Anh Ấy Muốn Gương Vỡ Lại Lành
-
Chương 1: Chào Anh /Cười Ngượng/
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Buổi tối, KTV thành phố Q.
Ánh đèn mờ ảo, màn hình chiếu cảnh một Alpha ôm đàn guitar khóc ròng, gào thét đến xé tai:
"Chia tay không phải lỗi của anh, là do em quá đáng! Sự tự do mà em muốn khiến anh im lặng, chỉ còn cách đường ai nấy đi, đừng mong tái hợp!"
"Omega nhiều như vậy, anh đâu cần phải treo cổ trên một cái cây là em! Cùng lắm thì anh có thể sống với chó cũng được!"
Alpha cầm micro vừa khóc vừa hát khiến Kỷ Chính Sơ nghe mà tê cả da đầu.
Đây là bạn cùng lớp của cậu, mới thất tình. Cuộc hẹn này vốn dĩ là buổi họp lớp nhưng sau vài chén rượu, cảm xúc của cậu ta mất kiểm soát, đã cầm micro khóc lóc suốt cả tiếng đồng hồ.
Kỷ Chính Sơ liếc đồng hồ, đã mười một giờ. Tâm trạng vốn chẳng tốt, cậu dứt khoát tự rót cho mình một ly rồi uống cạn.
Dài dòng quá mức, phiền phức chết đi được.
Bên cạnh, Tưởng Phong huých khuỷu tay của cậu: "Sao vậy anh? Hôm nay trông anh lạ lắm, chẳng lẽ cũng thất tình à?"
Đám bạn xung quanh nghe thấy hai chữ 'thất tình' lập tức hóng hớt, vươn cổ nhìn sang, rõ ràng là rất hứng thú với chuyện này.
"Cái gì cơ? Anh Kỷ thất tình á? Đây là chuyện tôi có thể nghe được sao, mau kể chi tiết đi!"
"Lừa người à? Omega chỉ làm chậm tốc độ rút dao của anh Kỷ thôi, yêu đương cái gì chứ! Tôi không tin!"
Mọi người thi nhau trêu chọc.
Nhưng chàng trai ngồi giữa đám đông vẫn im lặng, không lên tiếng.
Cậu cao 1m8, vắt chéo chân tựa vào sofa, cả người toát ra khí chất 'người sống chớ gần'.
Rõ ràng là một Alpha nhưng lại sở hữu làn da trắng lạnh hiếm thấy.
Dạo gần đây, thành phố Q vừa đổ một trận mưa lớn, nhiệt độ hạ thấp mấy độ. Cậu mặc một chiếc hoodie dày màu đen tạo nên sự tương phản rõ rệt với làn da trắng ngần như ngọc.
Dưới lớp da, những mạch máu xanh nhạt lờ mờ hiện lên.
Đốt ngón tay hơi cong, tựa hờ lên ly nước.... Cả người toát ra một loại khí chất cấm dục khó tả.
Suốt bốn năm đại học, trên tường tỏ tình của trường đại học Q, tên của cậu chưa bao giờ ngừng xuất hiện.
Theo thống kê chưa đầy đủ, chỉ riêng câu 'Muốn sinh con cho anh' đã được viết đến hơn ba ngàn lần.
Nếu cậu thực sự yêu đương, chắc chắn cả trường sẽ rung chuyển.
Tất cả mọi người đều căng tai hóng hớt, ánh mắt háo hức dõi theo cậu.
Chàng trai nhíu mày, giọng điệu bực bội: "Không có yêu đương gì hết, gần đây trong nhà có chút chuyện phiền phức thôi."
Lời vừa dứt, điện thoại vang lên tiếng tin nhắn.
Màn hình hiển thị một lời mời kết bạn trên WeChat:
[Yêu cầu kết bạn mới – Ghi chú: Tống Thanh Uẩn.]
Khoảnh khắc nhìn thấy tin nhắn, Kỷ Chính Sơ cảm thấy cơn bực bội càng trào dâng.
Bài hát thất tình vốn còn có thể miễn cưỡng chịu đựng giờ lại nghe đến mức không thể chịu nổi nữa.
Cậu dứt khoát đứng dậy, mặc áo khoác rồi quay lưng rời đi.
"Nhà có việc, tôi về trước đây."
Cậu bực bội chậc một tiếng, nói.
Cả đám đứng dậy tiễn cậu.
"Anh Kỷ về à?"
"Đi đường cẩn thận, về đến nhà nhớ nhắn báo một tiếng nha!"
"Nếu thật sự phiền lòng thì nói với tôi một tiếng nhé."
Kỷ Chính Sơ phất tay: "Biết rồi. Gặp lại sau."
......
Ra khỏi KTV đã hơn mười một giờ, trên đường làng đại học không còn mấy ai.
Cơn mưa vừa tạnh lúc hoàng hôn lại bắt đầu lất phất rơi xuống, gió lạnh thổi thẳng vào cổ.
Kỷ Chính Sơ kéo áo lên cao hơn một chút, một tay che ô, một tay bấm điện thoại nhắn tin cho tài xế nhà mình.
[Đã gửi vị trí.]
[Chú, cháu đang ở đây, phiền chú đến đón một chuyến.]
Tin nhắn vừa gửi đi, ngay sau đó lại xuất hiện một yêu cầu kết bạn.
[Tống Thanh Uẩn: Sơ Sơ, em thêm tôi đi. Đừng bướng bỉnh nữa.]
Đừng bướng bỉnh....?
Đừng bướng bỉnh??
Kỷ Chính Sơ lập tức bùng nổ, giơ tay định đáp trả ngay lập tức: Anh đang nói chuyện với ai đấy? Ai bướng bỉnh cơ?
Nhưng gió lạnh vừa thổi qua, cậu lại tỉnh táo hơn.
Chớp mắt nhìn chằm chằm vào lời mời kết bạn kia suốt mấy giây, cuối cùng cậu hậm hực nhét điện thoại vào túi.
Đúng vậy, cậu thực sự đang bướng bỉnh.
Cái chuyện phiền phức gần đây trong nhà, cũng chính là vì người này - Tống Thanh Uẩn.
Kỷ Chính Sơ là một Alpha, lại còn được bao quanh bởi muôn vàn ánh hào quang nhưng từ nhỏ đến lớn, người có quan hệ thân mật với cậu chỉ có duy nhất một người và người đó cũng là một Alpha - Tống Thanh Uẩn.
Có thể xem hắn như một người anh trai trúc mã lớn lên cùng cậu.
Lần tiếp xúc thân mật đầu tiên của họ là vào năm đó, khi một Omega trong lớp đột ngột mất kiểm soát pheromone, khiến cả lớp hỗn loạn. Kỷ Chính Sơ ngay lập tức bị ảnh hưởng, ngã quỵ ngay tại chỗ.
Đúng lúc đó, Tống Thanh Uẩn có việc đến trường, lập tức đánh ngất cậu rồi bế đi.
Không ai biết rằng, đêm hôm ấy, chính Tống Thanh Uẩn là người đã giúp cậu vượt qua kỳ mẫn cảm đầu tiên của một Alpha.
Một tình tiết mở đầu đúng chuẩn tiểu thuyết lãng mạn, có phải không?
Kỷ Chính Sơ cũng nghĩ như vậy.
Tình cảm đến bất ngờ không kịp đề phòng. Vậy là cậu bắt đầu theo đuổi Tống Thanh Uẩn một cách điên cuồng.
Ít nhất, đám bạn thân của cậu đã mô tả như vậy - giống như phát điên lên vậy.
Tống Thanh Uẩn là một Alpha, lớn hơn cậu khá nhiều tuổi.
Hắn điềm tĩnh, lý trí, trưởng thành.
Kỷ Chính Sơ cảm thấy đó cũng chính là điểm hấp dẫn của người đàn ông này.
Dù cho cả hai đều là Alpha....
Cậu vẫn nghĩ rằng, dù có ở vị trí bên dưới, nếu người nằm trên là Tống Thanh Uẩn thì cũng xứng đáng.
Nhưng hành động của người đàn ông này đúng như những gì hắn luôn thể hiện: Điềm tĩnh, lý trí, trưởng thành.
Hắn ngay lập tức đi tìm bác sĩ tư vấn và nhận được kết luận: Kỷ Chính Sơ mắc phải 'hội chứng chim non' của Alpha.
Nói một cách dễ hiểu - trong kỳ mẫn cảm đầu tiên trong đời, người giúp cậu xoa dịu chính là Tống Thanh Uẩn, thế nên não bộ của cậu bị ảnh hưởng, hình thành một sự phụ thuộc mạnh mẽ vào đối phương.
Hội chứng chim non là một loại rối loạn pheromone phổ biến ở Alpha. Nó khiến não bộ bị hormone và pheromone chi phối hoàn toàn, mất đi lý trí, chỉ muốn tìm lại người đã xoa dịu mình để tiếp tục đánh dấu lần thứ hai.
Biết mình mắc hội chứng chim non, phản ứng đầu tiên của Kỷ Chính Sơ không phải là ngoan ngoãn uống thuốc.
Cũng không phải là chấp nhận thực tế, bình tĩnh suy ngẫm lại bản thân.
Mà là nổi giận đùng đùng với người đàn ông kia.
Cậu thậm chí còn khóc đến mức nấc cụt trước mặt đối phương.
"Em thực sự thích anh!"
"Tại sao anh lại đối xử với tình cảm của em như vậy?"
"Dựa vào đâu mà anh cho rằng tình cảm của em chỉ là vì bệnh tật?"
"Tống Thanh Uẩn, anh đang sỉ nhục em đấy à?!"
Tất cả những câu trên đều là những lời cậu đã hét lên trong cơn điên cuồng.
Cuối cùng, Tống Thanh Uẩn cũng chịu nhượng bộ, dịu dàng dỗ dành cậu:
"Tôi nghĩ đó là rối loạn pheromone, còn em nghĩ đó là tình yêu."
"Vậy chúng ta mỗi người lùi một bước, em uống thuốc trước đi đã."
"Nếu sau một liệu trình mà em vẫn cảm thấy thích tôi thì chúng ta có thể thử yêu nhau. Được không?"
Vậy là Kỷ Chính Sơ ngoan ngoãn uống thuốc.
Uống xong thuốc, cậu xóa luôn Tống Thanh Uẩn khỏi danh sách liên lạc.
Đúng, xóa luôn.
Quá mức xấu hổ.
Vì sự thật đã chứng minh, cậu thực sự chỉ bị hội chứng chim non.
Sau khi hồi phục, cậu không những không còn chút mê muội nào với Tống Thanh Uẩn mà mỗi khi nghĩ đến những lời thề non hẹn biển trước đó, cậu chỉ muốn chui xuống đất cho xong.
Thế nên, chim non biến thành đà điểu.
Cậu quyết định giả chết.
Đáng lẽ mọi chuyện nên kết thúc ở đây rồi....
Nhưng ai mà ngờ, câu chuyện hoang đường này lại xảy ra lần thứ hai?!
Đúng vậy.... cậu lại bị Omega kí.ch th.ích dẫn đến kỳ mẫn cảm lần nữa.
Năm lớp 12, sau khi tốt nghiệp, Kỷ Chính Sơ cùng đám bạn thân tổ chức ăn mừng, lập một bàn tiệc.
Anh trai ruột của người bạn thân đó chính là Tống Thanh Uẩn.
Vậy nên.....
Trong tình huống hoàn toàn không báo trước, khi mà hai người vẫn đang trong trạng thái cậu đã đơn phương xóa liên lạc của đối phương trên WeChat, họ lại ngồi cùng bàn ăn cơm.
Tình huống này vốn đã đủ xấu hổ rồi.
Nhưng điều xấu hổ hơn nữa vẫn còn ở phía sau.....
Bàn bên cạnh đột nhiên có một Omega phát điên, quăng ra một quả bom pheromone cô đặc.
Vậy là.....
Cậu lại lại lại lại...... đến kỳ mẫn cảm lần nữa.
Tống Thanh Uẩn lập tức bế cậu chạy ra ngoài.
Đêm hôm đó, đám bạn của cậu cũng trải qua một trận chiến dữ dội, đến mức thằng bạn thân của cậu bị bạn trai đánh dấu ngay tại chỗ.
Còn cậu thì sao?
Cậu lại lăn lộn với Tống Thanh Uẩn một lần nữa!
Trời mới biết sáng hôm sau, khi mở mắt ra, nhìn thấy mình mặc đồ ngủ, rúc trong lòng người đàn ông kia ngoan ngoãn như một chú chim non, cậu đã kinh hoàng đến mức nào.
Cậu lăn một vòng bật dậy khỏi giường, run rẩy mặc lại quần áo, sau đó cúi gập người chín mươi độ, nói với Tống Thanh Uẩn bằng giọng điệu nghiêm túc đến tột cùng:
"Xin lỗi anh! Em lại làm phiền anh nữa rồi!"
Nói xong, không đợi đối phương kịp phản ứng, cậu chạy thục mạng.
Sau vụ đó, cậu âm thầm uống thuốc suốt hai tháng mới miễn cưỡng đè nén được cảm giác chỉ cần nghĩ đến Tống Thanh Uẩn là tim lại đập loạn, muốn chủ động liên hệ với người ta.
Về sau, Tống Thanh Uẩn cũng từng thử kết bạn lại với cậu vài lần.
Lúc đầu, cậu còn nhắn tin trả lời đôi câu:
[Xin lỗi anh, bây giờ em vẫn chưa thể đối mặt với anh được.]
Về sau thì..... trực tiếp phớt lờ luôn.
Tống Thanh Uẩn kiên nhẫn thử lại năm, sáu lần, sau đó có lẽ đã xác định cậu thực sự không muốn kết bạn nữa.
Vậy nên, với sự trưởng thành và lý trí của một người đàn ông, hắn không quấy rầy cậu nữa.
Lúc chuyện đó xảy ra, Kỷ Chính Sơ vừa tốt nghiệp cấp ba.
Thoắt cái, bốn năm trôi qua.
Bây giờ cậu đã là sinh viên năm tư sắp tốt nghiệp.
Suốt bốn năm qua, giữa cậu và Tống Thanh Uẩn không hề có bất kỳ liên lạc nào.
Nhưng lần này.....
Lại một lần nữa có liên quan đến hắn.
Cha mẹ của cậu chuẩn bị mở rộng kinh doanh ra nước ngoài nhưng gặp phải một số trở ngại nên cần trực tiếp đến đó giải quyết.
Không biết chuyến đi này sẽ kéo dài bao lâu, mà từ nhỏ đến lớn họ luôn coi cậu như bảo bối để nâng niu, không yên tâm để cậu sống một mình ở thành phố Q.
Vậy nên, họ đã gửi gắm cậu cho Tống Thanh Uẩn, người cũng đang ở thành phố Q.
Ngay khi nghe tin này, trong đầu Kỷ Chính Sơ chỉ có một suy nghĩ:
'Làm sao mà sống nổi? Hay là khỏi sống nữa cho rồi.'
Bây giờ cậu vẫn giữ nguyên suy nghĩ đó.
Đứng giữa cơn gió lạnh, cậu lấy điện thoại ra lần nữa.
Thông báo kết bạn mới vẫn dừng lại ở dòng tin nhắn trước đó.....
[Đừng bướng bỉnh.]
Đây đã là lần thứ ba trong vòng ba ngày, Tống Thanh Uẩn gửi lời mời kết bạn.
"Đừng bướng bỉnh."
Hừ.
Nghe kìa, cứ như thể hắn có quyền nói thế vậy, đàng hoàng, ngay ngắn, lúc nào cũng chính trực không một tì vết.
Người đàn ông đó.....
Làm thế nào mà lúc nào cũng giữ được lý trí, kể cả sau khi đã làm những chuyện đó với cậu, vẫn có thể giả vờ như chưa từng có gì xảy ra, hỏi han cậu có ăn sáng, trưa, tối đầy đủ không.
Thậm chí, sau khi cậu xóa hắn, hắn vẫn có thể thản nhiên ngồi cùng bàn ăn một bữa cơm với cậu.
Bây giờ cũng vậy!
Rõ ràng cậu đã trưởng thành rồi.
Nhưng trong mắt Tống Thanh Uẩn, dường như cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ con, một thằng nhóc mắc hội chứng chim non, không phân biệt được đâu là tình yêu, đâu là sự rối loạn pheromone.
Thật muốn xé toạc cái vẻ ngoài bình tĩnh và chín chắn đó của hắn!
Hoặc là.....
'Thôi thì biến tôi thành một Omega luôn đi cũng được!'
Kỷ Chính Sơ nghiến răng nghiến lợi nghĩ thầm trong lòng.
Vậy thì cậu có thể dùng pheromone để kí.ch th.ích hắn độ.ng tì.nh, xem hắn còn có thể bình tĩnh tự chủ được nữa không, còn có thể giữ được dáng vẻ điềm nhiên tự tại không, còn có thể sau khi làm xong thì giả vờ đứng đắn mà nói với cậu: 'Giải quyết xong rồi, đi ăn cơm thôi.' không.
Nghĩ đến đây, Kỷ Chính Sơ lại ngồi xổm xuống dưới mưa, ôm đầu.
'Kỷ Chính Sơ, mày đúng là thằng ngu mà!'
'Dùng pheromone để kí.ch th.ích anh ấy phát tình thì có lợi ích gì cho mày không?'
Đang gõ gõ vào đầu tự trách, bỗng nhiên một chiếc xe màu đen dừng lại ngay trước mặt cậu....
Kỷ Chính Sơ đang ngồi xổm ngẩng đầu lên, sắc mặt dần dần cứng đờ.
"Ngồi xổm giữa đường làm gì? Nguy hiểm lắm đấy."
Người đàn ông ngồi trong xe hạ cửa kính xuống, vẫn là chiếc áo sơ mi đen muôn đời không đổi, gương mặt anh tuấn đủ để khiến tất cả Omega hét lên điên cuồng và biểu cảm băng sơn ngàn năm không đổi.
"Lại đây, lên xe."
Đôi môi mỏng khẽ mở, giọng điệu như đang ra lệnh cho một đứa trẻ con.
Không hề có chút lúng túng hay xa cách nào của việc bị xóa liên lạc hay bốn năm không gặp.
Giống như trước kia....
Giống như việc giúp cậu vượt qua kỳ mẫn cảm chỉ là chuyện bình thường như cơm bữa.
Giống như bốn năm qua chưa từng mất liên lạc, cũng giống như chuyện bị cậu đơn phương xóa kết bạn chẳng đáng để để tâm.
Nói thật, suy nghĩ đầu tiên của Kỷ Chính Sơ là.....
'Tôi muốn A lên rồi đấm vỡ cái mặt lạnh băng kia.'
Nhưng cậu không dám.
Tống Thanh Uẩn xuất thân từ một gia tộc võ thuật, Thượng Mộc từng nói rằng hắn thậm chí biết khí công, kiểu có thể đấm nứt cả bức tường.
Cậu sợ mình còn chưa kịp A lên đánh hắn thì đã bị một cú bẻ tay rồi A thẳng vào trong xe mất.
Vậy nên, vẻ mặt của chàng trai ngồi xổm dưới mưa thay đổi vài lần, cuối cùng cậu đứng lên, xoa xoa hai tay, cười hề hề:
"Sao lại là anh vậy hả anh? Cực khổ cho anh quá, muộn thế này rồi còn đến đón em."
Sau đó cậu đồng bộ tay chân, thu ô lại rồi chui ngay vào ghế phụ lái.
Người đàn ông không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn cậu tìm thấy một túi nhựa dùng một lần, ném ô vào trong túi, đặt đúng vị trí rồi thắt dây an toàn.
Mọi thao tác đều vô cùng thuần thục.
Nhưng ngay cả khi đã làm xong hết mọi thứ, chiếc xe vẫn chưa có dấu hiệu sẽ khởi động.
Kỷ Chính Sơ: ???
Cậu muốn hỏi: Sao thế? Em làm sai gì à?
Nhưng rồi cậu phát hiện....
Ánh mắt của người đàn ông dừng trên màn hình điện thoại của cậu.
Trên đó vẫn đang hiển thị giao diện Tống Thanh Uẩn gửi lời mời kết bạn.
Kỷ Chính Sơ: ......
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook