Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Kỷ Hòa khẽ thở dài, giọng điệu nhàn nhạt:
"Giết người là sai, dù có viện ra lý do gì đi nữa thì cũng không thể phủ nhận điều đó."

Hoắc Ương khẽ nghiêng đầu, hỏi:
"Vậy... tôi sẽ có kết cục gì đây?"

Kỷ Hòa im lặng một lúc rồi đáp:
"Tôi không biết rõ. Nhưng tôi sẽ giao cô cho Hiệp hội Đạo giáo xử lý. Theo tôi được biết, khả năng lớn là họ sẽ xóa đi thần thức của cô, để cô trở lại làm một con búp bê bình thường, vô tri vô giác."

"Vậy à..." Hoắc Ương mỉm cười, nụ cười ấy không buồn cũng không vui.

Cô ta đã sớm đoán được kết cục này, nên lúc nghe không hề ngạc nhiên.
"Không sao cả. Chẳng qua là quay lại nơi bắt đầu thôi mà."

Mọi thứ... lại trở về điểm xuất phát.

Trở về cái ngày mười ba năm trước, khi Thai Tư Tư mới bảy tuổi, lần đầu tiên ôm lấy chiếc hộp đựng cô ta từ trên kệ hàng.

Lúc ấy, cô ta chỉ là một con búp bê bình thường, xinh đẹp, có thể hát những bài hát ru dịu dàng.

"Đồng hồ điểm hai giờ rưỡi
Búp bê nhỏ ơi, đừng lo nhé
Có tớ ở đây chơi cùng cậu
Mãi mãi sẽ không còn cô đơn…"

Không có suy nghĩ, không có cảm xúc, chỉ đơn thuần là một món đồ chơi. Nhưng luôn im lặng ở bên cạnh chủ nhân.

Thai Tư Tư à, từ nay về sau, cậu sẽ không phải sợ cô đơn nữa rồi.

...

Ngày hôm sau, khi Kỷ Hòa mở Weibo, điều đầu tiên đập vào mắt là... tên cô đang nằm chễm chệ trên top hot search.

Cô hơi sững người.

Dạo gần đây, cô sống rất kín tiếng, không tham gia sự kiện, cũng chẳng phát ngôn gì gây tranh cãi. Vậy tại sao lại bất ngờ lên hot search?

Mang theo sự nghi hoặc, Kỷ Hòa mở mục từ khóa. Cô tiện tay nhấn vào một bài viết của tài khoản marketing đang được chú ý.

Dòng tiêu đề hiện rõ:
"Sinh nhật tiểu thư nhà họ Kỷ - Sự khác biệt giữa hai chị em ruột khiến người ta ngậm ngùi!"

Trong bài viết là đoạn văn đầy cảm thán:
"Hôm nay là sinh nhật của tiểu thư Kỷ Minh Vi – con gái lớn của nhà họ Kỷ. Bữa tiệc sinh nhật được tổ chức vô cùng xa hoa tại khách sạn sang trọng nhất thành phố S. Không hổ danh là dòng dõi trâm anh thế phiệt, toàn bộ khách mời đều là giới thượng lưu.

Cùng sinh nhật, cùng mang họ Kỷ, nhưng tiếc thay cho Kỷ Hòa – người từng là một phần của gia đình này – giờ đây lại không có ai bên cạnh tổ chức sinh nhật, không có người thân, không có quà tặng hay hoa chúc mừng.

Sự đối lập thật chua xót."

Dưới đó là bức ảnh Kỷ Minh Vi mặc váy dạ hội, đội vương miện, mỉm cười trước dàn phóng viên.

Trong ảnh còn ghi chú cẩn thận:
Chiếc dây chuyền là quà sinh nhật từ bố Kỷ, giá bốn triệu tệ. Bộ váy là hàng đặt may riêng, giá ba triệu tệ.

Phía dưới phần bình luận, dân mạng đang bàn tán xôn xao:

— "Sinh nhật của người có tiền và sinh nhật của tôi đúng là khác nhau một trời một vực!"
— "Có bao nhiêu số 0 ở sau vậy trời?"
— "Ủa alo? Kỷ Hòa đâu có làm gì ai? Sao cứ phải lôi chị ấy ra so sánh để câu view thế?"
— "Không lẽ tiểu thư kia tự mua bài để được hot à? Tự bản thân không đủ nổi bật nên phải kéo chị Kỷ vào?"
— "Chị Kỷ nhà tôi đã cắt đứt với nhà họ Kỷ rồi. Đừng có lôi kéo chị ấy vô mấy chuyện này nữa!"

Kỷ Hòa đọc đến đây mà không biết nên cười hay nên khóc.

“Hả?” – cô lẩm bẩm – “Hôm nay là sinh nhật của mình sao?!”

Chuyện này... cô thật sự không biết!

Kiếp trước, cô mồ côi từ nhỏ, ngày sinh thật sự thế nào cũng không rõ. Vì vậy, từ nhỏ đến lớn cô chưa từng tổ chức sinh nhật, cũng chẳng có chút quan tâm gì đến ngày này.

Với lại, đây đâu phải ngày sinh của cô thật – mà là sinh nhật của "nguyên chủ", người từng sống trong thân xác này.

Vậy nên, cho dù Kỷ Minh Vi có tổ chức tiệc lớn đến mức nào, cô cũng chẳng bận tâm. Nghĩ rằng cô sẽ đau lòng vì điều đó ư? Thật nực cười.

Đúng lúc ấy, điện thoại của cô rung lên.

Là Kiều Lê gọi tới.

Vừa nhấc máy, bên kia đã vang lên giọng nói khẩn trương:
"Kỷ Hòa, không ổn rồi."

"Có chuyện gì vậy?" – cô lập tức cảnh giác.

"Ở chỗ tôi vừa xảy ra chuyện, cần cô đến một chuyến."

"Bây giờ sao?"

"Ừ, ngay lập tức. Cô có đến được không?"

"Tôi đến."

"Vậy làm ơn nhanh nhất có thể."

Không kịp nói thêm câu nào, Kiều Lê đã vội vàng cúp máy.

Kỷ Hòa nhìn màn hình điện thoại đã tối đen, mày khẽ cau lại.

Cô biết tính Kiều Lê – luôn bình tĩnh, điềm đạm, rất ít khi gấp gáp đến thế này.

Lẽ nào lại có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra?

Nghĩ đến lần trước Kiều Lê suýt bị chị em cùng cha khác mẹ hãm hại đến mất mạng, Kỷ Hòa càng không dám chần chừ.

Cô nhanh chóng thay quần áo, ra khỏi cửa, bắt xe đến địa chỉ mà Kiều Lê vừa nhắn:

Khách sạn Lãm Nguyệt, phòng 03.

Sau khi hỏi nhân viên phục vụ về vị trí phòng số 03, Kỷ Hòa vội vàng đẩy cánh cửa lớn và bước nhanh vào bên trong.

“Kiều Lê ơi…”

Phòng 03 tối đen như mực. Vừa mới từ nơi sáng bước vào, mắt Kỷ Hòa chưa kịp thích ứng với bóng tối, tầm nhìn trước mắt cô cũng mù mịt trong giây lát.

Không gian xung quanh yên ắng đến lạ thường, không một âm thanh, không một tiếng động nào vang lên.

Kỷ Hòa cất tiếng gọi nhiều lần nhưng tuyệt nhiên không thấy phản hồi từ Kiều Lê. Trong phòng cũng chẳng có ai, chỉ có vài chiếc bàn tròn phủ khăn trắng đứng lặng lẽ, khiến nơi này càng thêm trống trải.

Cô khẽ cau mày, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác bất an.

“Không lẽ Kiều Lê xảy ra chuyện gì rồi sao?”

Nghĩ vậy, cô lập tức lấy điện thoại ra định gọi lại.

Đúng lúc đó, một tiếng "bụp" lớn vang lên, đèn trong phòng bất ngờ bật sáng.

Kỷ Hòa ngẩng đầu lên thì thấy Kiều Lê đang bước tới, tay cầm một cây súng pháo giấy, trên môi là nụ cười dịu dàng rạng rỡ.

Pháo giấy bắn ra những dải kim tuyến lấp lánh cùng những cánh hoa mềm mại, rơi nhẹ nhàng lên người Kỷ Hòa.

“Chúc Kỷ Hòa sinh nhật vui vẻ!”

Không chỉ có Kiều Lê, Lương Điềm Điềm và An Nhiễm cũng đang đứng bên cạnh, ai nấy đều mỉm cười ấm áp.

Họ là những người bạn thân thiết mà Kỷ Hòa quen biết kể từ khi bước chân vào giới giải trí.

Ngay cả Hạ Phong – chàng cậu ấm nổi tiếng – cũng không biết từ đâu nhảy ra với vẻ mặt đầy hào hứng:

“Chị Kỷ, cảm động chưa! Tôi còn từ chối tham dự tiệc sinh nhật của Kỷ Minh Vi để đến đây mừng sinh nhật chị đó nha! Trong lòng tôi, chị dĩ nhiên quan trọng hơn Kỷ Minh Vi gấp bội.”

Nói xong, anh đưa cho cô một chiếc hộp nhỏ.

Kỷ Hòa hơi ngạc nhiên, hỏi: “Đây là gì vậy?”

Hạ Phong nhún vai: “Thì quà sinh nhật tôi chuẩn bị cho chị chứ còn gì nữa!”

“Ồ~” Cô khẽ nhướng mày, cười nhẹ: “Vậy để tôi mở ra xem nhé.”

Khi Kỷ Hòa từ tốn mở hộp, Hạ Phong đứng bên cạnh chăm chú dõi theo từng cử động của cô, cố gắng tỏ ra bình thản nhưng cơ thể lại cứng đờ, biểu lộ rõ sự hồi hộp.

Bên trong hộp là một sợi dây chuyền bạc, mặt dây là ngôi sao nhỏ tinh xảo. Thiết kế tuy đơn giản nhưng lại vô cùng tinh tế.

Kỷ Hòa nở nụ cười: “Cảm ơn nhé.”

Kiều Lê đứng gần đó tròn mắt ngạc nhiên: “Cậu Hạ hào phóng thật đấy!”

Kỷ Hòa nghiêng đầu nhìn cô: “Hào phóng?”

“Cái này hình như là bản đặt riêng của một thương hiệu lớn đó, giá trị... bảy chữ số đấy.”

“Bảy chữ số?!”

Kỷ Hòa ngẩn người, tay lúng túng đặt lại sợi dây chuyền vào hộp. Cô nhỏ giọng:

“Đẹp thì đẹp thật, nhưng tôi không dám nhận đâu. Quà thế này... tôi không thể đáp lễ nổi.”

Cô nói thật lòng. Dù là bạn bè, cô cũng không muốn mang nợ người khác, nhất là một món quà đắt giá như vậy. Đến sinh nhật Hạ Phong, cô chắc chắn không có khả năng tặng lại món quà tương xứng.

Hạ Phong bĩu môi: “Chị Kỷ à, chị nói gì vậy? Tôi tặng quà đâu phải để người ta đáp lại. Chỉ cần chị thích là được rồi, tiền bạc không quan trọng đâu. Tôi thì thiếu gì tiền chứ!”

Anh gãi đầu, có chút ngại ngùng: “Thật ra tôi chọn cái này vì trong mắt tôi, chị giống như ngôi sao lấp lánh trên trời... Chị đã giúp tôi rất nhiều, là bạn thân của tôi nên đừng để ý đến chuyện tiền nong nữa.”

Nói đến vậy rồi, Kỷ Hòa cũng không nỡ từ chối thêm. Cô gật đầu: “Được, vậy tôi nhận nhé.”

Trong lòng cô cũng âm thầm quyết định – Hạ Phong chính thức trở thành khách hàng vvvvvip của cô. Sau này anh cần gì giúp đỡ, cô nhất định sẽ không từ chối.

Món quà của Kiều Lê là một chiếc túi xách có giá trị năm chữ số. Lương Điềm Điềm thì tặng cô một chiếc váy hồng phấn và một con cáo bông màu hồng to gần bằng người thật.

Nghe đâu con Linabell này vô cùng đắt đỏ, lại còn cực kỳ khó mua. Lương Điềm Điềm vừa đưa quà vừa khóc rấm rứt:

“Chị Kỷ ơi, em mê Linabell lắm, phải ngồi canh suốt cả tháng trời trên chợ hải sản mới giật được con này đấy! Nhưng em vẫn quyết định tặng chị… Ai bảo chị là người em quý nhất chứ!”

Kỷ Hòa bật cười, nhẹ nhàng đáp: “Cảm ơn nhiều nhé.”

Cô thật sự cảm thấy hạnh phúc. Tình cảm của bạn bè, những món quà ý nghĩa, tất cả đều khiến trái tim cô ấm áp.

Nhưng bất ngờ vẫn chưa dừng lại ở đó.

Kiều Lê vỗ tay: “Ra đi!”

Ngay lập tức, từ dưới các bàn tròn bỗng có mấy người chui ra. Kỷ Hòa kinh ngạc nhìn quanh, thấy toàn là những gương mặt xa lạ.

Cô hơi nghi hoặc: “Những người này là ai vậy?”

Kiều Lê cười tươi trả lời: “Là fan của chị đó! Tụi em tổ chức rút thăm trên tài khoản Weibo chính thức, mời hai mươi fan may mắn đến dự tiệc sinh nhật bất ngờ này cùng chị!”

Mấy người vừa chui ra cũng hò reo phụ họa:

“Đúng đó đúng đó! Tôi chỉ bình luận đại thôi, ai ngờ lại may mắn trúng thật!”

“Trời ơi, không ngờ có ngày được dự sinh nhật chị Kỷ, em xúc động muốn khóc luôn á!”

“Chị Kỷ sinh nhật vui vẻ nha hu hu hu!”

Một cô gái đứng đầu tươi cười vẫy tay chào Kỷ Hòa:

“Hello chị Kỷ! Em tên là Điền Lâm Sam, là quản lý fanclub chính thức của chị. Em là người lập ra fanclub này từ những ngày đầu, không ngờ giờ nó phát triển lớn thế này luôn đó!”

Những fan khác đồng loạt gật đầu tán thành:

“Cũng nhờ fanclub này mà tụi em mới quen nhau đó!”

Kỷ Hòa ngớ người: “Khoan đã... Mấy người tổ chức rút thăm trên tài khoản chính thức sao tôi không hay biết gì hết vậy?”

Kiều Lê che miệng cười khúc khích: “Em lén đá chị khỏi nhóm fans rồi bật chế độ chỉ hiển thị với fan thôi đó~”

Kỷ Hòa: “…”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương