi nhọ tôi, tội phỉ báng chắc chắn cô không thoát được đâu.”
“Hơn nữa, luật sư của tôi đã nộp toàn bộ bằng chứng lên tòa. Cô còn liên quan đến việc biển thủ công quỹ, chắc chẳng mấy chốc, sẽ có người đến tận cửa triệu tập cô về điều tra đấy.”
Tôi thản nhiên nói ra kết cục của cô ta.
Trần Nam Nam cuối cùng cũng hoảng loạn thật sự.
Cô ta quỳ sụp xuống, nắm lấy ống quần tôi, giọng run rẩy:
“Tiểu thư, tôi biết tôi sai rồi… tôi nhất thời hồ đồ, tôi không biết cô là người của nhà họ Tiêu mà!”
“Tức là… nếu không biết tôi là người nhà họ Tiêu, thì cô có thể tùy tiện vu khống tôi sao?”
“Cái thói nhìn mặt mà đối nhân xử thế của cô, không biết là học từ ai đấy?”
Tôi nheo mắt lại, giơ chân đá cô ta văng ra xa.
Một kẻ không mấy quan trọng như cô ta, tôi chẳng cần phí sức.
Luật pháp sẽ thay tôi xử lý.
Còn Hàn Thiến… cô ta mới là kẻ đáng để ra tay.
Từ trước đến nay, nhà họ Tiêu vẫn mắt nhắm mắt mở với nhà họ Hàn — đơn giản vì cần một con ch.ó biết nghe lời.
Nhưng nếu con ch.ó ấy bắt đầu cắn người, thì không thể để nó sống tiếp được nữa.
Trước khi mẹ tôi mất, bà từng dặn tôi:
“Người không phạm ta, ta không phạm người. Nếu người phạm ta… ta nhất định trả lại đủ.”
“Tiểu thư, vậy cô định xử lý Hàn Thiến thế nào?”
Giám đốc Tưởng hỏi.
Tôi nhìn Hàn Thiến vẫn đang ngồi bệt dưới đất, ôm mặt đầy chật vật.
Tôi cúi người, nâng cằm cô ta lên.
Khá xinh.
Chỉ tiếc đầu óc không theo kịp tham vọng.
Cả cái nhà họ Hàn to như vậy mà thật sự giao cho loại người này quản, e rằng chẳng mấy chốc sẽ sụp đổ hoàn toàn.
“Tôi đã nhắc cô rồi, muốn đắc tội thì đắc tội ai cũng được, sao lại cứ phải chọn tôi?”
“Cô không biết… ông nội tôi là người nổi tiếng bênh vực người nhà sao?”
Tôi hất tay, đẩy cô ta sang một bên rồi mở điện thoại, bấm phát một đoạn video.
Đó chính là đoạn clip Hàn Thiến móc nối với các nhãn hàng khác để bôi nhọ nhà họ Tiêu.
“Sao cô lại có video này!” – Hàn Thiến gào lên như hóa điên, nhào tới định cướp điện thoại từ tay tôi.
Nhưng người của tôi đã nhanh chóng khống chế cô ta, đè xuống đất.
Khuôn mặt cô ta áp sát sàn nhà, lớp trang điểm tinh xảo cũng bị bôi nhòe tả tơi.
“Không chỉ có vậy đâu.”
“Ngay cả chuyện nhà họ Hàn trốn thuế, gian lận sổ sách… cũng đều đã nằm trong tay chúng tôi.”
“Tôi còn điều tra được, các dự án bất động sản của các người đã lừa không ít mồ hôi nước mắt của dân nghèo. Món nợ này, tôi nhất định sẽ tính với cô cho rõ.”
Không chỉ vậy, nhà họ Hàn còn thường xuyên lấy danh nghĩa của nhà họ Tiêu để lừa đảo khắp nơi.
Ông nội tôi đã phát hiện không ít lần, chỉ vì thấy ba của Hàn Thiến là người có năng lực, nên mới tạm thời mắt nhắm mắt mở cho qua.
Không ngờ, cha con bọn họ đúng là cùng một giuộc, thủ đoạn bẩn thỉu không có điểm dừng.
“Từ Nghiên, con tiện nhân này, rõ ràng cô cố ý!”
Hàn Thiến gào lên. Cô ta biết, mình đã hoàn toàn hết đường sống ở Lạc Thành.
Một khi những chuyện này bị vạch trần, với nhà họ Hàn mà nói — chính là đòn chí mạng.
Nhưng cô ta chỉ biết trút giận bằng cái miệng, lại quên mất tất cả những việc ác mà mình từng làm.
“Tôi có cố ý hay không, đợi khi bản án được tuyên, cô ngồi tù mấy năm rồi sẽ rõ.”
“Tổng giám đốc Tưởng, hãy nộp toàn bộ chứng cứ cho tòa án. Tiện thể tổ chức giúp tôi một buổi họp báo.”
Chào mừng các bạn đến với kho truyện nhà tớ, nếu yêu thích tớ, mọi người hãy follow tớ trên fanpage Khô Mộc Phùng Xuân ở Facebook để theo dõi thêm nhiều truyện hay nhé. Tớ xin cảm ơn ạ
“Và… chuyển lời đến ông nội tôi. Trước đây ông từng nói, chỉ cần tôi ly hôn với Hà Luật Ngôn, ông sẽ cho tôi trở lại nhà họ Tiêu. Bây giờ tôi đồng ý rồi.”
Giám đốc Tưởng cúi người hành lễ với tôi, khẽ gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”
Lúc này, Hà Luật Ngôn chỉ có thể đứng đó, ánh mắt tuyệt vọng nhìn tôi.
Anh ta không bao giờ ngờ được, chỉ vì lòng tham và tà niệm, lại tự tay đánh mất thứ mà cả đời anh ta luôn mơ ước.
Sáng hôm sau, buổi họp báo được tổ chức đúng hẹn.
Tin tức về người thừa kế nhà họ Tiêu — lại là một bà nội trợ ngoài ba mươi tuổi — khiến cả thành phố chấn động.
Trước hàng loạt câu hỏi dồn dập từ báo giới, tôi bình tĩnh trả lời từng câu một.
“Cô Từ, cô đã rời khỏi thương trường nhiều năm, thật sự có thể điều hành tốt tập đoàn Tiêu thị sao?”
“Nghe nói trước đây cô chưa từng có kinh nghiệm điều hành tài chính?”
Họ đúng là quá coi thường Từ Nghiên tôi rồi.
Những năm tôi tung hoành trên thương trường, nhà họ Hàn trong mắt tôi chẳng qua cũng chỉ là món khai vị không đáng kể.
“Tôi tốt nghiệp thạc sĩ năm hai mốt tuổi, cùng bạn bè sáng lập nên Tập đoàn Hà thị – chính là nơi chồng cũ tôi từng làm việc.”
“Năm đó, Hà thị đứng bên bờ phá sản, tất cả các dự án đều do tôi một tay kéo về. Tôi chưa từng nghĩ năng lực mình là vấn đề.”
“Lúc còn làm Phó Chủ tịch Hà thị, tôi tranh thủ thời gian đi du học, lấy bằng tiến sĩ, bù đắp chuyên môn tài chính còn thiếu. Cho dù rời thương trường năm năm, tôi vẫn có đủ tự tin để gánh vác mọi thứ.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook