Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Khi trở lại phòng số 03, Kỷ Hòa vẫn còn cau mày, vẻ mặt đầy suy tư.

Thấy vậy, Hạ Phong tưởng cô vẫn còn bực bội vì chuyện vừa rồi. Anh ta nghiêng người, ghé sát lại, thấp giọng nói:
"Nếu cô vẫn chưa nuốt trôi cơn tức, tôi có thể bảo anh tôi ra mặt, để anh ấy đi nói vài câu với Kỷ Sâm, cho tên Kỷ Thanh đó biết tay."

Kỷ Hòa nghe vậy không nhịn được bật cười. Vì Kỷ Thanh mà giận dữ đến mức ấy sao? Cô đâu còn trẻ con như trước nữa.

“Không phải chuyện đó,” cô nói, thu lại nụ cười, ánh mắt nghiêm túc hơn. “Tôi để ý đến một điều khác.”

“Điều gì cơ?” Hạ Phong chớp mắt.

“Trên người Kỷ Thanh có nợ máu,” Kỷ Hòa nói chậm rãi. “Tôi chắc chắn tay anh ta từng dính vào cái chết của ai đó.”

Hạ Phong ngớ người, suýt nữa thì sặc cả ngụm rượu vang vừa uống, ho sặc sụa đến đỏ mặt.

“Cô nói gì cơ? Giết người á?”

Kỷ Hòa gật đầu, giọng vẫn bình tĩnh:
“Theo tôi biết, Kỷ Thanh đã ở nước ngoài nhiều năm. Anh ta vốn không có tình cảm gì với Kỷ Minh Vi, nên việc đột nhiên trở về chỉ để dự tiệc sinh nhật của cô ta… nghe rất kỳ lạ. Tôi nghi ngờ anh ta đang cố tình lánh mặt vì vướng vào chuyện gì đó ở nước ngoài. Hạ Phong, anh có thể giúp tôi điều tra một chút không?”

“Chuyện nhỏ!” Hạ Phong vỗ ngực. “Từ trước đến giờ toàn cô giúp tôi. Giờ đến lượt tôi trả lễ rồi.”

Người của Hạ Phong quả nhiên hành động nhanh nhạy. Chưa đầy nửa tiếng sau, thông tin đã được gửi về.

Hạ Phong vừa xem vừa nhíu mày:
“Trong vài năm qua, Kỷ Thanh sống ở nước M, suốt ngày ăn chơi trác táng, đúng kiểu thiếu gia nhà giàu sa đọa. Nhưng tuyệt nhiên không có dấu hiệu nào cho thấy anh ta làm chuyện gì bất thường…”

“Có một việc hơi lạ, nhưng tiếc là không liên quan trực tiếp tới anh ta.”

“Chuyện gì thế?” Kỷ Hòa hỏi ngay.

“Hai tháng trước, Kỷ Thanh cùng vài người bạn đến một quốc gia nhỏ tên là Doruda.”

“Doruda?” Kỷ Hòa ngẫm nghĩ. “Chưa từng nghe qua.”

“Cô thấy chưa, đến cô còn chưa nghe qua nữa là,” Hạ Phong nhún vai. “Đám thiếu gia ăn chơi này rảnh rỗi sinh nông nổi, mấy nước nổi tiếng chơi chán rồi, lại đi tìm mấy chỗ xa xôi hẻo lánh để khám phá.”

“Thế… họ đến đó rồi làm gì?”

“Chơi xe.” Hạ Phong thở dài. “Một trong số bạn của Kỷ Thanh đua xe trên đường rồi đâm chết một người dân địa phương. Nhưng cảnh sát Doruda đã xử lý vụ việc rồi.”

“Xử lý thế nào?”

“Người đua xe tên là Tào Minh đứng ra nhận tội. Anh ta khai mình lái xe bất cẩn nên gây chết người. Kết quả bị kết án hai mươi năm tù.”

Kỷ Hòa lặng im, ánh mắt chợt trở nên sâu thẳm. Một lát sau, cô khẽ lắc đầu:
“Không đúng. Trực giác của tôi chưa bao giờ sai. Trên người Kỷ Thanh chắc chắn có nợ máu. Rất có thể, người thật sự lái xe gây án là anh ta, còn Tào Minh chỉ là người đứng ra gánh tội thay.”

Hạ Phong giật mình:
“Cô chắc chứ? Nếu thật như vậy… thì mọi chuyện nghiêm trọng hơn rồi. Nhưng sao lại có người tự nguyện đi tù thay? Hai mươi năm đấy!”

“Còn tùy thuộc vào lý do.” Kỷ Hòa lạnh giọng. “Hoặc là Kỷ Thanh nắm thóp gì đó của Tào Minh, hoặc là hắn hứa hẹn sẽ bù đắp cho anh ta bằng một điều kiện nào đó đủ lớn.”

Hạ Phong nhíu mày:
“Tôi nghiêng về khả năng đầu tiên. Dù có bao nhiêu tiền đi nữa, không ai điên đến mức tự đẩy mình vào tù hai mươi năm đâu.”

“Tiền, danh dự, mạng sống — tất cả đều là những thứ có thể cân đo đong đếm,” Kỷ Hòa chậm rãi nói. “Chúng ta vẫn phải điều tra kỹ lưỡng từng khả năng.”

“Chắc anh biết phải bắt đầu từ đâu rồi chứ? Điều tra những người thân cận với Tào Minh, bạn bè của anh ta trên mạng xã hội, và cả tình hình gần đây của anh ta nữa.”

“Được rồi, cô cứ để tôi lo,” Hạ Phong gật đầu, rồi như nhớ ra điều gì, anh ta nghiêng đầu hỏi:
“Nhưng mà… chị Kỷ, sao cô lại để tâm đến chuyện này thế? Chẳng phải chỉ cần báo cảnh sát là xong rồi à?”

Kỷ Hòa im lặng một lúc lâu, rồi mới chậm rãi nói:
“Bởi vì tôi muốn tự mình tìm ra bằng chứng. Sau đó, tôi sẽ mang bằng chứng đó đến gặp Kỷ Sâm — để đàm phán.”

“Đàm phán?” Hạ Phong ngạc nhiên. “Đàm phán cái gì?”

Nhưng lần này, dù Hạ Phong có hỏi thế nào, Kỷ Hòa cũng không trả lời thêm. Cô chỉ khẽ nâng ly rượu trong tay, uống cạn, rồi đặt xuống bàn với ánh mắt trở nên tối lại.

Cô muốn đòi lại công lý cho Tào Minh. Muốn đích thân vạch mặt Kỷ Thanh và đưa hắn vào tù.

Nhưng trước đó… cô cần có được một thứ quan trọng hơn.

Ký ức trống rỗng trước khi chết của nguyên chủ… rốt cuộc là gì?

Nếu cô đem bằng chứng ra làm điều kiện đàm phán, Kỷ Sâm — người luôn che chở cho Kỷ Thanh — nhất định sẽ tiết lộ sự thật.

Tất nhiên, dù ông ta có nói hay không, dù lời đàm phán có đạt được hay không… thì bằng chứng kia, cô vẫn sẽ giao cho cảnh sát.

Chỉ là… tung mồi câu cá trước mà thôi

Sau khi đàm phán xong, Kỷ Hòa và Hạ Phong vẫn chưa ai rời đi, hai người tiếp tục trò chuyện vu vơ, lúc có lúc không, thỉnh thoảng lại bật cười nhẹ nhàng.

Nếu có ai đi ngang qua, chắc chắn sẽ không thể tưởng tượng nổi hai người này vừa mới bàn bạc một “kế hoạch lớn”.

Cuộc trò chuyện đang diễn ra vui vẻ thì một nhóm nhỏ fan trẻ tuổi tiến đến mời rượu.

Thấy vậy, Kỷ Hòa lập tức đứng dậy, giọng nhẹ nhàng:

“Đều là người quen cả, không cần khách sáo như vậy đâu.”

Từ trước đến nay cô luôn không ưa những phép tắc kiểu xã giao trên bàn tiệc.

Một cô gái trẻ buộc tóc hai bên, gương mặt lanh lợi, ánh mắt sáng rỡ cười tươi:

“Không sao đâu chị Kỷ Hòa, em mời là vì thật sự rất vui. Thật ra, em nghĩ chắc mình là một trong những fan trung thành nhất của chị đấy!”

Cô nàng hào hứng kể tiếp, giọng đầy phấn khích:

“Khi chị mới ra mắt, em đã thích chị rồi! Nhưng lúc đó chị bị bôi đen dữ quá, tìm khắp cộng đồng mạng cũng không nổi ba trăm người theo dõi.”

“Nhưng bây giờ, thấy chị từng bước trưởng thành, em thật sự rất tự hào. Em có thể xem mình là fan kỳ cựu rồi đấy!”

“Tóm lại một câu, chúc chị sinh nhật vui vẻ! Mong con đường phía trước của chị luôn nở đầy hoa!”

Lời chúc chân thành ấy khiến Kỷ Hòa sững người trong giây lát.

Từ lúc mới ra mắt đã có fan ủng hộ… Vậy cũng là khoảng thời gian rất dài rồi.

Cô nhớ cô gái này có giới thiệu tên là Điền Lâm Sam.

Nếu tính kỹ thời gian, thì rất có thể… Lâm Sam từng là fan của “Kỷ Hòa” trước kia — người đã mất.

Nguyên chủ nếu biết có người thật lòng yêu thích mình như vậy, chắc chắn sẽ rất hạnh phúc…

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, cảm xúc trong lòng Kỷ Hòa bỗng trở nên hỗn độn. Một phần vì hiện tại cô được công nhận và yêu quý, phần còn lại lại là sự tiếc nuối — tiếc cho cô gái đã khuất, người từng mang cái tên Kỷ Hòa ấy, không còn cơ hội để thấy được cảnh tượng này.

Cô khẽ lẩm bẩm trong lòng, như đang nói với người đã khuất:

“Kỷ Hòa à… Tuy nhà họ Kỷ từng đuổi cùng giết tận cô, nhưng vẫn có người thật sự yêu thương cô. Không biết ở nơi xa ấy… cô có cảm nhận được không?”

Nghĩ đến đây, Kỷ Hòa khẽ nâng ly, uống một hơi cạn sạch, xem như là lời chúc sinh nhật dành riêng cho người con gái mang tên “Kỷ Hòa” năm xưa.

Theo lời giới thiệu của Điền Lâm Sam, hiện tại trong fanclub chính thức của Kỷ Hòa đang có tổng cộng năm tài khoản lớn hoạt động tích cực, mà cô ấy là một trong những người gắn bó lâu nhất.

Kỷ Hòa nghe vậy thì cảm thấy vô cùng tò mò, vì trước giờ cô chưa từng tìm hiểu sâu về cách vận hành của những nhóm fan như vậy.

Điền Lâm Sam vui vẻ giải thích, nhiệt tình trả lời từng câu hỏi của cô:

“Thật ra trong giới fan có nhiều người cư xử rất tệ, thường xuyên công kích, gây thù chuốc oán với fan nhà khác. Nhưng bọn em không như vậy đâu!”

“Fan của chị – tụi em gọi là 'Cây mạ' – đều rất thân thiện, hòa nhã, không gây thù chuốc oán với ai cả. Trong giới fan, tụi em cũng có tiếng là ‘hòa bình’ nữa đó!”

Kỷ Hòa nghe xong bật cười:

“Thế thì chị yên tâm rồi.”

Lúc hai người đang trò chuyện, Điền Lâm Sam bỗng nhìn cô đầy tò mò:

“À, chị Kỷ Hòa này… Em theo dõi livestream của chị lâu rồi, vẫn luôn tò mò về chuyện chị xem bói. Không biết chị có thể tính thử một quẻ tại chỗ cho em được không? Để mọi người chiêm ngưỡng một lần tận mắt!”

Cô nàng hơi ngẩng cằm, ánh mắt sáng rỡ đầy mong chờ nhìn Kỷ Hòa.

Lời đề nghị ấy khiến mấy fan đứng xung quanh bật cười.

“Trời ơi, Tiểu Điền à, hôm nay là sinh nhật chị Kỷ đó! Cô không định để chị ấy nghỉ một ngày à?”

“Chị Kỷ có tăng ca cũng phải tính tiền đó nha~”

“Nhưng mà… tôi cũng muốn xem quá đi!”

Ánh mắt của mọi người đều lộ rõ vẻ háo hức. Kỷ Hòa dở khóc dở cười, nhìn bọn họ như nhìn một nhóm học sinh tinh nghịch.

May mắn thay, với cô thì xem một quẻ cũng chẳng mất bao nhiêu sức lực, chỉ như trò chuyện mà thôi.

Cô mỉm cười hỏi lại Điền Lâm Sam:

“Ý em là muốn chị tính quẻ cho em à? Nếu là fan trung thành thì chị sẽ đáp ứng, nhưng mà… chị vẫn phải lấy tiền quẻ đấy nhé.”

Cô nói rõ, bởi vì nếu không thu tiền quẻ, người xem sẽ phải chịu phản phệ của thiên cơ.

Điền Lâm Sam gật đầu rất nhanh, biểu cảm hoàn toàn không thấy ngạc nhiên hay khó xử gì:

“Em hiểu mà! Em đã xem nhiều buổi phát sóng của chị rồi, chuyện này em biết rõ!”

“Dù là fan thì cũng không thể chiếm tiện nghi của thần tượng được! Em sẵn sàng trả tiền!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương