Anh Ấy Muốn Gương Vỡ Lại Lành
-
Chương 26: Kết Cục
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Kỷ Chính Sơ cảm thấy mình chẳng khác gì một con búp bê tùy ý để người ta sắp đặt, đến khi kết thúc, ngay cả một ngón tay cũng không nhấc lên nổi.
Toàn thân cậu bị một Alpha nào đó cắn mút khắp lượt, ngay cả hõm khuỷu tay cũng không tha.
Tống Thanh Uẩn coi như còn có chút chừng mực, từ cổ trở lên không để lại dấu vết gì nhưng từ cổ trở xuống thì đúng là thảm không nỡ nhìn.
Hơn nữa, bảo là không đi đến bước cuối cùng nhưng thực tế chỉ cách một bước thôi, chuyện nên làm hay không nên làm đều bị tên đàn ông chó này dụ dỗ mà làm cả rồi. Những chỗ quan trọng trên người đều sưng cả lên, đặc biệt là đôi chân, bị ma sát đến mức đau nhức.
Cũng may Kỷ Chính Sơ là một Alpha, da dày thịt chắc, nếu mà đổi thành Omega thì chắc đã bị hắn giày vò đến nát bét rồi.
"Tống Thanh Uẩn, anh là chó à?!"
Cậu giơ chân định đạp hắn.
Nhưng lại bị người đàn ông bắt lấy, giữ trong lòng bàn tay rồi v.uốt ve một lúc lâu.
Kỷ Chính Sơ lại nghĩ đến cảnh tượng vừa nãy, mình bị hắn đè trên ghế sofa, quỳ gối nâng mông lên, càng nghĩ càng thấy xấu hổ và tức tối.
Rõ ràng đã bảo là không làm đến cùng, vậy mà tên chó này lại giữ đúng giới hạn cuối cùng, để cậu quỳ xuống, dùng chân.....
Trừ việc chỗ vào có hơi khác chứ chẳng khác gì đi đến cuối cùng cả!
"Đừng giận, em đói không? Muốn ăn gì để anh bảo trợ lý mua?"
Nghe hắn nói vậy, Kỷ Chính Sơ mới cảm nhận được bụng mình sắp lép đến nơi. Cậu ngước lên nhìn đồng hồ, đã mười một giờ đêm rồi.
Cậu ngay lập tức: "...."
Bảo sao lúc nửa chừng hắn lại cho cậu ăn chút đồ ngọt.
Lúc đó cậu vừa mới xong chuyện kia, còn tưởng rằng kết thúc rồi, ai ngờ đâu____ hắn chỉ là đút cho cậu ăn một ít rồi tiếp tục lăn lộn cậu đến tận bây giờ!
"Em không ăn, buồn ngủ chết đi được."
"Ngoan, không ăn thì dạ dày sẽ không chịu nổi, mới khỏi bệnh không lâu mà."
Lời lẽ cực kỳ đường hoàng chính đáng.
Kỷ Chính Sơ: "Bây giờ anh mới nhớ đến chuyện hại dạ dày, lúc làm không biết tiết chế thì sao! Giày vò em đến tận giờ này, đến cơm tối cũng không cho ăn, lúc đó sao anh không nghĩ em có bệnh dạ dày?"
Tống Thanh Uẩn: "Anh có đút cho em ăn một ít mà, Sơ Sơ."
Kỷ Chính Sơ: "....."
Cậu cố nhịn cơn tức, giơ hai tay ra: "Em muốn tắm."
"Được."
"Lần sau không được trêu chọc em như vậy nữa, anh nhìn xem trên người em còn chỗ nào lành lặn không?!"
"Ừm..... Lần sau anh sẽ chú ý."
Người đàn ông thoả mãn, thái độ nhận lỗi vô cùng tốt.
Kỷ Chính Sơ rúc vào lòng hắn, yên tâm chợp mắt.
----
Mùa xuân cứ thế trôi qua, hoa ngọc lan ở thành phố Q nở rồi lại tàn mấy lần, trong mảng xanh rậm rạp, không còn nhìn thấy một đóa trắng nào nữa.
Lá cây ven đường ngày càng um tùm.
Gió từ phương nam thổi tới, nhiệt độ ở thành phố Q lần đầu tiên vượt quá ba mươi độ.
Mùa hè đến rồi.
Kỷ Chính Sơ tham gia buổi bảo vệ luận văn với tư cách là sinh viên tốt nghiệp xuất sắc.
Cậu ôm laptop trong tay, bình tĩnh kết nối máy chiếu, chiếu bản trình chiếu lên trước mặt tất cả các giảng viên rồi bình tĩnh giới thiệu về luận văn của mình.
Một tràng tiếng Anh lưu loát cùng cách ứng đáp gãy gọn giúp cậu nhận được tràng pháo tay vang dội, mang về một tấm bằng chứng nhận tốt nghiệp xuất sắc màu đỏ thẫm cùng một chiếc cúp vàng nặng trịch.
Tin vui liên tiếp kéo đến.
Một tuần sau buổi bảo vệ luận văn, vụ án của Tưởng Phong có phán quyết. Theo hiến pháp ABO, Alpha bị buộc tội 'mưu toan xâm phạm', bị kết án năm năm tù giam, tước bỏ quyền chính trị suốt đời đồng thời bị ghi một vết nhơ nặng nề trong hồ sơ cá nhân, ảnh hưởng đến ba thế hệ sau.
Cùng ngày Tưởng Phong vào tù, điểm thi ngoại ngữ của Kỷ Chính Sơ cũng có kết quả.
IELTS 8.0, bảng điểm đẹp không chê vào đâu được.
Thành công đổi lấy thư mời nhập học chính thức từ trường đại học đứng đầu nước C.
Ngày 21 tháng 6.
Ve sầu trên cây kêu râm ran.
Vừa khéo trùng với hạ chí.
Hôm đó, với tư cách là đại diện của sinh viên tốt nghiệp xuất sắc, Kỷ Chính Sơ khoác lên mình bộ lễ phục cử nhân, tham gia lễ tốt nghiệp và có bài phát biểu.
"Tôi rất biết ơn gia đình mình, cảm ơn họ đã dành cho tôi tất cả, tạo ra một môi trường tốt để tôi trưởng thành và học tập. Tôi cũng biết ơn ngôi trường này, cảm ơn từng thầy cô của tôi. Được học tại đại học Q là vinh dự của tôi cũng là may mắn của tôi. Tôi luôn tin rằng, một nửa cuộc đời là may mắn, một nửa là nỗ lực. Tôi rất vui vì mình có thể dùng sự nỗ lực để xứng đáng với tất cả những may mắn này và tôi cũng tự hào vì có thể dùng thực lực để chứng minh rằng mình xứng đáng với vinh quang ấy....."
Cậu vừa nói vừa đưa mắt nhìn xuống hàng ghế bên dưới: cha mẹ cậu, người bạn thân từ nhỏ của cậu và cả Alpha đang ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh.
Bỗng dưng, sống mũi của cậu hơi cay cay.
Những người quan trọng nhất trong cuộc đời cậu, vào ngày cậu tốt nghiệp, đều ngồi ở vị trí dành cho gia đình, chứng kiến khoảnh khắc ý nghĩa này.
"Hôm nay tôi tốt nghiệp ở đây, cũng lấy nơi này làm điểm khởi đầu, từ đây hòa vào biển người. Có lẽ tôi sẽ vươn tới những vì sao trong mơ ước hoặc cũng có thể tôi chỉ là một gợn sóng nhỏ bé giữa đại dương. Nhưng tôi tin rằng, dù là ngôi sao hay con sóng thì đều có ý nghĩa của riêng chúng. Cũng giống như tất cả chúng ta đang ngồi đây, sự tồn tại của mỗi người chính là giá trị của chính chúng ta."
"Vậy nên, hãy cùng nhau không sợ phong ba, tiến về phía tương lai chưa biết!"
"Cảm ơn thầy cô, cảm ơn mái trường."
Chàng trái đứng trên bục cúi đầu thật sâu.
Bên dưới vang lên tràng pháo tay giòn giã.
Hiệu trưởng bước đến trước mặt cậu, nhẹ nhàng gạt tua mũ sang bên kia rồi đưa tay phải ra:
"Cũng cảm ơn các em. Có các em, ngôi trường này mới có thể trở thành niềm tự hào. Chúc mừng tốt nghiệp."
"Các em sinh viên, tôi tuyên bố____ các em đã tốt nghiệp rồi!"
Tiếng vỗ tay dưới khán đài nhanh chóng biến thành những tràng hò reo phấn khích, có người ném cao mũ cử nhân rồi vội vã đón lấy.
Chàng trai vừa hoàn thành bài phát biểu, ôm bó hoa hiệu trưởng trao tặng, chạy thẳng xuống sân khấu, nhào vào vòng tay Alpha của mình.
"Anh, em tốt nghiệp rồi! Dù sau này vẫn phải tiếp tục học nhưng hôm nay em cảm thấy trọn vẹn lắm."
Người đàn ông ôm chặt lấy cậu, vỗ nhẹ vào lưng cậu:
"Em vẫn luôn làm rất tốt."
----
Ngày 30 tháng 6 cùng tháng đó, hai gia đình Kỷ Chính Sơ và Tống Thanh Uẩn cùng ăn một bữa cơm, chính thức xác nhận mối quan hệ giữa hai người.
Lúc ấy họ mới biết, bao nhiêu năm qua, tất cả những gì giữa hai người, cha mẹ hai bên đều đã thấy rõ, chỉ là chưa từng nói ra mà thôi.
Đến khi biết được hai đứa cuối cùng cũng vạch trần lớp cửa sổ mỏng kia, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.
"Sau này chính là thân càng thêm thân, một nhà cả rồi."
"Lúc sinh ra mấy đứa Alpha này, chẳng ai ngờ lại có duyên như vậy."
Trong bữa tiệc, cha mẹ hai bên vừa ăn uống vừa trò chuyện rôm rả.
Giống như đây không phải là buổi gặp mặt giữa phụ huynh đôi bên mà chỉ là một buổi tụ họp bình thường giữa những người thân quen, như vô số lần trước đó.
Mà thực sự, hai nhà cũng thường xuyên ăn cơm cùng nhau.
Cũng chẳng khác gì những lần trước..... Ngoại trừ chuyện bị giục cưới.
"Nói xem, hai đứa định khi nào đi đăng ký kết hôn đây?" Mẹ của Kỷ Chính Sơ hỏi.
"Cưới được thì cưới sớm đi, Thanh Uấn cũng lớn rồi, không cưới sớm là già đấy." Cha của Tống Thanh Uẩn nói.
Hai người lén lút liếc nhìn nhau, không ai dám lên tiếng.
Nói đùa gì thế? Họ mới xác định mối quan hệ được hai tháng thôi đó! Cưới? Không được, không được! Cậu còn chưa kịp tận hưởng chuyện yêu đương mà!
Nhưng rồi cha cậu chợt nói:
"Hai đứa cũng đã bên nhau bốn năm rồi, đời người có được bao nhiêu cái bốn năm chứ?"
Trái tim của Kỷ Chính Sơ bỗng giật thót một cái.
Cậu vô thức quay sang nhìn Tống Thanh Uẩn, phát hiện người đàn ông cũng đang nhìn mình.
Đôi mắt đen láy của hắn phản chiếu lại cùng một cảm xúc.
Phải rồi, đời người có được bao nhiêu cái bốn năm đâu?
Chàng trai ngồi bên bàn cơm đột nhiên đứng dậy, cậu ngửa cổ uống cạn ly Sprite trong tay, nhướng mày nhìn người đàn ông trước mặt:
"Anh, cưới không?"
Người đàn ông im lặng nhìn cậu rất lâu.....
Sau cùng, hắn bất lực đứng dậy, móc từ trong túi ra một chiếc hộp trang sức màu đỏ.
"Tháng trước anh đã đặt làm, may mà hôm nay nhân viên cửa hàng gọi anh đến lấy, anh không lười mà tiện đường ghé qua..... Không thì chắc phải dùng nhựa tạo cho em một cái nhẫn cầu hôn mất."
Mọi người bật cười ha hả.
"Gọi là gì nhỉ? Chọn ngày không bằng gặp ngày. Ông trời cũng muốn hai đứa cưới rồi."
"Cưới đi! Tình cảm của hai đứa ai cũng nhìn thấy cả. Hai Alpha, chẳng có chút ràng buộc nào, vậy mà suốt bốn năm vẫn chỉ có nhau, trên đời có được mấy người làm được như vậy chứ?"
Mọi người đua nhau thúc giục.
Người ban đầu còn hùng hổ hỏi cưới không ngờ giờ lại tỏ ra ngại ngùng.
Tống Thanh Uẩn thấy cậu mãi không nói gì, hỏi:
"Sao thế? Vẫn chưa nghĩ xong à? Vậy thì mình yêu nhau thêm vài năm nữa nhé?"
Chàng trai đầy ấm ức chìa tay ra trước mặt hắn:
"Gì chứ..... Em chỉ là đang tiếc màn cầu hôn của mình... hình như không còn nữa..... Thôi quên đi, đeo vào đi. Dù sao thì với anh em cũng chẳng có tiền đồ gì, anh chỉ cần ngoắc tay một cái là em lại dính lấy anh. Nhưng em cảnh cáo trước nhé, đừng có vì em không có tiền đồ mà được đà lấn tới. Anh phải đối xử với em thật tốt như bây giờ. Nếu không chúng ta sẽ chi....."
Câu nói cuối cùng chưa kịp thốt ra đã bị nuốt trọn.
Bởi vì Alpha đột nhiên cúi xuống hôn lên môi cậu.
Người đàn ông nói: "Cầu hôn mà, đừng nói mấy lời không may."
Sau đó, dưới ánh mắt chăm chú của cậu, hắn nghiêm túc đeo nhẫn vào ngón áp út của cậu. Quỳ một gối xuống, hôn lên chiếc nhẫn ấy: "Sơ Sơ, cưới anh nhé?"
Ngày hôm đó, dưới sự chứng kiến của gia đình và bạn bè, họ quyết định kết hôn.
Sau bữa trưa, cả nhà cùng nhau rầm rộ kéo đến cục dân chính.
"Hai bạn trẻ, lại gần một chút, cười lên nào, sắp kết hôn rồi, ngọt ngào không?"
Trước phòng đăng ký kết hôn, phía sau là tấm phông nền đỏ rực.
Nhiếp ảnh gia giơ máy ảnh, 'tách' một tiếng, bấm chụp.
Tất cả mọi thứ đều diễn ra một cách tình cờ nhưng lại vô cùng tự nhiên.
Có người nói, những chuyện thuận lợi đều là định mệnh an bài.
Kỷ Chính Sơ giơ cuốn sổ đỏ trong tay, dưới ánh nắng chụp một bức ảnh, đăng lên vòng bạn bè.
[Lên bờ rồi.]
[Tôi tuyên bố, mùa hè này tôi là người hạnh phúc nhất!]
Bởi vì______ họ đã kết hôn.
------
Trên diễn đàn, bài đăng từng một thời hot hit vì bị mọi người 'đẩy thuyền' điên cuồng...
Chủ thớt lặng lẽ quay lại, cập nhật một dòng bình luận mới.
Mùa hè rực rỡ năm 2024, tôi và anh ấy đã kết hôn rồi.
Vậy nên, có chuyện gì cũng nên thử một lần. Thích, cũng giống như con mèo của Schrödinger, phải mở ra xem thì mới biết mèo của mình vẫn còn ở đó.
Cảm ơn mọi người nhé.
________________________________________________________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Nè, đây là câu chuyện ngọt ngào đã hứa với mọi người nha.
Hành trình của Sơ Sơ và anh ấy đến đây là kết thúc rồi.
Có thể sẽ có một ngoại truyện đó.
Hy vọng mọi người cũng sẽ giống như Sơ Sơ, mọi chuyện đều viên mãn.
Nếu bây giờ chưa đủ hạnh phúc, vậy thì tương lai nhất định sẽ cực kỳ hạnh phúc! (Hôm nay Sơ Mạc Sanh là một nhà tiên tri [chống nạnh])
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook