Anh Ấy Muốn Gương Vỡ Lại Lành
Chương 27: Ngoại truyện

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Chiều hôm đó, sau khi nhận giấy chứng nhận kết hôn, mẹ của Kỷ Chính Sơ nhìn hai đứa rồi đột nhiên đề nghị:

"Hay là hai đứa đi du lịch đi? Thanh Uẩn có thời gian không? Đúng lúc Sơ Sơ vừa tốt nghiệp, vừa là tuần trăng mật, cũng coi như chuyến du lịch tốt nghiệp của nó."

Kỷ Chính Sơ "A" một tiếng: "Có phải mẹ chỉ muốn bỏ tiền cho một chuyến du lịch thôi không! Không được! Du lịch tốt nghiệp và tuần trăng mật con đều muốn! Con trai mẹ kết hôn và tốt nghiệp, hai sự kiện quan trọng trong đời, không thể tiết kiệm như thế được!"

Mẹ cậu lườm một cái: "Được rồi, được rồi, để cha con chi. Hai đứa đều là Alpha, không phân cưới hỏi gì cả. Nhà mình với chú Tống mỗi bên một nửa, để hai đứa đi chơi cho thỏa thích."

Chú Tống cười sảng khoái: "Chú không giàu bằng Thanh Uẩn đâu. Hay thế này đi, chú lo cho nó một kỳ nghỉ. Hai tháng tới hai đứa cứ chơi thoải mái, chuyện của tập đoàn để chú gánh cho."

Nói xong, ông còn đặc biệt dặn dò Kỷ Chính Sơ: "Sơ Sơ cứ tiêu xả láng, đừng tiết kiệm cho nó. Nó làm việc bao nhiêu năm rồi, gia tài dày lắm."

Thế là, hai người mới cưới nhìn nhau một cái, quyết định ngay tại chỗ, đặt vé bay thẳng đến đảo Nam.

Dạo gần đây Kỷ Chính Sơ hơi phấn khích, thế nên mấy hôm nay ngủ không đủ giấc. Đương nhiên phần lớn là do cái tên đàn ông khốn nào đó, thấy cậu cuối cùng cũng rảnh rỗi bèn suốt ngày bày trò 'tìm lý do' làm phiền. Đêm qua tận ba giờ sáng mới ngủ.

Thế nên vừa lên máy bay cậu đã ngủ gục ngay.

Lúc tỉnh dậy thì đã đến đảo phía Nam.

"Cha mẹ có đặt khách sạn cho mình chưa anh?"

Chàng trai vươn vai thật dài, để lộ phần bụng bên dưới áo. Tống Thanh Uẩn chỉ liếc một cái, lập tức kéo vạt áo cậu xuống.

May mà đây là khoang thương gia, mọi người đều bận rộn chuyện riêng, hơn nữa cậu ngồi ở bên trong nên không ai thấy.

Nhưng chỉ một hành động này thôi cũng đủ làm 'nhóc con' nào đó vừa thẹn vừa giận.

"Anh..... Em biết ngay mà! Mùa hè thế này mà anh chẳng chịu chú ý gì cả!"

Hôm qua cậu lại bị tên đàn ông khốn này hôn đến nỗi người đầy dấu vết, mà quần áo mùa hè lại mỏng manh, hơi động một cái là lộ ra ngay.

Không có cách nào che nổi!

Người đàn ông xoa đầu cậu, dịu giọng xin lỗi: "Tối nay anh sẽ để lại một vòng eo này, không hôn."

"Anh nói rồi đấy, không được nuốt lời. Nếu mà khiến em không bơi được..... Anh cứ đợi mà nhịn.... hai tuần đi! Không được chạm vào em!"

Tống Thanh Uẩn bật cười, gật đầu: "Được."

......

Vừa xuống máy bay, hai người đã được xe riêng đưa đến khách sạn.

Khách sạn vô cùng xa hoa, kiến trúc kiểu châu Âu, ẩn mình trong một khu trang viên.

"Anh đặt khách sạn này à? Trông cũng ổn phết đấy."

Kỷ Chính Sơ hít sâu một hơi không khí trên đảo, đi theo sau Tống Thanh Uẩn.

"Không..... là Mộc Mộc đặt. Em ấy nói hai đứa mình kết hôn mà em ấy chưa chuẩn bị quà nên đặt khách sạn này làm quà cưới. Còn bảo là đã bỏ ra một số tiền lớn, bắt mình nhất định phải ở, không được làm em ấy thất vọng."

Kỷ Chính Sơ bỗng sững lại.

Cậu không dám tin, xác nhận lại lần nữa: ".....Mộc Mộc đặt á?"

Người đàn ông lấy chứng minh thư ra làm thủ tục nhận phòng: "Ừm. Nghe nói hồi đại học em ấy viết phần mềm kiếm được kha khá nên đặt khách sạn này có tiêu chuẩn cũng khá cao."

Kỷ Chính Sơ: .....

Tiêu chuẩn khách sạn cao hay không cậu không quan tâm, cậu chỉ muốn chạy ngay bây giờ.....

Nếu cậu nhớ không lầm, năm Thượng Mộc kết hôn, hai vợ chồng cậu ta đi du lịch ở thành phố Q, khách sạn cũng do cậu đặt.

Một phòng đôi (quá) siêu siêu siêu sang trọng dành cho cặp đôi, mà nội thất bên trong.....

Nói sao nhỉ, là cậu tự tay đi khảo sát trước.

Quần áo này, công cụ này, đầy đủ mọi thứ.

Nghe nói, đêm hôm đó, thằng bạn thân của cậu bị người ta 'đè' trên giường, làm từ tối đến tận lúc mặt trời mọc.

"Cậu ấy đặt..... phòng gì vậy?"

Alpha nhỏ li.ếm môi, rón rén ghé sát người đàn ông bên cạnh, cẩn thận hỏi.

Chị nhân viên lễ tân cười dịu dàng: "Là phòng đôi đặc biệt dành cho cặp tình nhân."

Kỷ Chính Sơ: .....

Được rồi. Trái tim treo lơ lửng của cậu coi như tắt thở luôn rồi.

"A ha ha ha..... Chị ơi, có thể hủy phòng không?"

Động tác đưa thẻ phòng của nhân viên lễ tân khựng lại: "Vừa mới check-in..... muốn hủy sao? Bây giờ hủy cũng được nhưng tôi khuyên hai anh đừng hủy vì khách sạn trên đảo Nam rất khan hiếm, đặt sát ngày gần như không còn phòng nào đâu. Hơn nữa.... bạn của hai anh có nhắn rằng, nếu Kỷ Chính Sơ dám hủy, cậu ấy sẽ bay qua đây đánh chết cậu...."

"Xin lỗi nhé, tôi chỉ lặp lại nguyên văn lời bạn anh thôi."

Kỷ Chính Sơ: "....."

Được rồi, cậu hiểu rồi. Căn phòng này... cậu chạy không thoát được.

Tối nay cậu hoàn toàn không thể chạy thoát.

Tống Thanh Uẩn thấy Alpha nhỏ nhà mình bị 'bắt nạt', khóe môi khẽ cong, hắn bật cười: "Được rồi, đừng làm khó nhân viên nữa, cứ ở phòng này đi."

Nói xong, hắn nhận lấy thẻ phòng.

Chị nhân viên lễ tân cười tươi giới thiệu: "Phòng của hai anh ở tầng hai, là dạng suite hai tầng, có bể bơi ngoài trời và suối nước nóng trong nhà. Nếu có bất kỳ nhu cầu gì, hai anh có thể gọi lễ tân để được hỗ trợ."

Giọng nói rất lịch sự, nụ cười cũng rất tự nhiên.

Nhưng Kỷ Chính Sơ cứ có cảm giác.... cô đang ngầm che giấu điều gì đó không mấy tốt lành.

Dẫu vậy, cậu cũng chẳng trốn được, chỉ có thể đeo chiếc túi nhỏ, lẽo đẽo đi theo người đàn ông phía trước như một cái đuôi nhỏ.

Cửa phòng kêu 'tít' một tiếng rồi mở ra.

Những thứ linh tinh mà cậu tưởng tượng không hề xuất hiện mà thay vào đó là.....

Cánh hoa hồng rải kín khắp sàn, kéo dài đến tận trung tâm căn phòng.

Ở đó đặt một con chim nhỏ trắng tròn trịa bằng bông, đang tựa vào một con búp bê nam mặc vest.

Dù con chim nhỏ không có biểu cảm gì nhưng với dáng vẻ ngốc nghếch giang cánh ra như thế, Kỷ Chính Sơ chỉ cần nhìn một cái là nhận ra ngay_____ đó chính là cậu.

Còn con búp bê nam bên cạnh thì càng không cần nói, bộ vest trên người nó giống hệt Tống Thanh Uẩn, thậm chí ngay cả chiếc đồng hồ đeo tay cũng là phiên bản thu nhỏ cùng kiểu dáng.

Căn phòng không bật đèn, chỉ có những cây nến xếp thành hình trái tim lặng lẽ cháy, ánh lửa nhảy múa chiếu xuống hai con búp bê đang tựa sát vào nhau, tạo thành những cái bóng mờ ảo.

Kỷ Chính Sơ đột nhiên nhận ra điều gì đó, quay phắt đầu lại.

Cậu phát hiện trong tay người đàn ông chẳng biết từ khi nào đã có thêm một bó hoa cưới.

"Tụi anh vừa lên kế hoạch tạm thời với Mộc Mộc đấy. Ai bảo em làm anh bất ngờ như thế. Cũng may là mấy con búp bê này đã đặt sẵn từ trước."

Người đàn ông nắm tay cậu, kéo vào trung tâm vòng tròn nến hình trái tim.

"Thật ra, anh luôn giấu em một chuyện. Mà cũng không hẳn là giấu.... ban đầu anh nghĩ không cần thiết phải nói cho em biết. Xin lỗi, hồi đó anh đúng là quá tự cao. Sau này lại chẳng có cơ hội nói, thế là cứ lần lữa mãi đến giờ."

Kỷ Chính Sơ theo phản xạ ngả người ra sau: "Chuyện gì thế... Đừng nói là chuyện có lỗi với em đấy nhé? Anh suy nghĩ kỹ đi, hay là đừng nói nữa. Tụi mình vừa mới nhận giấy kết hôn xong, em không muốn lập tức trở thành ứng viên cho hội ly hôn đâu."

Cậu bị người đàn ông cốc nhẹ lên trán.

"Em không tin anh đến thế à?"

Kỷ Chính Sơ bĩu môi: "Anh nhìn lại mình xem, anh có điểm nào đáng tin không? Nếu không phải em mặt dày bám dính lấy anh thì đời này hai đứa mình chẳng thể nào đến với nhau được. Có khi giờ này em đã ôm một Omega xinh đẹp, con cái cũng đầy đủ, đâu đến lượt anh ngày nào cũng hành hạ em như thế. Cũng may là em còn trẻ, cấp bậc Alpha cao, thể lực tốt."

Cậu líu ra líu ríu như súng máy, người đàn ông chỉ im lặng đứng nghe. Đợi đến khi cậu xả hết một tràng, hắn mới nâng bó hoa cưới lên, nhướn mày: "Ừm. Omega. Con cái."

Chàng trai lập tức làm động tác kéo khóa miệng, ra hiệu mời.

"Anh, anh tiếp tục đi."

Người đàn ông buông bó hoa xuống, trực tiếp vác cậu lên vai, đi thẳng vào phòng ngủ rồi mạnh tay quăng xuống giường.

Sau đó, bắt đầu cởi cúc áo.

"Mấy chuyện tình cảm sướt mướt không hợp với chúng ta. Anh thấy cứ đi thẳng vào vấn đề thì hơn."

Kỷ Chính Sơ: ???!

Mặc dù..... từ lúc hai người ở bên nhau đến giờ, cậu chưa bao giờ thoát khỏi, mỗi trận đều bị 'làm' đến mức thảm thương.

Nhưng..... sao có thể tiết kiệm đến mức cầu hôn cũng bỏ qua chứ?!

"Đừng! Em sai rồi anh!"

"Là em lắm lời, em tự khâu miệng mình lại đây, không nói nữa!"

"Tống Thanh Uẩn, anh khốn ki.... ưm ưm___"

Câu cuối cùng không nói được trọn vẹn bởi vì người đàn ông đã trói chặt hai tay cậu ra sau lưng, ngay cả miệng cũng bị bịt lại.

Alpha cúi người xuống, ôm cậu từ phía sau, một đầu gối đè lên giữa hai chân cậu.

"Còn nhớ không? Lần đầu tiên anh trấn an em cũng là tư thế này. Khi đó em cứ giãy giụa, sợ anh xâm phạm em, anh hết cách, chỉ có thể giữ chặt hai tay của em lại."

Hơi thở nóng rực phả vào bên tai cậu.

Nặng nề mà gấp gáp.

"Sau đêm đó, ngày nào anh cũng hối hận. Tại sao lúc ấy lại không làm nhiều hơn một chút?"

Vừa nói, ngón tay người đàn ông vừa chầm chậm lướt dọc theo tấm lưng cậu, trượt xuống đầy mờ ám.

"Giống như bây giờ vậy....."

"Bác sĩ kê cho anh thuốc Namirobus*, bảo là uống hết một liệu trình trước đã."

(*không có thật)

Đồng tử của Kỷ Chính Sơ đột nhiên giãn to.

Namirobus..... chẳng phải là thuốc mà bác sĩ từng kê cho cậu lúc mắc 'hội chứng chim non' sao?

"Ưm! Ưm ưm____"

Cậu vùng vẫy dữ dội.

Khoảnh khắc được thả ra, cậu lập tức bật dậy như lò xo.

"Hồi đó anh cũng.....? Mà sao anh chưa từng nhắc tới?!"

Người đàn ông cụp mắt xuống, nắm lấy tay cậu: "Anh xin lỗi..... Lúc đó anh nghĩ chuyện này không đáng nói nên không đề cập với em. Anh không định biện minh cho bản thân nhưng khi ấy anh chỉ nghĩ rằng, cắt đứt triệt để mới là tốt nhất cho cả hai chúng ta. Vì vậy anh có hơi nóng vội, khiến em tổn thương rất nhiều."

Kỷ Chính Sơ sững sờ.

Mãi lâu sau, cậu mới cụp mắt, quỳ xuống trước mặt hắn:

"..... Sao anh có thể tàn nhẫn đến vậy."

Người đàn ông dịu dàng xoa đầu cậu: "Xin lỗi. Khi ấy anh còn trẻ, xử lý chưa được khéo léo."

"Em đang nói, sao anh có thể tàn nhẫn với chính mình như thế....."

Kỷ Chính Sơ không thể tưởng tượng nổi một Alpha mắc 'hội chứng chim non' khi đứng trước người khiến mình chấp niệm, phải có tâm lý mạnh mẽ đến nhường nào để có thể giữ vững sự bình tĩnh như vậy.

Hồi đó, cậu từng ôm lấy eo hắn mà khóc, hỏi hắn:

____ Em nằm dưới, một lần thôi có được không? Anh thử một lần đi, chỉ một lần thôi có được không?

Nhưng người đàn ông ấy lại từ chối một cách dịu dàng mà dứt khoát.

'Không được.'

'Không thể.'

'Em chỉ là đang bị bệnh, đợi em khỏi rồi sẽ không nghĩ như vậy nữa.'

"Em thật sự cứ nghĩ là anh.... cực kỳ ghét em."

"Lần cuối cùng gặp nhau, anh chỉ đưa em một túi thuốc rồi đuổi đi, đến gặp em một lần cũng không chịu...."

Nhưng nếu khi đó, Tống Thanh Uẩn cũng giống như cậu.....

"Anh sợ nếu còn ở lại..... thì chúng ta sẽ không còn đường lui nữa. Sơ Sơ, khi ấy, em chỉ cách anh một bức tường."

Hắn nói rất hàm ý.

Nhưng Kỷ Chính Sơ biết hắn đang ám chỉ điều gì.

"Vậy..... lần thứ hai, là do em một mực cắt đứt liên lạc với anh nên chúng ta mới...."

Giọng của cậu khẽ run lên.

Tống Thanh Uẩn vội ôm lấy cậu, dịu dàng xoa đầu dỗ dành: "Không phải như vậy, em đừng nghĩ thế. Không thể quy chụp mọi chuyện một cách đơn giản được."

"Nhưng..... chúng ta đã bỏ lỡ bốn năm."

Bốn năm.

Từ 18, 19 tuổi đến 22, 23 tuổi.

Những năm tháng đại học rực rỡ nhất đời người.....

Cũng là khoảng thời gian đẹp nhất của Tống Thanh Uẩn.

Họ gặp nhau vào thời điểm tốt nhất nhưng lại bỏ lỡ nhau ngay chính những năm tháng đẹp nhất ấy..... làm sao có thể không tiếc nuối đây?

Nếu khi đó họ ở bên nhau, có lẽ..... những lúc ốm đau nơi đất khách, cậu sẽ không phải một mình ngất xỉu trong căn phòng trống trải, tỉnh dậy cũng chỉ có một mình trong bệnh viện.

Họ có thể gọi điện thật lâu.....

'Sáng của em là hoàng hôn của anh'.

Hoặc có lẽ, vào một buổi sáng sau vô số đêm thức trắng vì học tập, cậu mở cửa ra sẽ nhìn thấy một Alpha đang đợi cậu về nhà.

"Sơ Sơ. Ngoan nào.... đừng khóc. Đừng buồn nữa."

Người đàn ông hôn lên khóe mắt cậu, đầu lưỡi nhẹ nhàng cuốn đi giọt lệ vừa rơi xuống.

Kỷ Chính Sơ vòng tay qua cổ hắn, tủi thân hít hít mũi: "Anh cố ý.... cố ý chọc em khóc, cầu hôn kiểu gì thế này....."

Hắn hôn lên gò má cậu, dịu giọng dỗ dành: "Xin lỗi, là lỗi của anh."

Kỷ Chính Sơ rúc vào lòng Tống Thanh Uẩn, siết chặt lấy eo hắn: "Chính là lỗi của anh..... Anh lắm lời quá, rõ ràng cứ thế mà làm là xong, còn nói dài dòng như thế, chọc người ta khóc."

"Được rồi, được rồi, bây giờ anh làm luôn."

"Muộn rồi. Không cho làm nữa."

Nhưng phản kháng chẳng có chút tác dụng nào, ngược lại cậu còn bị hắn dụ dỗ mà ngã sâu xuống giường.

"Ngoan nào Sơ Sơ..... Chúng ta dùng lại tư thế bốn năm trước, coi như chưa từng chia xa..... Anh biết em cũng muốn mà."

Không có lời đáp lại, chỉ còn tiếng hơi thở mỗi lúc một nặng nề hơn.

"Hôm nay.... để anh làm đến cùng được không?"

"Sơ Sơ..... bà xã."

"Đều, đều hợp pháp rồi..... còn nói nhảm cái gì nữa. Tống Thanh Uẩn, anh còn là một Alpha không vậy. Đêm tân hôn chẳng phải là để..... ưm____"

.....

Toàn bộ những âm thanh còn lại đều bị nhấn chìm trong từng đợt dây dưa quấn quýt.

Trong phòng, ánh nến vẫn lung linh.

Chú chim trắng nhỏ nép vào người búp bê vải, từ từ nghiêng về phía người đàn ông..... cuối cùng hoàn toàn ngã vào vòng tay đối phương.

Bên ngoài trời vẫn chưa tối hẳn.

Những tia nắng chiều lách qua kẽ rèm, rơi xuống từng vệt sáng nhỏ.

Một lát nữa thôi, màn đêm sẽ buông xuống.

__________________________________________________________

HOÀN THÀNH!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương