Anh Ấy Muốn Gương Vỡ Lại Lành
-
Chương 2: Mày Vẫn Còn Thích Anh Ấy À?
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
"Vừa nãy em định bấm chấp nhận lời mời kết bạn, ai ngờ anh lại đến đúng lúc luôn, ha ha ha, trùng hợp ghê."
Kỷ Chính Sơ gãi gãi đầu, cố gắng bịa chuyện dưới ánh mắt của người đàn ông.
Không có bất kỳ phản hồi nào.
Ừm, cũng nằm trong dự đoán.
Nhưng..... càng thêm xấu hổ.
Từ trước đến giờ, cậu chưa từng đổi tài khoản WeChat. Trên giao diện lời mời kết bạn, tất cả các yêu cầu từ Tống Thanh Uẩn suốt bốn năm qua vẫn còn nguyên, thậm chí ở dòng cuối cùng còn hiện cả đoạn hội thoại bốn năm trước của hai người:
[Có gì cứ nói thẳng ra, đừng trốn tránh.]
[Xin lỗi anh, bây giờ em không biết phải đối mặt với anh thế nào... Hay là, anh để em bình tĩnh lại đã.]
Ừm.
Bánh xe ký ức nghiến thẳng lên mặt.
Đau.
"Bây giờ em đã bình tĩnh lại chưa?"
Giọng của người đàn ông đột nhiên vang lên bên tai.
Rõ ràng là hắn cũng đã nhìn thấy đoạn hội thoại trên màn hình.
Kỷ Chính Sơ giật nảy mình, cổ họng khẽ động:
"Khụ, bình tĩnh rồi, bình tĩnh rồi."
Bấm chấp nhận lời mời kết bạn của Tống Thanh Uẩn.
Chàng trai bối rối thao tác điện thoại, từ lúc lên xe đến giờ mắt cứ trốn tránh, không dám liếc sang bên cạnh dù chỉ một lần.
Mặt của cậu vì căng thẳng và xấu hổ mà càng lúc càng đỏ, nhất là hai vành tai, gần như muốn rỉ máu.
Ánh mắt của Tống Thanh Uẩn lướt qua đôi tai đỏ ửng rồi dừng lại trên phần cổ áo trống trơn.....
Kỷ Chính Sơ phân hóa năm 17 tuổi, lúc đó cao lên rất nhanh nhưng chỉ như một cái thùng rỗng.
Rõ ràng đã là một Alpha hoàn chỉnh vậy mà vẫn không đánh lại thằng em họ chưa phân hóa của hắn, cứ hở một chút là khóc lóc rồi tag hắn vào nhóm chat, kêu bị bắt nạt.
Làn da trắng lạnh và mịn màng.
Pheromone là hương hoa lan, một mùi hương hiếm thấy ở Alpha.
Lúc độ.ng tìn.h, cả người và pheromone đều trở nên ẩm ướt.
Hai bàn tay bám chặt lấy áo hắn vì căng thẳng, run rẩy nhưng vẫn ngoan ngoãn mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.
Bây giờ, ngửi thấy mùi nước mưa ướt át mà cậu mang theo vào xe.....
Nhịp thở của Tống Thanh Uẩn khẽ rối loạn trong nửa giây.
Hắn im lặng cụp mắt xuống, nói: "Đi thôi."
Chàng trai như được đại xá, gật đầu lia lịa: "Vâng, anh!"
Tiếng động cơ xe vang lên.
Trong gương chiếu hậu, người đàn ông nắm vô lăng, khóe môi khẽ nhếch lên.
------
Kỷ Chính Sơ được Tống Thanh Uẩn đưa về tận nhà.
Về đến nơi, căn nhà trống không.
Cha mẹ của cậu đã bay từ hôm trước, chuyến bay thẳng đêm khuya, lúc này đã tới nước ngoài.
Quản gia và dì giúp việc đang thu dọn hành lý cho cậu, ba cái vali to chặn kín cả phòng khách. Sau khi thu dọn xong, họ sẽ đóng gói cậu luôn rồi gửi thẳng sang nhà Tống Thanh Uẩn.
"Thiếu gia về rồi à? Lúc cậu nhắn tin cho tôi, Thanh Uẩn vừa gọi đến, biết tôi đang bận thu dọn hành lý nên bảo sẽ đi đón cậu. Mau lại đây xem thử đi, tôi với dì của cậu gần làm xong rồi, quần áo, đồ dùng cá nhân, đồ dùng học tập đều bỏ vào từng vali riêng, còn dán nhãn hết cả rồi."
Khóe mắt của Kỷ Chính Sơ giật giật.
Nhìn ba cái vali cao đến nửa người, cậu bỗng dưng có cảm giác mình sắp được gả đi vậy.
Thế là để khỏi chướng mắt, cậu phất tay: "Cháu biết rồi chú ạ."
Rồi vội vã lên lầu.
......
Sau khi tắm rửa trong tâm trạng bực bội, chẳng thèm sấy tóc, cậu ném thẳng mình lên giường.
Cậu mở điện thoại, đăng status lên vòng bạn bè:
[Làm gì có Alpha nào lớn đầu rồi còn bị gửi sang nhà người khác ở nhờ cơ chứ.]
Chế độ hiển thị: Ẩn với nhóm người thân.
Ảnh đính kèm: /Cò mỏ giày trong mưa.jpg*/
(*theo tui tra thì cái ảnh này thể hiện cảm giác u sầu, trầm tư hoặc kiểu 'hờ hững với thế gian')
Vừa đăng xong, thông báo hiển thị.....
Bình luận +1.
Là một dòng bình luận chế giễu vô tình: [Có thể là vì Alpha này từ lúc mới ra ở riêng đã nấu nướng đến mức làm nổ cả bếp. Cũng có thể là vì Alpha này mới sống một tháng mà đã nhập viện tận ba lần, mỗi lần nằm hẳn một tuần? Hoặc cũng có thể là vì chẳng ai quản nổi Alpha này, ai nói gì cũng không nghe, cơm người giúp việc nấu thì vứt xó không thèm ăn, cuối cùng bị hạ đường huyết đến mức phải nhập viện?]
Người gửi là bạn từ nhỏ của cậu - Thượng Mộc.
Cũng là em trai của Tống Thanh Uẩn.
Kỷ Chính Sơ: .....
Cậu mở khung chat, gõ thẳng: [Ra đây!]
Trên cùng lập tức hiện lên trạng thái [Đang nhập.....]
[Làm gì đó vịt.jpg*]
(*干嘛鸭.jpg: hai chữ đầu 'làm gi đó/ có chuyện gì', một chữ cuối 'con vịt'=> cách phá âm gần giống 1 trợ từ cảm thán=> tạo cảm giác hài hước kiểu 'Gì đóaaa?.jpg')
Hình ảnh một con vịt đeo cặp sách, vẻ mặt vừa vô tội vừa trông có gì đó không đứng đắn, y hệt người thật.
Kỷ Chính Sơ: [Anh của mày bị bệnh hả? Chuyện hồi trước trưởng bối không biết thì thôi, chính anh ấy chẳng lẽ không biết? Vậy mà còn để tao qua ở nhà anh ấy! Làm ơn đi, hai Alpha thẳng đuột, còn từng có một đoạn như vậy, không biết tránh đi chút hả?]
Bên kia lập tức nhảy ra ba tin nhắn liên tiếp:
[Hahahahahahahaha khụ.]
[Ê đừng vậy mà, chẳng phải hồi đó mày còn non nớt, theo đuổi anh của tao suốt nửa năm sao? Bốn năm rồi, bọn tao sớm quên sạch rồi mà.]
[Như kiểu, mày vì anh của tao đi ăn với một người bạn Omega mà từ thành phố H bay thẳng sang thành phố Q bắt gian, còn khóc như một ông béo hai trăm cân, kêu anh của tao là tra A ấy hả? Bọn tao nào có nhớ chuyện đó đâu!]
Kỷ Chính Sơ: ......
[Cảm ơn, tao đã suy nghĩ kỹ càng, có lẽ chúng ta không hợp làm bạn lắm.]
[Thôi mày xóa tao đi.]
Thượng Mộc: [Hahahahahahaha.]
Kỷ Chính Sơ trợn mắt mấy lần nhìn màn hình, giơ tay chuẩn bị phản đòn thì điện thoại lại vang lên 'đinh đinh' liên tục.
Tên của Tống Thanh Uẩn cứ nhấp nháy liên hồi trên khung chat.
[Chú Trần bảo với tôi, đồ của em dọn gần xong rồi. Khi nào thì em qua đây?]
[Mẹ em muốn em đến càng sớm càng tốt, bà rất lo cho em.]
[Ảnh chụp màn hình bài đăng WeChat]
[Tôi cũng thấy em ở một mình rất nguy hiểm. Hơn nữa, đây chỉ là ở chung một thời gian, không phải tôi nhận nuôi em, em đừng suy nghĩ nhiều.]
Ảnh chụp màn hình rất đầy đủ, bao gồm cả bình luận của Thượng Mộc.
Kỷ Chính Sơ hoa mắt chóng mặt.
Trong khoảnh khắc đó, cậu không biết nên xấu hổ vì quên chặn Tống Thanh Uẩn hay nên tức giận vì câu 'không phải nhận nuôi, chỉ là ở chung một thời gian' của hắn.
Cậu lạch cạch nhắn tin cho Thượng Mộc:
[Tao quên chặn anh của mày trên vòng bạn bè, anh ấy gửi thẳng ảnh chụp màn hình cho tao, còn bảo rất lo lắng cho tao, hỏi khi nào tao dọn qua!]
[Anh của mày nói không phải nhận nuôi, chỉ là qua ở chung một thời gian.]
[Anh ấy có hiểu vấn đề là gì không hảaa! Tao có quan tâm chuyện có phải nhận nuôi hay không đâu! /Ôm đầu/]
Thượng Mộc: [Công nhận đi, mày vẫn chưa vượt qua được đâu. /Ngồi ăn hạt dưa.jpg/]
Kỷ Chính Sơ: [Mày thử vào hoàn cảnh của tao xem có vượt qua nổi không?!]
Lần này, trạng thái 'Đang nhập.....' hiện rất lâu, lâu đến mức Kỷ Chính Sơ suýt nghĩ đối phương bị bắt cóc rồi thì tin nhắn mới bật ra.
Thượng Mộc: [..... Kỷ Chính Sơ, có phải mày vẫn còn thích anh của tao không?]
Kỷ Chính Sơ: [???]
Cậu theo phản xạ gõ ngay ba dấu hỏi chấm.
Thượng Mộc: [Tao nghĩ thế này, đây chỉ là một lần điều trị kỳ mẫn cảm bình thường. Có thể do điều trị không đúng cách nên mày mới sinh ra một loại bệnh khác khiến mày làm vài chuyện mất lý trí. Nhưng sau đó bệnh khỏi rồi, lý trí cũng quay lại. Nếu đổi lại là tao, tao hoàn toàn có thể vượt qua. Bị bệnh mà, mất mặt một chút cũng đâu có gì to tát. Cũng không đến mức vì chuyện này mà cắt đứt liên lạc suốt mấy năm trời. Hơn nữa, nói gì thì nói, anh của tao cũng từng giúp mày hai lần. Dù chỉ xét về lễ nghĩa tối thiểu, mày cũng không nên xóa anh ấy. Với lại, theo những gì tao biết về anh của tao, ngoài giúp mày làm dịu triệu chứng độ.ng tìn.h ra, anh ấy chắc chắn không có hành động gì quá đáng. Nếu không anh ấy sẽ không thể bình thản như vậy trước mặt mày được.... nhưng hình như mày cứ mãi để bụng chuyện này.]
___Một đoạn tin nhắn dài ngoằng được gửi đến từ danh sách bạn bè.
Ngón tay của Kỷ Chính Sơ đang đặt trên bàn phím bỗng khựng lại.
Trong vài giây đầu óc trống rỗng, điện thoại lại vang lên một tiếng 'đinh'.
Tống Thanh Uẩn: [Sơ Sơ?]
Chàng trai nằm trên giường, cánh tay rũ xuống, vô lực che lên mắt.
Phiền chết đi được.
Làm sao có thể không để bụng chứ?
Người ta nói Alpha có chấp niệm với người đầu tiên xoa dịu kỳ mẫn cảm của mình chính là vì ký ức về lần đó quá khắc sâu.
Hôm đó, Tống Thanh Uẩn quá dịu dàng....
Hắn ôm cậu, vuốt nhẹ lưng dỗ dành:
"Không sao đâu, Alpha bị Omega dẫn dắt độ.ng tìn.h là chuyện bình thường."
Khi bị đè x.uống giường, cả người của cậu run bần bật, vừa khóc vừa hỏi:
"Anh..... Anh muốn làm gì?"
Người đàn ông quỳ một chân giữa hai chân cậu, nửa đè lên tay chân của cậu.
Pheromone an ủi của hắn bao trùm lấy cậu, bàn tay nóng rực kia lại rất dịu dàng.
"Thả lỏng chân ra, đừng khép chặt thế. Tôi không định xâm phạm em."
Hắn nói: "Đừng sợ. Ngoan nào Sơ Sơ. Nhắm mắt lại, cảm nhận tôi đi."
Với phản ứng dây chuyền mạnh mẽ như vậy, sao có thể không động lòng?
Huống hồ, chuyện này..... không chỉ xảy ra một lần.
Lần đầu tiên, cậu đã cố thoát khỏi cái gọi là chấp niệm 'chim non'.
Nhưng chưa đến nửa năm sau lại vì bị dẫn dắt mà một lần nữa sa vào đó.
Vậy bây giờ phải làm sao đây?
Lúc đó cậu mơ hồ nhưng Tống Thanh Uẩn thì không.
Đôi mắt của hắn nhìn cậu vừa dịu dàng lại vừa tỉnh táo.
Người đàn ông lạnh lùng đáng sợ, hai lần giúp cậu xoa dịu nhưng kẻ chìm đắm lại chỉ có một mình cậu.
Tống Thanh Uẩn là người quan sát tỉnh táo, người kiểm soát mọi thứ của cậu khi đó.
Sau đó hắn vẫn sinh hoạt như thường, giống như chưa từng có gì xảy ra.
Cả hai lần đều vậy.
Chắc trong lòng hắn, chuyện đó chẳng khác gì một buổi học giáo dục giới tính cho một Alpha trẻ con.
Còn cậu thì sao?
Lần đầu tiên, cậu đã thử rồi.
Bất kể là do pheromone chi phối hay vì hội chứng chim non, cậu đều đã từng theo đuổi hắn điên cuồng.
Nhưng vẫn thất bại.
Lần thứ hai thì sao? Kể cả nếu lần đó cậu thật sự động lòng.... thì có nghĩa lý gì không?
Dù sao Tống Thanh Uẩn cũng sẽ không chấp nhận cậu.
Vậy thì cậu đơn phương muốn quên người này, chẳng lẽ không được sao?
Bốn năm rồi.
Sao lại còn phải ở chung nữa?
Lỡ như.... lỡ như không cẩn thận lại thích hắn thì sao?
......
Điện thoại lại rung lên.
Rung đến mức ngón tay cũng tê rần.
Kỷ Chính Sơ cầm lên, nhìn màn hình.
Sau tin nhắn dài ngoằng kia, Thượng Mộc không gửi thêm gì nữa.
Nhưng Tống Thanh Uẩn lại liên tục nhắn tin.
Hỏi cậu có muốn qua nhà hắn luôn vào ngày mai không, nói phòng đã dọn xong rồi, ngày mai hắn rảnh, có thể đưa cậu đi mua mấy thứ cần thiết.
Cả mẹ của cậu cũng nhắn:
[Bảo bối, đồ đạc đã thu dọn xong chưa? Qua nhà anh Thanh Uẩn sớm đi, đừng để cha mẹ lo lắng, được không?]
Cậu nghĩ một lúc rồi gõ tin nhắn trả lời mẹ:
[Con biết rồi mẹ. Mai con sẽ qua. Anh Thanh Uẩn nói mai anh ấy rảnh, còn có thể đưa con đi mua sắm mấy thứ cần thiết nữa. Mẹ với cha cứ yên tâm làm việc, đừng lo cho con.]
Sau đó, cậu hít một hơi thật sâu rồi chuyển sang khung chat với thằng bạn thân:
[Vừa mới gọi video với mẹ xong, tự dưng mày gửi cho tao một bài dài ngoằng thế này là sao hả??? Ai mà thích anh ấy chứ! Tao là A thẳng, A thẳng đó! Sau này tao sẽ tìm một Omega thơm thơm, mềm mềm, đáng yêu! Người không vượt qua được là mày thì có! Đừng có tự tưởng tượng nữa! Mày có biết mày đang phá đường tình duyên của tao không hả!]
Cậu kích động gõ cả một đoạn dài nhưng đối phương chỉ nhẹ nhàng đáp lại bằng một icon ngáp.
[Biết rồi, biết rồi, Lục Phàm kêu tao đi ngủ. Ngủ ngon.]
Kỷ Chính Sơ như đấm mạnh vào một nắm bông gòn.
Tức nghẹn.
Cậu chuyển sang giao diện chat với Tống Thanh Uẩn, nhìn chằm chằm vào cái avatar ngàn năm không đổi của hắn rồi lại nhìn những tin nhắn tự nhiên như chưa từng có chuyện gì xa cách.
Càng nhìn, tim càng nghẹn hơn.
Có lẽ đây chính là sự trưởng thành của người lớn.
Kỷ Chính Sơ nghĩ.
Có thể cả đời cậu cũng chẳng học được.
Cậu gõ vào khung chat:
[Cái đó.... chiều mai em qua.....]
Nghĩ một chút, cậu lại tiếp tục gõ:
[Chuyện đó.... bao năm qua em có hơi ngang ngược, cũng chưa từng add lại anh.... thật ngại quá, haha. (Thật ra là sau này quên luôn chuyện đó.... /gãi đầu/)]
Rồi cậu xóa sạch. Quá giả tạo.
Lại gõ lại:
[Xin lỗi anh nha, em hơi ngang ngược.... mà lúc đó em còn nhỏ mà, tha cho em đi. Cảm ơn anh đã chứa chấp em! (Anh còn tốt bụng ghê đó!)]
Đang phân vân có nên gửi không, tin nhắn của Tống Thanh Uẩn lại đến trước.
[Ngày mai em muốn ăn gì? Tôi kêu dì nấu.]
[Sườn cừu nướng than nhé? Em thích món đó mà, khẩu vị không đổi chứ?]
Kỷ Chính Sơ nhìn tin nhắn, bỗng nhiên sống mũi cay cay.
Cậu lại xóa sạch những gì vừa gõ.
[Ừm, không đổi.]
[Vẫn thích.]
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook