Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Tôi rút chân vừa bước qua ngưỡng cửa.

Quay đầu lại, đại ca vẫn giữ nguyên vẻ mặt tổng tài lạnh lùng như tượng gỗ, nhìn thế nào cũng không giống gay chút nào.

......

Trước mắt từng dòng bình luận nhảm nhí vẫn không ngừng lướt qua, chẳng có dấu hiệu dừng lại.

Hệ thống sập, đủ mọi nghĩa đen lẫn bóng.

 

Đối mặt với hệ thống đơ, tôi hít sâu lấy can đảm, túm ch/ặt dây đeo ba lô chạy đến trước mặt Hác Dận Niên hỏi:

"Đại ca, có phải anh thích em không?"

 

Bàn tay Hác Dận Niên đang xoa đầu chó đột nhiên khựng lại.

Mấy tiểu đệ khác lại làm bộ "mày muốn ch*t à" nhìn tôi, đồng loạt nín thở.

May là đại ca không rút sú/ng, chỉ lạnh nhạt: "Không thích. Cút đi."

 

Bình luận: [Đồ giả bộ!]

[Em bé đừng tin hắn! Thực ra hắn thích em phát đi/ên rồi, tối nào cũng ôm ảnh em...]

[...còn thường xuyên lẻn lên giường khi em ngủ say như ch*t!]

[Đáng tiếc tiểu thụ ngây thơ ngủ như heo, nào biết tâm tư bẩn thỉu của tên rùa ninja này...]

 

?!!

Tôi choáng váng.

 

Lúc này tiến thoái lưỡng nan, tôi quẳng ba lô xuống: "Xin lỗi đại ca... em tạm thời không đi nữa."

Rốt cuộc tôi rất sợ màn hình full "hahaha" thành sự thật.

Nhỡ đâu thì sao?

 

"Tùy cậu."

đại ca khịt mũi, trông chẳng vui vẻ gì.

 

Chỉ là khi ra cửa, hắn đ/á văng ba lô tôi xuống mương...

"À, xin lỗi. Sơ ý thôi."

 

......

Tim tôi vỡ vụn.

Trong ba lô còn sữa AD Canxi mà... hu hu...

 

Bình luận: [Tin hắn có tình hay tin ta là Tần Thủy Hoàng?]

Sau khi lão đại đến công ty, tôi nằm trên giường xem bình luận trực tuyến cả ngày.

Cuối cùng cũng hiểu sơ sơ cái gọi là "tình tiết nguyên tác" mà bọn họ nói.

 

Bọn họ bảo cuốn sách tôi đang ở trong tên là "Bá Đạo Đại Lão Cưỡ/ng Ch/ế Yêu", với các tag: "Cưỡ/ng ch/ế", "Đạo cụ", "Điên lo/ạn bệ/nh kiều công", "Đồ ham ăn ngốc nghếch thụ".

 

Mẹ kiếp, tác giả có thể đi chỗ khác giùm tôi không?

 

Nhưng có vẻ vì tôi đã c/ắt ngang cao trào trong nguyên tác, khiến mức độ nhẫn nhịn của lão đại bị kẹt ở 99%, không thể triển khai tiếp màn cưỡ/ng ch/ế yêu đầy kí/ch th/ích kia.

 

Bây giờ bình luận đang lo/ạn hết cả lên.

 

【Nói là đến chương 20 sẽ có cảnh H nóng bỏng cơ mà? Tác giả ch*t ti/ệt, ra đây đền tiền ngay!】

【Hai người này định từ thuần d/ục v/ọng chuyển thành thuần tình yêu à? Đảng thuần tình như tôi cũng không phản đối lắm, dù gì thì thụ từ nhỏ đã không cha không mẹ, đáng thương biết bao. Khó khăn lắm mới gặp được một người có tiền đối xử tốt với cậu ấy, thế mà vẫn cứ nhăm nhe cái mông cậu ấy…】

【Ủng hộ comment trên! Với lại, rõ ràng trong nguyên tác về sau, đại lão còn nh/ốt thụ trong lồng đến khi ngủ phục, vậy mà hắn vẫn cứ tưởng chỉ chiếm được thể x/á/c chứ không có trái tim. Để kí/ch th/ích thụ, hắn còn cố tình kết hôn giả với đại tiểu thư nhà họ Giang, hành thụ thê thảm... Vẫn là thuần tình yêu tốt hơn! Khi đã có nền tảng tình cảm rồi thì công chắc cũng không đến mức cực đoan như thế nữa đúng không?】

【Không được! Tôi là đảng thuần d/ục v/ọng, bỏ tiền ra chỉ để xem bọn họ làm tình!】

 

Từng dòng bình luận hiện lên làm tôi choáng váng.

 

Không thể nói là giống hệt mấy tiểu thuyết ngôn tình, mà phải nói là chả liên quan gì luôn ấy.

 

Mà quan trọng là… mẹ kiếp, sao nghe thảm thế này?!

Hệ thống và bình luận trực tuyến, tôi nhất thời không biết nên tin ai.

 

Thế là tối hôm đó, tôi quyết định nhân lúc hệ thống không có ở đây, tự mình kiểm chứng xem bình luận có đúng không.

 

Hơn hai năm qua, Hác Dận Niên đã rửa sạch phần lớn chuỗi kinh doanh của mình, bây giờ trên danh nghĩa là một doanh nhân. Làm bá tổng không dễ, anh ta thường xuyên bận ở công ty đến một, hai giờ sáng mới về nhà... Rất khó tưởng tượng làm sao anh ta còn có sức để làm chuyện đó với tôi.

 

Nhưng đến ba giờ sáng—"Cạch" một tiếng.

 

Cửa phòng ngủ của tôi… cái cửa mà tôi chưa bao giờ khóa trái… thật sự mở ra.

 

Hác Dận Niên chắc là vừa tắm xong, mùi hương tuyết tùng lạnh lẽo thoảng qua khi anh ta bước vào, khiến tôi có chút ngây ngất.

 

"Trang Yến?"

 

Tôi suýt nữa thì run b/ắn lên.

 

Thấy tôi không phản ứng, anh ta liền lặng lẽ leo lên giường tôi… Dùng đôi tay đã quen cầm sú/ng bao năm nhẹ nhàng kéo vạt áo ngủ của tôi lên.

 

Bình luận trực tuyến n/ổ tung, như thể vừa xuyên không đến Hoa Quả Sơn.

 

Đầu tôi trống rỗng, hoàn toàn đơ người.

 

Chẳng lẽ anh ta thật sự muốn…

 

"Không phải muốn thử đệm giường của tôi sao? Đừng giả vờ ngủ nữa."

 

Hác Dận Niên dùng đầu ngón tay thô ráp cọ nhẹ vào eo tôi, rồi không chừa cho tôi cơ hội phản bác, vác thẳng tôi lên và ném qua chiếc giường siêu cấp xa hoa của anh ta.

 

Cái đệm Hastens bốn triệu tệ… bật nảy hoàn hảo.

 

Nằm trên chiếc nệm mà tôi hằng ao ước bao ngày nay, tôi lập tức bật dậy, ôm ch/ặt lấy chân Hác Dận Niên—

 

"Hu hu hu lão đại, tôi biết ngay anh là tốt nhất! Anh làm sao mà hại tôi được chứ, yêu anh ch*t mất! Tôi muốn làm chó của anh cả đời!"

 

Anh ta chỉ khẽ cười, không nói gì, vỗ vỗ xuống giường bảo tôi tiếp tục nằm xuống, thậm chí còn chu đáo ôm lấy eo tôi, sợ tôi lăn xuống đất vì quá sướng.

 

Bình luận lại n/ổ tung.[Mẹ nó, người ta sắp vào rồi mà cậu vẫn tưởng đang sưởi ấm? Không hổ danh là thụ duy nhất có tag "ngốc nghếch" trên toàn mạng… 】

 

【Tác giả cho rằng chúng ta bị thiểu năng trí tuệ? Đã báo cáo! 】

 

【Nhưng mà đó là cái giường bốn triệu tệ đấy… Nếu là tôi, tôi cũng cam tâm tình nguyện làm chó liếm…】

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương