Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Tôi đã kết hôn với người trong mộng của mình.

Đêm tân hôn, anh ấy ngồi rất lâu, rồi lạnh lùng nói: “Tự cô vén khăn trùm đầu đi.”

Tôi ước còn không được, lập tức vén tấm khăn đỏ vướng víu kia lên, chỉ thấy nam tử đẹp nhất kinh thành – Chu Dữ Hành đang tự rót rượu uống từng chén một.

Tôi khó khăn tháo chiếc mũ phượng nặng nề: “Tôi biết trong lòng chàng có người khác, nhưng cũng nên khuyên chàng chấp nhận hiện thực.”

Động tác uống rượu của anh khựng lại, ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt mơ màng vẫn mang vài phần nghi hoặc: “Sao cô biết trong lòng ta có người?”

Tôi cười khẽ, tôi không chỉ biết trong lòng chàng có người, mà còn biết ba tháng sau, cha tôi sẽ bị chàng phát hiện tội buôn muối lậu, cả nhà tôi bị tru di, tôi bị vứt bỏ không thương tiếc, trở thành một oán phụ cô đơn.

Nhưng tôi không nói.

Từ khi tôi tới đây, thay thế vai nữ phụ pháo hôi Dư Ý, và nhớ lại toàn bộ tình tiết tuyến phụ này, tôi đã liều mạng muốn bỏ trốn khỏi cuộc hôn nhân này.

Nhưng thất bại hết lần này đến lần khác, tôi chỉ có thể chấp nhận hiện thực.

Chu Dữ Hành lau rượu bên môi, đánh giá tôi một lượt: “Nghe nói cô rất thích ta, dốc hết sức để gả cho ta, nhưng hôm nay, ta lại không thấy chút tình ý nào từ cô cả.”

Tôi thở dài: “Có lẽ chàng chưa nghe nói, tôi thậm chí còn từng vài lần bỏ trốn…”

Dư Ý trước đây quả thật rất yêu Chu Dữ Hành, nhưng mỗi lần tôi nghĩ đến những chuyện sẽ xảy ra sau này, toàn thân nổi da gà, chỉ muốn tránh xa chàng càng xa càng tốt.

Chu Dữ Hành lảo đảo đứng dậy, xem ra đã uống không ít, loạng choạng một cái liền ngã vào người tôi, hơi rượu trên người nồng đến mức khiến mắt tôi cũng đau, tôi liền trở tay ném anh lên giường.

Anh say đến mức ngủ say như c.h.ế.t trên giường, tôi kéo chăn đắp lên cho anh, sau đó sang viện bên cạnh ngủ cùng A Hoan – nha hoàn hồi môn của tôi.

A Hoan tỏ vẻ khó hiểu: “Đêm tân hôn mà tiểu thư lại tự ra ngoài?”

Tôi cười cười: “Còn phải xem hắn có làm được chuyện ấy hay không chứ.”

A Hoan như bừng tỉnh, vui vẻ buôn chuyện giọng còn cao lên mấy phần: “Thì ra là cậu chủ… không được——”

Tôi nhanh tay bịt miệng nàng lại: “Ngủ đi nào, A Hoan ngoan của ta.”

Chưa đầy mấy ngày, tin đồn Chu Dữ Hành “không được” đã truyền khắp kinh thành, mấy tiểu thư đến nhà thăm tôi đều đồng loạt mang theo các loại thuốc bổ.

Tôi không từ chối, đều nhận cả.

Mấy thứ như lộc nhung, d**ng vật hổ gì đó, đem bán lại còn kiếm được ít tiền, tại sao lại không?

Nhưng rõ ràng, Chu Dữ Hành không nghĩ giống tôi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương