Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Tôi không về nhà, mà đi thẳng đến quán lẩu, gọi một nồi cay cực độ. Dư Huy và A Hoan lo lắng nhìn tôi vừa ăn vừa cay đến ch ảy nước mắt, cuối cùng gọi cả Chu Dữ Hành đến.

Khói mù mịt, anh ngồi đối diện tôi, như một người xa lạ.

Tôi luôn cho rằng mình có góc nhìn của Thượng Đế, có thể nhìn thấu rốt cuộc anh là người như thế nào, đang nghĩ gì. Nhưng đến hôm nay, tôi mới biết, vài nét bút sơ sài căn bản không thể nói rõ mọi chuyện.

Tôi không hiểu anh nữa rồi.

Trên bàn còn có con gà quay Phù Dung Lâu mà anh mang đến cho tôi, nhưng tôi lại chẳng thể vui lên nổi.

“A Ý.” Anh đã chạy vạy cả ngày, nhưng vẫn kiên nhẫn hỏi tôi: “Hôm nay nàng vào cung, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Tôi biết lúc này không nên làm nũng gây phiền phức cho anh, nhưng vẫn không nhịn được làm nũng một chút: “Đừng gọi là A Ý nữa.”

Chu Dữ Hành sững người: “Tại sao?”

Tôi lau nước mắt trên mặt, môi đỏ sưng vì cay gần như không còn cảm giác: “Thiếp sợ chàng không phân biệt được.”

Chu Dữ Hành nhìn chằm chằm tôi, suy nghĩ một lúc, như hiểu ra điều gì đó, cuối cùng bật cười: “A Ý, ta phân biệt được.”

Tôi không nhịn được dừng đũa, bốn mắt nhìn nhau.

Anh có thể phản ứng nhanh như vậy, tức là rất có khả năng từng có gì đó với Lâm Nghĩa.

Nhưng ánh mắt nhìn tôi kia, lại chứa đầy tình cảm chân thành.

Anh ngồi xuống bên cạnh tôi, dùng tay áo lau mồ hôi trên trán tôi, dịu dàng nói: “Nàng nghĩ nhiều rồi, nên ghen đúng không?”

Tôi không đáp.

“Dù có hơi phiền, nhưng ta vẫn rất thích A Ý ghen đấy.” Chu Dữ Hành đưa tay ôm tôi, tựa đầu lên vai tôi, “Nhưng dù có ghen thì cũng phải cho ta biết lý do, ta mới biết cách dỗ nàng, đúng không?”

Tất cả thật sự chỉ là trùng hợp sao?

Tôi cúi đầu nhìn, gương mặt tuấn tú trên vai vẫn còn mỏi mệt, hàng mi dài phủ xuống mắt, môi mím nhẹ, dáng vẻ bình thản vô cùng.

Có lẽ thật sự là tôi nghĩ nhiều rồi.

Tôi khẽ nói xin lỗi anh: “Xin lỗi.”

Anh ngồi thẳng dậy, nhanh chóng hôn lên khóe môi tôi một cái, sau đó lập tức che miệng “xì” một tiếng: “Cay thật đấy! A Ý, nàng đừng ăn nữa, mai chắc chắn đau bụng đấy!”

Tôi bật cười trong nước mắt.

Chu Dữ Hành xé cho tôi một cái đùi gà quay, mặt đầy áy náy: “Gần đây bận quá, lơ là nàng, để nàng nghĩ ngợi nhiều, ta cũng sai. Hôm nay chỉ nghĩ muốn mang chút món nàng thích về, ai ngờ lại bị người của hoàng thượng bắt gặp ta xếp hàng ở Phù Dung Lâu, còn cố tình sai người truyền lời bảo ta mua thêm một phần, thật là…”

Anh càng nói càng giận, đập đùi một cái rồi hứa với tôi: “Lần sau ta mời đầu bếp Phù Dung Lâu về nhà nấu riêng cho nàng, để người trong cung kia cũng không ăn được, chịu không?”

Tôi gặm cái đùi gà đã nguội, nước mắt lại bắt đầu rơi không ngừng.

Tôi đã nghĩ thông rồi.

Bất kể quá khứ ra sao, trong chút chương hồi còn lại này, chỉ cần anh đối tốt với tôi, có tình cảm với tôi, thế là đủ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương