Vết Nứt Con Tim - Ninh Thi
-
Chương 106: Chương 106
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Chad quay lại mặt trận chiến tranh, cùng chiến hữu kề vai sát cánh. Dốc hết sức cùng Tống Miên xông pha.
Một lưỡi đao từ bên cạnh c.h.é.m tới, anh nghiêng người thành công tránh thoát, lấy cáng s.ú.n.g thụi lên bụng gã kia một cái, vang lên tiếng thét lớn như lợn bị thọc tiết, anh nhanh tay đoạt được thanh đao từ gã, tiếp theo dùng chính nó đ.â.m thẳng một phát vào tim, cơ thể gã kia c.h.ế.t đứng, ngã ra sau rồi trợn mắt nằm im.
Người đàn ông ra tay dứt khoát trong đám sát nhân không ngừng vung đao, cả người bốc lên hơi thở c.h.ế.t chốc, anh dù có liều c.h.ế.t cũng phải tiến lên.
Thanh đao dài trong tay Clinton bỗng chốc thay anh đỡ lấy, ra sức ngăn cản lưỡi đao của tên kia, xoay tròn, quay người thét lớn về phía Tống Miên:
"Đi!!!"
Anh chưa kịp quay đầu đã thấy tên kia quay lại, đem lưỡi đao đ.â.m vào thắt lưng Clinton.
Đồng tử Tống Miên đột ngột mở to.
Chiến hữu của anh chỉ kịp *ưm* một tiếng.
"Đi mau!" Clinton dùng sức dứt lưỡi đao ra khỏi bụng, tàn nhẫn quay đầu vung đao c.h.é.m tới, khiến tên kia chở tay không kịp, cuối cùng xác của gã kia lưu lại trên đất chỉ là từng mảnh thịt chặt xương.
Clinton dùng đao chống mạnh xuống đất, làm trụ đỡ lấy mình, cơ thể báo động đỏ, không ngừng nhắc nhở sự sống hạn hẹp của bản thân.
Ngay trong phút tưởng chừng như gục ngã, một người đỡ lấy anh, tức tốc mang anh rời khỏi nơi hiểm nguy.
Gió thổi cuồn cuộn, cát bụi tung bay, tiếng gió thổi lên như bài ca rợn người. Khuôn mặt kẻ cầm đầu vặn vẹo dữ tợn ngay trước mắt, thuộc hạ của gã dù cao siêu đến mấy cũng phải chật vật lắm mới bảo vệ gã khỏi đám lực lượng quân nhân có sức sống bền bỉ dữ dội này.
Chỉ huy Ui lạnh lùng nhìn gã.
Dù binh sĩ không còn bao nhiêu nhưng trận chiến này phải có người kết thúc.
Bất giác trong đầu chỉ huy nghĩ đến một gương mặt.
Người mà mình tin tưởng phó thác.
Không biết qua bao lâu, không biết đã c.h.é.m g.i.ế.c bao nhiêu người, không biết mặt đất đã trải qua bao nhiêu cơn chấn động. Khi gió lặng cát ngừng, dưới trời xanh trong suốt nắng vàng, Tống Miên dùng lưỡi đao c.h.é.m ngay cổ họng người đối diện.
Máu tươi b.ắ.n tung tóe lên đầu lên mặt anh, đôi mắt sắc lạnh hung tợn không gợn sóng, trong đầu nghĩ đến Brian một ngày trước còn cười nói, giờ đây đất lạnh người tan, một cỗ chua xót đọng lại ở tim, ầm ĩ đau đớn. Anh không hề do dự, lực trên tay gia tăng, dứt khoát đem đầu tên kia c.h.é.m một đường vứt xuống.
Máu tươi theo lưỡi đao nhỏ giọt xuống từng giọt, Tống Miên vứt cây mã tấu sang một bên, gần như thô bạo bẻ gãy tay gã kia để lấy túi xách đen.
Một phần thuộc hạ bị hạ gục, quân đội sức cùng lực kiệt thì bọn tổ chức cực đoạn cũng không kém phần chật vật. Nét mặt gã cầm đầu không còn những nét xem nhẹ đắc ý mà thay vào đó là căng thẳng cùng tức giận.
Bất quá khi ánh mắt gã gieo vào một túi xách khác màu với những chiếc còn lại, ở khoé mắt hiện lên một ý cười lạnh nhạt.
Chỉ huy Ui dù bị thương nặng vẫn chống trọi cùng bọn chúng đối đầu gay gắt. Tống Miên trú ngụ ở một chỗ, Sơn Chi không biết từ khi nào đã lòm còm bò tới, ánh mắt hoảng hốt nhìn anh.
"Tống Miên, anh bị thương rồi."
Trước n.g.ự.c Tống Miên đeo túi xách, màu mắt ảm đạm nhìn cô khẽ lắc đầu, giơ tay vân vê gương mặt nhỏ nhắn, ngón tay cái lau đi những dòng m.á.u tanh.
"Chi, em trở về đi."
"Đừng ở lại nơi m.á.u tanh này, không an toàn cho em."
Trái ngược với giọng điệu dịu dàng khuyên nhủ của anh, Sơn Chi kịch liệt lắc đầu, vành mắt đỏ hồng, kiên quyết nói:
"Em chỉ muốn ở lại đây, em muốn chứng kiến anh bình an trở về."
"Tống Miên, chúng ta phải cùng nhau trở về."
Sơn Chi cắn môi, không ngăn được nước mắt trào ra, nức nở ôm chầm lấy người đàn ông mình yêu. Giờ khắc này bao nhiêu sợ hãi, bao nhiêu bất an đồng loạt biểu lộ ra hết thảy.
Cô nghẹn ngào nói: "Cái gì em cũng không sợ, chỉ sợ mất đi anh."
Trái tim Tống Miên như bị ai cào xé, đưa tay ôm lấy cô, chặt đến mức muốn khảm cô vào người mình.
Bỗng dưng lúc này anh lại nghĩ đến tương lai của bọn họ.
"Bé Chi, nếu anh may mắn thoát chết, chúng ta sẽ kết hôn." Giọng Tống Miên hơi run: "Em có chấp nhận gả cho anh không?"
Người con gái trong lòng nức nở tang thương, nghẹn ngào nói: "Gả, em gả cho anh."
"Trở thành kẻ tàn tật hay bệnh hoạn, em vẫn đồng ý gả cho anh sao?" Tống Miên câu môi nhẹ nhàng cười thật khẽ.
Sơn Chi nấc nghẹn, lời nói ở cổ họng phát ra, nghe sao cũng xót xa vô cùng.
"Dù anh có trở thành hình dạng gì, em đều đồng ý, vì anh chính là anh, là Tống Miên mà em yêu."
"Cô gái ngốc, như vậy thì thiệt thòi biết bao nhiêu." Trong câu nói có ý cười nhạt, anh bưng mặt cô lên, hai ngón tay cái nhẹ nhàng xoa vành mắt đỏ ửng.
"Em không để ý." Đầu ngón tay Tống Miên khô ráp, còn có mùi m.á.u nồng nặc, nghĩ đến trong thời gian qua anh đối diện với biết bao lần cửa tử thần, cô lại thấy thương anh hơn.
Tống Miên xoay nhẹ gò má, nhìn vào mắt Sơn Chi cười thật khẽ: "Được rồi, em phải nhớ giữ lời đó."
Một cán s.ú.n.g đập trên đầu Leonard, cơn choáng váng còn chưa tiêu tan một cú đ.ấ.m ở bụng đau nhói. Anh chỉ kịp cong lưng khụy gối nghiêng người tránh thoát một chân hữu lực của gã to con trước mặt, nếu cú vừa rồi tránh không kịp, có lẽ sẽ rất khỏi để ngồi dây. Leonard xoay tay bắt lấy cây s.ú.n.g trường kéo giật lại, giành lấy trước khi gã ta ra tay, hai người giằng co, họng s.ú.n.g hướng lên trời ròi chĩa xuống đất, mỗi lần đều phát ra tiếng đạn điếc tai giật mạnh. Chad từ đâu phóng tới, dùng mã tấu dưới đất nhanh như sóc cắt qua cổ gã ta. Máu b.ắ.n tung tóe lên khuôn mặt hai người, ngay sau đó là tiếng đầu rơi xuống đất, trên gương mặt Chad lẫn cả Leonard không có bất kì sắc thái sợ hãi nào, chỉ có sự mệt mỏi thở dồn dập nặng nề.
Đồng tử sắc lạnh không tình người ẩn nấp dưới chiếc mũ của người quân nhân, rạo rực một ý chí chưa bao giờ dập tắt, chỉ có bùng cháy mạng mẽ theo từng phút từng giây. Cả hai không ngừng lại, tiếp tục nâng s.ú.n.g xông về biển b.o.m trước mắt.
Bọn họ chưa một ai chấp nhận ngừng lại, cũng chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ ngừng lại. Phải mang lý tưởng và khát vọng của mình dập tan khói bụi chiến tranh.
Silas thở hổn hển, bê hông cậu là chiếc túi xách to đùng, bọn chúng muốn cướp đồ lại, cho nên kịch liệt đuổi theo cậu để c.h.é.m giết. Clinton dù bị thương vẫn không thể trơ mắt đứng yên nhìn cậu em út bị truy đuổi.
Vết thương ở thắt lưng được băng bó cẩn thận kỹ càng giờ đây đã toé máu, Clinton nhớ đến cô gái nhỏ nhắn nhưng có trái tim dũng cảm đỡ lấy người cao to như anh vượt qua mặt địch, dẫn anh đến chỗ an toàn để băng bó. Sau khi cứu người xong, cô gái kia lại lén lút canh chừng những kẻ man rợ kia rời đi liền hì hục chạy nhanh ra chiến trường, kéo những người lính còn đau đớn rên rỉ ở dưới đất lên.
Dù chỉ còn một hơi sức, cô gái ấy nhất quyết phải cứu sống những binh sĩ này.
Cả một chiến trường đầy m.á.u tanh, hình ảnh nhỏ bé thầm lặng làm những điều phi thường được thu vào mắt Clinton. Có lẽ bọn họ hết sức đấu tranh, không ai để ý đến một cô gái âm thầm dang tay giằng co sinh mệnh con người trong tay tử thần trở về.
Nếu những binh sĩ kia chưa chết, hay chỉ còn hơi thở yếu ớt, họ không bị g.i.ế.c cũng sẽ bị giẫm đạp mà chết.
Anh nâng tay sờ lấy gạc vải, nhỏ giọng thầm thì: "Cảm ơn cô, Sun!"
Song, cô gái của cậu khiến tôi phải thán phục.
Là do chiến trường có cậu hay là do bản lĩnh của cô ấy?
Dù cho nguyên nhân gì, dám làm điều mà người khác sợ hãi, cũng là một dạng dũng cảm phi thường.
Sơn Chi không góp gì vào cuộc chiến tranh đẫm m.á.u này, chỉ có thể nhân cơ hội cướp người về để cố gắng cứu họ. Đó là việc duy nhất cô làm được trong thời khắc trăm sinh mạng bị đe doạ này.
*Ầm*
Tống Miên quay đầu, kinh hoàng nhìn cơ thể chỉ huy Ui cùng binh sĩ văng ra xa, cả người ai nấy đều bất động. Chưa dừng lại ở đó, một thứ tạp âm dần dần tiến gần, càng lúc càng rõ ràng hơn.
Khi hình ảnh của thứ âm thanh đó hiện ra, ai nấy đều căm hận.
Bọn chúng đánh không lại, muốn tẩu thoát!
Tống Miên kích động, muốn phóng ra, bên hông bị một sức mạnh kéo về.
Anh không bình tĩnh được, quay đầu.
Cả mặt Sơn Chi giàn giụa nước mắt, hai tay ôm chặt lấy anh, liều mạng lắc đầu, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Cô biết anh muốn làm gì.
Cả người cô bắt đầu run rẩy.
Sơn Chi cất lời nỉ non cầu xin: "Đừng đi... Xin anh đừng đi..."
Cô không hiểu hành động ích kỷ này của mình là như thế nào, nhưng cô có linh cảm nếu buông tay, giây tiếp theo Tống Miên của cô sẽ không còn nữa, cô sẽ không thể tìm thấy anh nữa, sẽ vĩnh viễn mất đi người đàn ông này.
Vì thế, gia tăng sức lực mà níu lấy, hai tay bên hông siết chặt Tống Miên không buông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Cô không muốn để anh đi, một chút cũng không.
Sơn Chi nghẹn ngào nói: "Tống Miên... Em xin anh đấy, đừng đi mà!"
Đôi mắt cô m.ô.n.g lung, nấc nghẹn nhìn anh: "...Đừng đi, có được không?"
Bộ quần áo bụi bẩn, mái tóc rũ rượi, bộ dạng vô cùng chật vật nhếch nhác, còn có vài vệt m.á.u dính trên khuôn mặt trắng ngần. Gương mặt cô chỉ toàn là nước mắt hoà lẫn lấm lem, hốc mắt đỏ bừng, đôi đồng tử đang thay những lời sâu thẩm gào thét cầu xin.
Tống Miên biết, Sơn Chi rất sợ bị bỏ rơi.
Nếu anh rời đi thì sẽ khiến cô phải nếm trải mùi vị lần thứ ba bị vứt bỏ.
"Sơn Chi..." Tống Miên vừa đau lòng vừa áy náy kêu lên. Anh nhắm chặt đôi mắt mấy giây, phải để đại não bình tĩnh lại.
Đến khi đôi mắt sâu thẳm mở ra, nó cũng đã chính thức thay đổi.
"Nếu anh không đi, bọn chúng sẽ tẩu thoát, sẽ lại gieo mầm móng tai hoạ cho đất nước khác. Dù cho hôm nay anh làm rùa rụt cổ, thì cuộc sống sau này của chúng ta cũng chẳng dễ dàng gì, anh không muốn quãng đời còn lại sẽ sống trong áy náy cắn rứt."
Run rẩy nhìn sự kiên định trong mắt anh, lúc này Sơn Chi đã biết bản thân mình không thể giữ được ánh hoàng hôn này nữa rồi.
"...Sơn Chi, xin em hãy hiểu cho anh."
"Tống Miên, anh có yêu em không, có thương em không Tống Miên?" Giọng cô khàn đặc lại nghẹn ngào: "Thương em một chút đi, xin anh đấy, hãy thương em đi mà..."
Ngón tay mảnh khảnh bấu chặt quân phục trên người anh, giống như 1 chú mèo con nhỏ, sợ chủ sẽ bỏ rơi mình. Âm thanh vừa cầu xin lại vừa ỷ lại:
"... Chỉ một chút thôi... có được không?"
"... Chỉ một lần thôi..."
"...Tống Miên..."
Trái tim Tống Miên rung lên, anh đau muốn tắt thở. Anh kiềm nén cơn đau ở tim mình, dịu dàng gọi tên cô.
"Sơn Chi..."
"Em cho phép anh đi nhé? Anh đi rồi sẽ nhanh quay trở lại, chúng ta sẽ nhanh chóng quay trở về."
"Em cho phép anh đi làm nhiệm vụ nha bé?"
Giọng Tống Miên vừa ôn nhu lại vừa dỗ dành, đầu lưỡi anh đắng nghét, anh không muốn gạt cô nhưng cũng không thể bỏ mặc thời điểm mấu chốt này.
Ngay sau đó, dù Tống Miên có khuyên cô, dỗ cô cỡ nào thì người con gái vẫn ôm chầm lấy anh, chặt đến mức eo anh cũng êm ẩm đau. Cánh tay trắng nõn của cô đỏ bừng, mơ hồ nhìn thấy được gân xanh nổ lên. Tống Miên đau lòng đặt tay lên, anh biết, chỉ cần anh dùng sức có thể thoát được vòng tay cố chấp này, anh không nỡ làm cô đau chỉ có thể cố gắng vừa thuyết phục vừa gỡ từng đốt tay.
"Anh xin lỗi..."
Anh xin phép Sơn Chi, bản thân anh cũng không hề muốn áp đặt cô vào khuôn khổ phải chấp nhận nhưng thời điểm này không thể chậm trễ được nữa.
Sơn Chi khóc nấc lên từng cơn, miệng ỉ ôi cầu xin anh, ngón tay được nhấc ra, cô lại nắm chặt lại.
Động tác lập đi lập lại biết bao nhiêu lần, Tống Miên nhìn toàn cảnh binh sĩ đang nổ lực kéo chậm tốc độ của bọn chúng, nhìn thấy chiến hữu bị giẫm đạp, s.ú.n.g trên người bọn họ bị đá văng chỉ có thể nhất quyết ôm lấy chân bọn chúng, không cho rời đi.
"Thực sự xin lỗi em, Sơn Chi." Anh nhắm mắt, mím chặt môi, hai bàn tay gia tăng sức.
"Không, đừng mà... Tống Miên, không..."
"Xin anh... Đừng mà, đừng bỏ em."
"Đừng bỏ em ở lại..."
Anh mở mắt, ngẩng cao đầu, ngửa mặt lên trời nhìn lấy thứ trong xanh duy nhất này, giọng nói khàn khàn phát ra:
"...Sơn Chi, anh xin lỗi."
"Không! Em không cho anh đi."
Từng ngón tay được tách ra, cái ấm áp trong vòng tay biến mất, Sơn Chi mất bình tĩnh muốn tiến lên, Tống Miên ngăn cản, trầm giọng nói:
"Bé ngoan, phải nghe lời."
Dứt lời anh hướng mắt ra phía sau, kêu lớn:
"Chad, Silas!"
Hai người nọ giữ chặt Sơn Chi, mặc cho cô vùng vẫy hay cầu xin cũng chỉ có thể cắn chặt răng kiềm lấy người con gái kích động này.
"Buông, buông ra... Các anh trơ mắt để anh ấy đi c.h.ế.t như vậy sao!"
"Các anh là chiến hữu mà!"
Từ trách cứ cho đến vang xin. Sơn Chi không thể kiềm được cảm xúc của mình, cô vùng vẫy dữ dội.
"... Xin các anh, xin các anh giữ anh ấy lại..."
"Tôi cầu xin các anh..."
Cô giẫy giụa, đẩy trái đẩy phải vẫn không thể thoát khỏi vòng vây, nước mắt tuôn ra càng nhiều, trái tim co thắt lại càng đau. Cô giữ lấy cánh tay anh, gương mắt hèn mọn cầu xin nhìn Tống Miên trước mắt mình.
Tống Miên, đừng bỏ em ở lại.
Sơn Chi tuyệt vọng, mất hết sức lực khụy chân xuống đất.
Tống Miên cởi khăn che mặt, một tay ôm lấy gò má phải của cô, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên khoé mắt ướt đẫm đó, đau đớn khiến giọng anh run rẩy.
"Cuộc đời anh chẳng làm được gì cho em, chỉ có câu "xin lỗi" là nhiều không đếm xuể."
"... Xin lỗi, ngàn lần xin lỗi em, Chi."
Trong con ngươi sắc lạnh nhuộm một màu tối tăm xen lẫn áy náy, dừng ở gương mặt người con gái anh thương thật lâu, lưu trữ từng đường nét xinh đẹp đó, giữ mãi nó trong kí ức sâu thẳm của mình.
Tống Miên chớp mắt, gương mặt bình tĩnh nhìn chiến hữu đỏ mắt ở bên cạnh, cánh môi mấp máy.
Trước mắt Sơn Chi phóng đại, thu toàn bộ dáng hình đó, trong người cô chỉ toàn là dòng chảy của sự đớn đau, không còn nghe thấy giọng nói êm tai ngày nào, chỉ thấy anh nhìn mình một hồi lâu, mấp mé cánh môi nói chuyện. Và sau đó, anh trao cho mình ánh nhìn luyến lưu rồi quay đầu rời xa.
"Tống Miên! Tống Miên! Tống Miên!"
"Anh quay trở lại, quay trở lại cho em!"
"Em không cho phép anh đi, anh có nghe không!"
Giọng Sơn Chi vanh vảnh khắp bốn phương, cô gào thét muốn đứt thanh quản cũng không thể mang người đàn ông kia quay trở lại. Cứ thế, cô trơ mắt nhìn bóng lưng anh hoà vào trong làn khói b.o.m đạn loạn lạc.
"Tống Miên!"
"Em không chấp nhận lời xin lỗi của anh!"
"Cả đời đều không chấp nhận!"
Hai người bên cạnh nổ lực kéo Sơn Chi như một người điên quay trở lại, cô không ngừng cào cấu giày xé, gân cổ khóc thương tâm, gào thét muốn nát thanh quãng cầu xin người đàn ông mà cô xem như cả thế giới quay lại.
Khoảng cách ngày một xa hơn, dáng hình Tống Miên ôm lấy túi xách chạy đi ngày một cách xa.
Anh quay đầu lại, mạnh mẽ kéo khăn che mặt xuống, cánh môi lần nữa mở ra, một nụ cười mãn nguyện lại dịu dàng, ánh mắt anh nhìn Sơn Chi đầy âu yếm và yêu thương, xen lẫn trong đó lại là những tiếc nuối, áy náy không thể diễn tả thành lời.
Và rồi.
*BÙM*
Trước mắt Sơn Chi là một bức màn tối tăm được hạ xuống.
Y hệt như cảnh mặt trời bị mặt trăng nuốt chửng hoàn toàn. Hay là hố sâu đen thâm thẳm không thấy đáy, cảm giác ngột ngạt bí bách muốn hành hạ muốn bóp c.h.ế.t con người
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook