Xin Lấy Ánh Sáng Duy Nhất
Chương 15: Chương 15

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Rồi đến ngày phong thưởng, xin chỉ hôn. Trước khi Tiêu Hoài thành thân, ta đã đến hoàng cung gặp Thẩm Du. Nàng ấy ngồi bên bờ hồ, vẻ mặt buồn bã, không có chút niềm vui, giống như bị giam cầm trong một cái lồng.

Ta tiến lại gần, thực sự muốn nói: “A Du, ngươi còn nhớ ta không? Mấy năm trước, ta là thiếu tướng quân bắt cá cùng ngươi.”

Nhưng những lời đó, ta không nói ra được. Tiêu Hoài xuất hiện đúng lúc ấy, nói: “Lục Nhậm, ngươi đã chậm trễ rồi.”

Lúc đó, ta nghĩ rằng Thẩm Du chắc chắn đã yêu Tiêu Hoài, ta không nên làm lỡ chuyện. Nhưng chỉ không lâu sau đó, nàng ấy đã c.h.ế.t vào đêm Tiêu Hoài thành thân.

Kiếp này, ta sẽ không để mọi chuyện xảy ra như thế nữa.

Ta và Thẩm Du quay về quê nhà. Lục gia vẫn còn một ngôi nhà cổ ở đó. Bọn ta đã dành vài ngày để sửa sang lại.

Sau vài tháng, A Du thuê một cửa hàng nhỏ bên đường, mở một tiệm thêu. Còn ta và phụ thân thì mở một tửu lâu, bắt đầu kinh doanh.

Cuộc sống bình yên như thế, thực sự rất tốt.

Ba năm trôi qua, ta và Thẩm Du đã có hai đứa con. Hai đứa nhỏ ngày nào cũng cãi nhau, mỗi lần như vậy lại chạy đi tìm mẹ để phân xử. Ta dắt chúng đến tiệm thêu tìm A Du, xem lần này là ca ca sai trước hay muội muội quá nghịch ngợm.

Khi vừa đến cửa tiệm, tiếng vó ngựa đột nhiên vang lên, dồn dập qua đường phố.

“Tin khẩn từ Tây Bắc! Hoàng thượng đích thân dẫn quân ra trận!”

Ta sững sờ. Ở kiếp trước, đây chính là lúc quân Mãn xâm phạm Tây Bắc. Ta và phụ thân đã dẫn quân Lục gia ra chiến đấu, nhưng cuối cùng bị phản bội và rơi vào bẫy, c.h.ế.t trận.

Kiếp này, người ra trận là Tiêu Hoài.

Ta và Thẩm Du nhìn nhau, nàng ấy lộ rõ vẻ lo lắng.

“Liệu chiến tranh có lan đến đây không?”

Ta lắc đầu: “Quân Lục gia do phụ thân, các thúc thúc và bá bá gây dựng, đều là những binh sĩ tinh nhuệ. Sẽ không sao đâu.”

Cuộc chiến kéo dài suốt một năm. Sau này, ta nghe nói Tiêu Hoài đã tự mình ra chiến trường, hai quân giao chiến, hắn b.ắ.n hạ tướng địch, nhưng cũng bị chặt mất một cánh tay.

Đại quân chiến thắng trở về, việc đầu tiên hắn làm là lôi Thái phó đã lui về dưỡng lão ra, kết tội ông ta vì âm mưu tạo phản.

Thậm chí, hoàng hậu Nhã Thư trong lãnh cung cũng bị kéo ra và tống vào ngục.

Tất nhiên, ta và A Du đã rời xa kinh thành, những chuyện này chỉ là nghe kể lại.

Nàng ấy vừa thêu túi thơm vừa nói:
“Cuối cùng hắn cũng thực hiện được hoài bão và tham vọng năm xưa rồi.”

Phải chăng những gì Tiêu Hoài mất đi, chỉ có chính hắn mới hiểu rõ?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương