Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

9
“Alice, sao em lại nghĩ đến chuyện trở thành hiệp sĩ? Hiệp sĩ… vốn dĩ là việc của đàn ông mà.” Annie hỏi.

Sau khi trở thành hiệp sĩ của Annie, Alice sống cùng công chúa trong hoàng cung của quốc vương.

Annie rất tò mò về Alice. Alice nổi loạn, khác người, hoàn toàn không giống các tiểu thư ở thành Lantis.

Nhưng nàng lại thích Alice, luôn cảm thấy trên người Alice có một sức sống khó nói thành lời.

“Sau khi nhìn thấy tờ thông báo của công chúa, em đã nhớ đến một câu chuyện mà cô giáo Mary từng kể cho mình…”

Quyển Mộc Lan tòng quân mà tôi từng nhét vào sách giáo khoa, giờ được Alice kể lại cho công chúa Annie. Công chúa Annie nghe mà đôi mắt sáng rực: “Thật tuyệt vời, cô ấy đã làm được những việc mà đàn ông làm.”

Alice lắc đầu: “Cô ấy chỉ là có cơ hội để làm những việc giống đàn ông mà thôi. Rất nhiều khi, sức mạnh của phụ nữ chỉ là không có cơ hội để được thể hiện.” Alice nhẹ nhàng sờ vào chiếc trâm hoa hồng có gai trên ngực.

Đó là món quà tôi đã tự tay tặng cho Alice trước khi cô quay về Lantis.

“Alice, mong em sẽ như đóa hồng giữa bụi gai, dũng cảm và xinh đẹp. Cô sẽ luôn dõi theo em.”

Alice hồi tưởng về cô giáo của mình, trong lòng bỗng dâng lên một vẻ đẹp u sầu khó tả.

“Đồ đàn bà ngu ngốc!”

Hai cô gái ngẩng đầu nhìn lên, thấy một người mặc giáp hiệp sĩ, tay cầm trường kiếm, Andrew đang từ từ bước

Anh ta liếc xéo Alice, vẻ mặt đầy bất mãn: "Bất kể mục đích của cô là gì, thì cũng đừng mang mấy suy nghĩ nông cạn của mình mà làm hư vị hôn thê của tôi."

"Andrew! Ta chưa từng nói sẽ lấy ngươi!" Annie vô cùng tức giận.

"Annie, sớm muộn gì ta cũng sẽ trở thành Đệ Nhất Kỵ Sĩ, rồi cầu hôn nàng trước mặt quốc vương."
Andrew vô cùng tự tin.

Chỉ có công chúa mới xứng với Đệ Nhất Kỵ Sĩ của Lantis.

Và chỉ có anh ta mới có thể trở thành kỵ sĩ mạnh nhất của Lantis.

Công chúa Annie sớm muộn gì cũng sẽ thuộc về anh ta.

"Annie, nàng không nên thân thiết với con bé đó như vậy. Nếu nàng thích nó, thì cho nó làm nữ hầu cũng được, đừng làm ô uế danh xưng cao quý của một hiệp sĩ." Andrew nói.

Các hiệp sĩ đứng sau lưng anh ta cũng cười lớn: "Phụ nữ chỉ hợp để bị hiệp sĩ cưỡi thôi!"

Annie tức đến run cả người.

Quốc vương và hoàng tử rất coi trọng các hiệp sĩ, khiến bọn họ trở nên ngạo mạn và vô lễ.

Dù công chúa Annie cũng là một trong những người thừa kế ngai vàng, nhưng vì có hoàng tử đứng trước, nên mọi người đều nghĩ công chúa sớm muộn gì cũng phải gả đi.

Alice vỗ nhẹ lên người Annie để an ủi, rồi rút kiếm ra.
Lưỡi kiếm sắc bén dừng lại ngay trước mũi Andrew.
Andrew biến sắc: "Cô muốn làm gì!"

Alice lạnh lùng: "Ta, Alice với danh nghĩa hiệp sĩ của công chúa Annie, chính thức thách đấu với ngươi! Rút kiếm ra, quyết một trận sinh tử với ta!"

Andrew bị ánh mắt lạnh như băng của Alice làm chấn động, ngây người vài giây rồi mới giận dữ chấp nhận: "Một thân hình yếu ớt như vậy mà dám khiêu chiến Đệ Nhất Kỵ Sĩ tương lai? Nếu cô muốn chết, vậy thì được thôi, với danh nghĩa hiệp sĩ Andrew, ta chấp nhận lời thách đấu!"

Annie lo lắng đến mức kêu lên: "Alice!"

Alice trao cho nàng một ánh mắt trấn an.

Tôi thì đang lơ lửng bên vai Alice, trong lòng chẳng lo lắng gì cả.

Xét về vóc dáng, Andrew cao to khỏe mạnh, dường như có thể dễ dàng bóp ch3t Alice.

Nhưng thứ tôi dạy cho Alice chính là tinh hoa kiếm thuật kết tinh từ trí tuệ mấy nghìn năm của nhân loại.
Alice nhất định sẽ chiến thắng Andrew bằng kiếm pháp và thân thủ của cô.

Quả nhiên, vừa vào trận, Andrew khí thế bừng bừng lao tới Alice, nhưng lại không chạm được vào cô dù chỉ một chút.

Ngược lại, Alice chỉ lướt người vài lần đã tìm ra điểm yếu của Andrew và ra đòn chí mạng.

Vai phải của Andrew trúng thương, bị Alice ép ngã xuống đất, thắng bại đã phân rõ.

Alice cười lạnh: "Chỉ với loại đười ươi ngu ngốc như ngươi mà cũng mơ tưởng đến công chúa Annie sao?"

Cô thu kiếm lại, quay về bên cạnh công chúa Annie.

Andrew bị ánh mắt khác thường xung quanh nhìn vào, xấu hổ đến mức muốn độn thổ.

"Alice! Em thật sự rất tuyệt vời!"

Alice nhìn vào ánh mắt lấp lánh của Annie, nhẹ nhàng mỉm cười: "Mãi mãi chiến đấu vì công chúa."

10

Sau trận đấu đó, Alice và Andrew, đều nổi danh khắp nơi.

Rất nhiều hiệp sĩ sau khi tận mắt thấy kiếm pháp tinh diệu và thân thể linh hoạt của Alice thì đều đến xin cô chỉ dạy.

Từ đó về sau không còn ai dám mạo phạm nữa, mà đều tỏ thái độ vô cùng kính trọng.

Còn Andrew thì trở thành trò cười của cả thành.

"Cuối cùng cũng không còn bị Andrew quấy rầy nữa." Annie thở dài, "Dù có lấy dân thường cũng còn hơn gả cho cái tên ngạo mạn đó."

"Yên tâm đi, em thân yêu của ta, em là người sẽ trở thành hoàng hậu xứ Vien, sao có thể lấy tên thường dân thấp hèn được chứ."

Giọng nói u ám của hoàng tử Howard vang lên từ phía sau.

"Anh, ý anh là sao?"

"Vương quốc Vien vừa gửi thư, nếu công chúa Lantis chịu gả qua đó, từ nay hai nước sẽ kết đồng minh, không gây chiến.”

Mặt Annie tái nhợt: "Không! Không đời nào!"

Alice cũng khẽ nhíu mày.

Quốc vương của Vien năm nay đã hơn năm mươi, còn già hơn cả cha của Annie.

"Phụ vương đã đồng ý rồi." Giọng nói của Howard mang theo vài phần hứng thú.

Ánh mắt đầy vẻ giễu cợt của hắn nhìn về phía Annie đang sụp đổ rơi lệ, cuối cùng dừng lại trên gương mặt của Alice.

"Nếu cô muốn ở lại Lantis, có thể trở thành hiệp sĩ của ta."

Alice kiên quyết: "Không, thưa điện hạ. Tôi là hiệp sĩ của công chúa điện hạ."

"Vậy sao, thật đáng tiếc. Hy vọng cô có thể bảo vệ tốt cho em gái thân yêu của ta. Chúc hai người lên đường bình an."

Howard âm thầm nở một nụ cười nguy hiểm rồi rời đi.

Alice nhìn bóng lưng Howard, trong lòng cảm thấy bất an lạ thường.

11

Cơn ác mộng của Annie đã trở thành sự thật.

Quốc vương thực sự đã làm như lời Howard nói, quyết định gả nàng cho vương quốc Vien ở sát biên giới.

Đổi lấy tình hữu nghị vĩnh viễn giữa hai nước.

Annie ngồi lặng lẽ suốt một đêm trên tầng cao nhất của cung điện.

Nhìn những ánh đèn rực rỡ của Lantis, cuối cùng nàng đã đưa ra quyết định của mình.

Alice suy nghĩ một lúc: "Annie, nếu công chúa không muốn gả đi, em có thể đưa ngài rời khỏi nơi này."

Annie nước mắt ròng ròng: "Alice, dân chúng Lantis đã nuôi nấng ta lớn lên, ta muốn làm điều gì đó vì họ."

Nhìn nụ cười gượng gạo của cô gái nhỏ, Alice siết chặt chuôi kiếm trong tay.

Dù Annie không muốn gả cho quốc vương của Vien đến mức nào đi nữa.

Cuối cùng, vào một sáng mưa tầm tã, nàng vẫn rời khỏi Lantis cùng đoàn xe hộ tống.

Vừa ra khỏi biên giới Lantis, đoàn xe dừng chân tại một quán trọ để nghỉ ngơi thì bất ngờ bị tập kích.

Thị vệ và người hầu trong đoàn đều đã uống rượu có tẩm thuốc mê.

Chỉ có Alice ngửi ra được mùi lạ trong rượu, cô chỉ kịp đưa Annie lên ngựa bỏ chạy trong vội vã.

Một mũi tên bắn tới nhanh như chớp, cắm thẳng vào vai Alice.

Alice nghiến răng chịu đau không phát ra một tiếng.

Cho đến khi thoát khỏi vòng nguy hiểm, cô mới kiệt sức ngã từ trên ngựa xuống.

"Alice!" Annie hoảng hốt kêu lên.

Alice nhìn thấy thảo dược ven đường, dưới sự giúp đỡ của Annie, cô đã xử lý xong vết thương.

Khi nhìn kỹ mũi tên, cô phát hiện đầu tên được khắc tên của một thành viên hoàng thất Lantis.

Kim loại vô cùng quý hiếm, chỉ có số ít quý tộc mới dùng được loại tên sắt như vậy.

Annie nhìn thấy cái tên quen thuộc khắc trên đó, không dám tin vào mắt mình: "Là anh... sao anh ấy lại làm vậy?"

Thân thể tròn trĩnh phát sáng của tôi lơ lửng bên trên mũi tên vấy máu ấy.

Còn lý do gì nữa chứ?

Hoàng tử là một kẻ đầy tham vọng.

Hắn khác hẳn với quốc vương già yếu của Lantis.

Thứ hắn muốn là thôn tính, là mở rộng lãnh thổ.

Chỉ cần em gái hắn chết dọc đường, Howard sẽ có lý do để phát động chiến tranh với Vien.

Từ đó châm ngòi cho cuộc chiến giữa hai nước, xây dựng danh tiếng hoàng đế vĩ đại cho bản thân.

Tất cả những điều này, tôi từng giảng dạy cho Alice trong các tiết học lịch sử và chính trị.

Alice cũng hiểu rõ điều đó.

Cô không giấu giếm Annie, mà rất nghiêm túc trình bày khả năng ấy với nàng.

Chờ đợi quyết định cuối cùng của Annie.

"Ta muốn quay về, Alice." Annie nói với giọng dứt khoát, "Ta tuyệt đối không thể khoanh tay đứng nhìn dân chúng của Lantis và Vien bị cuốn vào chiến tranh."

Alice gật đầu: "Vậy thì chúng ta quay về Lantis."

12

Dưới kỹ thuật cải trang thần kỳ của Alice, hai người quấn khăn che mái tóc đỏ và tóc vàng rực rỡ, khoác lên người váy dài rách rưới, che giấu hành tung, men theo đường mòn trở lại Lantis.

Tại bảng thông báo nơi đầu thành, hai người nhìn thấy dòng tin tức, Hoàng tử Howard sẽ lên ngôi kế vị quốc vương vào ngày mai.

Sau đó sẽ tiến quân thẳng sang vương quốc Vien, báo thù cho cô em gái đã chết thảm.

Đây quả thực không phải một tin tốt đẹp gì.

Một khi Howard lên ngôi, nền hòa bình giữa hai nước sẽ không thể cứu vãn được nữa.

Nhưng cung điện được canh phòng nghiêm ngặt, hai người họ hoàn toàn không có cách nào lọt vào trong.

Annie nghiến răng: "Ta là công chúa, không ai ở Lantis mà không nhận ra ta. Chỉ cần ta xuất hiện trên phố, nhất định sẽ có người nhận ra và đưa ta vào cung."

"Nhưng một khi ngài lộ diện, họ có hàng trăm ngàn cách khiến công chúa Annie thật sự chết đi." Alice không đồng tình với hành động bồng bột của Annie.

Annie suy sụp: "Alice, Alice, chúng ta phải làm sao đây?"

"Không sao cả, nếu chúng ta không vào được, thì cứ chờ họ ra." Alice nói, "Chúng ta đến nhà thờ Sofit, tặng cho hoàng tử Howard một bất ngờ."

Nhà thờ Sofit là thánh đường hoàng gia chuyên dùng cho các nghi lễ hoàng tộc, gần đến ngày Howard đăng quang, nơi đây cũng bước vào trạng thái canh phòng nghiêm ngặt.

Alice ăn mặc giản dị, đến tiệm gia vị và tiệm thuốc, mua một đống nguyên liệu.

Nhìn những nguyên liệu quen thuộc, dù là một hệ thống như tôi cũng không khỏi đổ mồ hôi vì Alice.
Alice hoàn toàn không có ý định lén lút trà trộn vào.

Annie là một trong những người thừa kế của Lantis, đương nhiên phải đường đường chính chính bước vào nhà thờ Sofit.

Nhưng bên ngoài nhà thờ Sofit được canh phòng nghiêm ngặt.

Cô đã chuẩn bị cho họ một ít "quà tặng" đặc biệt.
Thiếu nữ xinh đẹp cúi đầu chế thuốc: "Cô Mary, mong người phù hộ cho con, chúc con thành công."

So với Alice năm mười bảy tuổi, giờ đây cô đã bớt đi rất nhiều nét hoạt bát linh động.

Thay vào đó, là một khí chất trầm ổn dần dần hình thành.

Trải qua biết bao chuyện, cô không còn là một đóa hoa trong nhà kính nữa.

Mà là một đóa hồng mọc giữa bụi gai, âm thầm nở rộ, mang theo vẻ đẹp và sức mạnh. 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương