Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

21 

 

Rắn độc bò lên giường của Lâm Nghiễn Thư, cắn vào mặt và cả hai tay của hắn.

 

Phụ thân áo chưa kịp mặc chỉnh tề, đã vội chạy đến viện hắn xem tình hình.

 

Thế nhưng nọc độc đã vào cơ thể, để giữ lấy tính mạng, thịt má của Lâm Nghiễn Thư phải bị cắt bỏ, hai tay cũng phải chặt đi.

 

Nghe xong phụ thân lập tức phun ra một ngụm m.á.u già, ngất lịm tại chỗ.

 

Ta bảo thái y châm cứu đánh thức phụ thân:

 

“Nếu không ra tay, a huynh chỉ có một con đường chết. Nhưng nếu ra tay rồi, a huynh sẽ trở thành kẻ tàn phế khiến cả gia tộc hổ thẹn.”

 

Choang, một bát trà bị ném xuống chân ta:

 

“Đó là a huynh của con, nam tử duy nhất của Lâm gia, sao có thể không cứu!”

 

Cách một cánh cửa, mắt tam tỷ đỏ hoe:

 

“Chẳng liên quan gì đến nhục nhã, chỉ là nữ tử không đáng giá bằng nam nhân mà thôi!”

 

“Ta sẽ chứng minh, ngươi và thế đạo này đều sai cả!”

 

Nghe tiếng Lâm Nghiễn Thư gào khóc xé lòng, đau đớn không muốn sống, ta lại nhớ đến kiếp trước.

 

Rõ ràng viện phán Thái y viện đã chọn ta làm đệ tử tân truyền, vậy mà vì lấy lòng gia tộc quyền quý, ông ta thà nhường cơ hội cho một tên công tử bột tận đẩu tận đâu, cũng không chịu để ta vào cung.

 

Ta dựa vào lý mà tranh biện, mặt dày quỳ trước cửa Thái y viện nhiều ngày mới đợi được cơ hội khảo hạch công bằng.

 

Thế mà lại bị huynh muội bọn họ liên thủ gài bẫy, c.h.ế.t thảm dưới bức tường sụp đổ.

 

Trước khi chết, sau bức tường sụp, ta thấy vạt áo của Lâm Nghiễn Thư và ánh mắt khinh miệt như nhìn sâu kiến, tất cả đều đã hiểu rõ.

 

Nữ tử trong hậu viện mà thôi, chẳng qua chỉ là đá kê chân cho tiền đồ của phụ thân và a huynh.

 

Kiếp này, những đau đớn và không cam lòng khi tiền đồ đã ở ngay trước mắt nhưng đột nhiên bị chôn vùi, ta từng chút từng chút trả lại cho hắn.

 

Nhìn hắn bị từng d.a.o một cắt đến mặt mũi chẳng còn hình dạng, sống không bằng chết, ta sung sướng vô cùng.

 

Nhưng vẫn chưa đủ.

 

Trời vừa sáng, từ điền trang truyền tin về, ngựa hộ tống đại tiểu thư xuất thành nổi điên, quăng nàng ta xuống đáy vực.

 

Giờ đây Lâm Dao Âm gãy nát cả hai chân, sống không bằng chết.

 

Phụ thân vừa mới tỉnh lại, nghe tin này lại hôn mê.

 

Ông ta hôn mê rất đúng lúc, cho chúng ta đủ thời gian xóa sạch mọi dấu vết đã ra tay.

 

Ta là một nữ nhi hiếu thuận, ngày ngày dâng canh đưa thuốc, hầu hạ bên giường bệnh của phụ thân.

 

Thế nhưng mỗi lần ông ta nhìn gương mặt thối rữa của Lâm Nghiễn Thư, nửa thân tàn phế của Lâm Dao Âm, bệnh tình lại nặng thêm ba phần.

 

Ông ta đau đớn khôn nguôi, đ.ấ.m n.g.ự.c dậm chân, tự vấn bản thân sao lại ra nông nỗi này.

 

Ta có thể nói gì đây?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Lời rắn rết hoành hành là chính miệng ông nói, Lâm Nghiễn Thư có oan cũng không dám mở lời.

 

Không chịu đi điền trang, nổi điên cắm trâm vào chân ngựa cũng là Lâm Dao Âm, nàng ta tàn phế cũng là tự chuốc lấy.

 

Mãi đến khi tam tỷ nhận thánh chỉ vào Đông cung làm trắc phi, lệnh ta trông coi Lâm gia, phụ thân mới nghĩ ra điều gì từ khuôn mặt ta.

 

Nhưng đã muộn rồi.

 

Đêm đó ta thu dọn hành trang, cùng Ngụy Danh được Giang Ấu Nghi tuyển chọn lên đường ra biên ải.

 

“Chiến sự khẩn cấp, chính là lúc thiếu quân y, Quan Quan ta tài hèn sức mọn, chỉ hiểu sơ về y thuật.”

 

“Nữ nhi lần này đi không hẹn ngày về, xin phụ thân bảo trọng.”

 

Lúc này ông ta mới bừng tỉnh ngộ.

 

Thì ra là Lâm Quan Quan biết y thuật.

 

Một người cảnh giác như Lâm Nghiễn Thư, sao có thể để rắn độc cắn mà chẳng hay.

 

Là ta đã hạ mê hồn dược mà kiếp trước hắn từng hạ với tam tỷ lên người hắn.

 

Tam tỷ không chịu gả cho “người hiền” mà hắn chọn, hắn bèn dung túng Lâm Dao Âm hủy hoại nàng ấy.

 

Ngựa đang yên lành cớ gì nổi điên, cũng bởi ta đã nhét thuốc vào m.ô.n.g ngựa.

 

Ngay cả từng bát canh hiếu thuận ta dâng cho phụ thân, cũng đều là thuốc độc đòi mạng ông ta.

 

Làm sao ta lại có thể đặt hy vọng vào kẻ bạc tình bạc nghĩa, ích kỷ chỉ biết lợi ích bản thân như ông ta?

 

Từ chén trà đầu tiên ta dâng sau khi sống lại, ta đã bắt đầu cuộc tính sổ giữa chúng ta.

 

Nhìn ông ta vật lộn muốn đứng dậy, ta vội vàng đè ông ta lại trên giường, rót vào miệng bát thuốc cuối cùng:

 

“Gốc rễ đã thối nát rồi, sao có thể sinh ra trái tốt. Ông đã hỏng hoàn toàn, vì vậy trong phủ không có một người nào tốt.”

 

“Di nương vốn đã bị ông ép buộc, rõ ràng mọi chuyện đều là lỗi của ông, sao ông lại giả vờ như không biết gì, để mặc bọn chúng hại c.h.ế.t di nương, rồi lại dẫm lên ta bao nhiêu năm?”

 

“Đừng lo, ta lương thiện, sẽ phái người chăm sóc tốt cho hai đứa con của ông để chúng sống thật lâu, sống không bằng chết.”

 

Ông ta không thể nói được lời nào, một ngụm lại một ngụm, m.á.u tươi tuôn ra hết ngụm này đến ngụm khác.

 

Bội di nương nhận lấy chiếc khăn tay của ta, trong nụ cười giấu d.a.o cất từng bước đi về phía phụ thân:

 

“Ân tình của ngươi đối với ta, đến lúc ta trả lại rồi.”

 

“Ngày dài tháng rộng sau này, ta sẽ hầu hạ ngươi.”

 

Bát thuốc nóng hổi, Bội di nương bóp chặt mũi ông ta đổ vào trong miệng.

 

Phụ thân nghẹn ngào không ngừng, Bội đi nương lắc đầu tiếc nuối:

 

“Ngươi không ngoan chút nào, cứ ép ta phải trói ngươi.”

 

Sợi dây thừng có móc câu cứ trắng trợn như thế mà trói chặt vào thân thể phụ thân suốt bấy nhiêu năm.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương