Xin Lấy Ánh Sáng Duy Nhất
-
Chương 17: Chương 17
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Lục gia nắm quyền quân sự, còn Dạ gia thì kiểm soát văn quan. Cả hai đều không thể để lại. Nhưng Lục gia luôn khiêm tốn, không tham gia vào các cuộc đấu đá quyền lực.
Ta bắt đầu sai người điều tra Lục Nhậm, xem hắn có gì khả nghi không. Nhưng từ khi mười ba, mười bốn tuổi, hắn đã đóng quân ở các vùng biên giới để rèn luyện, một quá trình rất bình thường của một tướng quân.
Chỉ có điều, hắn từng ở lại Nam địa ba tháng và quen một cô nương tên Thẩm Du.
Khi đọc đến đó, ta cảm thấy trong lòng trống rỗng, một cảm giác hoảng loạn và ghen tị bủa vây.
Hóa ra, hắn đã gặp A Du trước ta. Ta mới là người đến sau.
Gần như tự ngược đãi bản thân, ta thường xuyên triệu Lục Nhậm vào cung, bắt hắn kể về những ngày ở Nam địa.
Thì ra, A Du khi còn là thiếu nữ vui vẻ hơn rất nhiều so với khi ở kinh thành.
Ta vừa nghe vừa cười, nước mắt cũng rơi xuống không ngừng. Thẩm Du khi ấy thật sự rất hạnh phúc, hơn hẳn quãng thời gian ở kinh thành.
Ba năm sau, khi quân man di xâm lược, cha con Lục gia dẫn quân ra tiền tuyến.
Trận chiến vô cùng gian nan, nhưng Lục gia sẽ không thua. Sau khi chiến thắng trở về, danh vọng của họ sẽ cao chót vót, uy h.i.ế.p hoàng quyền – đó là điều ta lo sợ nhất.
Vậy nên, khi nhận được tin quân man di thiết lập mai phục ở Tây Bắc, ta đã do dự suốt một đêm, rồi cuối cùng không báo tin cho Lục Nhậm.
Lục gia không còn, Dạ gia cũng đã bị diệt trừ. Giờ đây, ta đã nắm trọn quyền lực trong tay, nhưng lại cảm thấy mình đã mất hết tất cả.
Thứ duy nhất còn lại là chiếc túi thơm A Du tặng ta.
Ta bắt đầu say mê đan dược. Những viên thuốc có hương vị kỳ lạ, mỗi lần nuốt vào miệng, ta như nhìn thấy A Du. Nàng trở về bên ta, mỉm cười hỏi:
“Tiêu Hoài, sao chàng còn chưa đến cưới ta?”
Có đại thần khuyên ta chú ý đến long thể, nhưng họ biết gì chứ? Họ có thể đưa A Du trở lại không?
Quyền lực ta nắm trong tay, không ai ngăn cản được ta. Người ta tin tưởng nhất hiện giờ lại là một thuật sĩ đến từ Tây Nam. Hắn nói có thể giúp ta hồi sinh Thẩm Du.
Thế nên, ngày ngày ta cùng hắn luyện đan, không còn quan tâm gì đến triều chính nữa. Ta cũng chẳng cần lo lắng về những chuyện phiền lòng trên triều đình. Cho đến khi mấy tướng lĩnh trong Lục gia dẫn quân tạo phản, xông thẳng vào kinh thành.
Lục gia vốn là trung lương qua nhiều thế hệ, vậy mà bị ta bức tử trong tay đám man di.
Quân phản loạn nhanh chóng phá cửa đại điện. Ta nuốt viên đan cuối cùng, nằm trong phòng của A Du, lờ mờ thấy khuôn mặt nàng.
Nàng nhẹ nhàng nắm lấy tay ta:
“Tiêu Hoài, chàng đến tìm ta rồi sao?”
“Phải, ta đến tìm nàng rồi. Nếu có kiếp sau, ta sẽ không bao giờ buông tay nàng nữa…”
Ta bắt đầu sai người điều tra Lục Nhậm, xem hắn có gì khả nghi không. Nhưng từ khi mười ba, mười bốn tuổi, hắn đã đóng quân ở các vùng biên giới để rèn luyện, một quá trình rất bình thường của một tướng quân.
Chỉ có điều, hắn từng ở lại Nam địa ba tháng và quen một cô nương tên Thẩm Du.
Khi đọc đến đó, ta cảm thấy trong lòng trống rỗng, một cảm giác hoảng loạn và ghen tị bủa vây.
Hóa ra, hắn đã gặp A Du trước ta. Ta mới là người đến sau.
Gần như tự ngược đãi bản thân, ta thường xuyên triệu Lục Nhậm vào cung, bắt hắn kể về những ngày ở Nam địa.
Thì ra, A Du khi còn là thiếu nữ vui vẻ hơn rất nhiều so với khi ở kinh thành.
Ta vừa nghe vừa cười, nước mắt cũng rơi xuống không ngừng. Thẩm Du khi ấy thật sự rất hạnh phúc, hơn hẳn quãng thời gian ở kinh thành.
Ba năm sau, khi quân man di xâm lược, cha con Lục gia dẫn quân ra tiền tuyến.
Trận chiến vô cùng gian nan, nhưng Lục gia sẽ không thua. Sau khi chiến thắng trở về, danh vọng của họ sẽ cao chót vót, uy h.i.ế.p hoàng quyền – đó là điều ta lo sợ nhất.
Vậy nên, khi nhận được tin quân man di thiết lập mai phục ở Tây Bắc, ta đã do dự suốt một đêm, rồi cuối cùng không báo tin cho Lục Nhậm.
Lục gia không còn, Dạ gia cũng đã bị diệt trừ. Giờ đây, ta đã nắm trọn quyền lực trong tay, nhưng lại cảm thấy mình đã mất hết tất cả.
Thứ duy nhất còn lại là chiếc túi thơm A Du tặng ta.
Ta bắt đầu say mê đan dược. Những viên thuốc có hương vị kỳ lạ, mỗi lần nuốt vào miệng, ta như nhìn thấy A Du. Nàng trở về bên ta, mỉm cười hỏi:
“Tiêu Hoài, sao chàng còn chưa đến cưới ta?”
Có đại thần khuyên ta chú ý đến long thể, nhưng họ biết gì chứ? Họ có thể đưa A Du trở lại không?
Quyền lực ta nắm trong tay, không ai ngăn cản được ta. Người ta tin tưởng nhất hiện giờ lại là một thuật sĩ đến từ Tây Nam. Hắn nói có thể giúp ta hồi sinh Thẩm Du.
Thế nên, ngày ngày ta cùng hắn luyện đan, không còn quan tâm gì đến triều chính nữa. Ta cũng chẳng cần lo lắng về những chuyện phiền lòng trên triều đình. Cho đến khi mấy tướng lĩnh trong Lục gia dẫn quân tạo phản, xông thẳng vào kinh thành.
Lục gia vốn là trung lương qua nhiều thế hệ, vậy mà bị ta bức tử trong tay đám man di.
Quân phản loạn nhanh chóng phá cửa đại điện. Ta nuốt viên đan cuối cùng, nằm trong phòng của A Du, lờ mờ thấy khuôn mặt nàng.
Nàng nhẹ nhàng nắm lấy tay ta:
“Tiêu Hoài, chàng đến tìm ta rồi sao?”
“Phải, ta đến tìm nàng rồi. Nếu có kiếp sau, ta sẽ không bao giờ buông tay nàng nữa…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook