Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

1

 

"Đồ mù! Ngươi muốn c.h.ế.t à? Dám vụng về ngay trong tiệc mừng thọ của tổ mẫu! Còn không mau đưa Chu công tử đi thay y phục!"

 

Giọng của đích tỷ Lâm Dao Âm vang lên lanh lảnh, kèm theo đó là cái tát giáng xuống mặt một nha hoàn.

 

Đến lúc này, ta mới dần thoát khỏi cơn đau âm ỉ khắp người, nhận ra mình đã trọng sinh.

 

Kiếp trước cũng có cảnh tượng này.

 

Trong tiệc mừng thọ của tổ mẫu, vị hôn phu của nhị tỷ, Chu công tử, lần đầu bước chân vào phủ, mang đến vô số dược liệu và lễ vật quý giá, đồng thời tặng nhị tỷ một bộ trang sức điểm thúy hiếm có.

 

Mọi người đều mừng rỡ khi thấy nhị tỷ Lâm Huyền Tố, tìm được một mối nhân duyên tốt đẹp.

 

Chỉ có đích tỷ Lâm Dao Âm cười mà như không cười, châm biếm:

 

"Chẳng qua chỉ là mấy trò lấy lòng phụ nữ mà thôi. Nhà họ Chu giàu có, chút quà cỏn con này đâu nói lên điều gì."

 

"Nhìn đôi mắt đào hoa, dáng người như trúc xanh của hắn mà xem, cả người toát lên vẻ phong lưu, ai biết có phải kẻ đa tình hay không? Chỉ sợ chưa chắc đã chung thủy."

 

Tưởng rằng chỉ là những lời ganh ghét, nào ngờ nàng ta lại để tâm thật.

 

Giữa tiệc, nha hoàn của nàng ta “vô tình” làm đổ một bát canh nóng lên người Chu công tử.

 

Chu công tử cũng giống như bây giờ, bị đích tỷ đẩy đến phòng khách thay y phục.

 

Nhưng chưa đầy một nén nhang sau, Lâm Dao Âm dẫn mọi người đi dạo vườn, lại tình cờ đến đúng phòng đó.

 

Chỉ nghe nàng ta hét lên một tiếng đầy kinh hoàng, lập tức thu hút mọi ánh nhìn về phía căn phòng.

 

Chu công tử mặt đỏ gay, lảo đảo lao ra ngoài, dáng vẻ hốt hoảng, trông vô cùng đáng nghi.

 

Mà bên trong phòng, lại truyền ra tiếng nức nở của một nữ nhân.

 

Lâm Dao Âm khẽ lấy khăn che miệng, ánh mắt đầy thương hại nhìn nhị tỷ đang tái nhợt cả mặt:

 

"Muội xem, hắn đúng là không chịu nổi thử thách. Chẳng qua chỉ là một nha hoàn dẫn đường có chút nhan sắc mà thôi, hắn đã không kiềm chế được, làm ra chuyện dơ bẩn thế này ngay trong phủ của muội."

 

Dù sau đó Chu công tử đã cố giải thích rằng hắn bị nha hoàn kia chuốc thuốc, dù đã bị đ.è xuống giường nhưng vẫn liều mạng vùng vẫy thoát thân, chưa từng có hành vi bất chính…

 

Nhưng nhị tỷ đã trở thành trò cười khắp kinh thành.

 

Hôn ước tốt đẹp bị bôi nhọ bởi vết nhơ chẳng thể gột rửa.

 

Lần này, bốn mắt giao nhau, ta bắt gặp trong ánh mắt nhị tỷ Lâm Huyền Tố một sự lạnh lẽo chưa từng thấy.

 

"Lại giở trò cũ ư? Nó cũng xứng sao?"

 

Đột nhiên, tam tỷ Lâm Huyền Lăng một lòng chăm chỉ học tập vội vã xông vào, thở hổn hển kéo tay nhị tỷ:

 

"Chu công tử không thể vào phòng khách! Nhị tỷ, tỷ nhất định phải tin muội!"

 

Nhị tỷ giật mình: "Muội cũng biết Lâm Dao Âm sẽ hại ta?"

 

Khoảnh khắc đó, ta biết -

 

Chúng ta đều đã trọng sinh.

 

 

2

 

Nhìn vẻ mặt tràn đầy vội vã của Lâm Dao Âm, ta trầm giọng nói:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

"Để hắn đi!"

 

"Quan Quan, vì sao muội lại làm vậy? Rõ ràng muội biết..."

 

Ta nắm lấy đôi tay run rẩy không ngừng của nhị tỷ trấn an vỗ về, chậm rãi dời mắt nhìn về phía đại tỷ phu Ninh Trường Viễn đang thong dong chuyện trò giữa đám người.

 

"Chỉ khi mũi tên quay lại đ.â.m trúng thân mình, nàng ta mới biết đau đến nhường nào."

 

Tam tỷ cong khóe môi, nhìn về phía ta:

 

"Quan Quan nói chẳng sai, đối với kẻ ác cứ mãi né tránh chỉ uổng công."

 

Kiếp trước, chúng ta đều trốn tránh, nhưng chẳng ai có thể thoát được cái c.h.ế.t bi thảm.

 

Kiếp này, chúng ta sẽ không trốn nữa.

 

Nợ m.á.u vẫn phải lấy m.á.u để trả.

 

Đứng nơi hành lang âm u, chúng ta trơ mắt nhìn Chu công tử bị tỳ nữ dẫn đi.

 

Lâm Dao Âm khẽ hừ lạnh một tiếng về phía bóng lưng của Chu công tử, rồi xoay người tiến về thi hội của các tiểu thư.

 

Nửa nén hương trôi qua, nàng ta lại dẫn theo đám người tới hoa viên trước khách phòng giống như kiếp trước.

 

Nhưng lần này lại không có Chu công tử y phục lộn xộn, mà chỉ có âm thanh dâ.m dục liên tiếp truyền ra từ cánh cửa đóng chặt.

 

Mắt Lâm Dao Âm sáng rỡ, vui sướng không giấu nổi mà thình lình kêu to:

 

"Giữa ban ngày ban mặt, Chu công tử lại cùng với người..."

 

Nhưng vừa chạm phải ánh mắt của nhị tỷ, nàng ta giấu đầu hở đuôi vội vàng che miệng.

 

"Nhị muội hãy nghĩ thoáng một chút, sớm nhìn rõ bản chất của hắn vẫn tốt hơn sau này đau thấu tim gan."

 

Ánh mắt nhị tỷ lóe lên, nhàn nhạt đáp lại nàng ta:

 

"Đại tỷ xin chớ nói bậy, tuy Chu công tử chỉ xuất thân là thương nhân, không cao quý như đại tỷ phu, nhưng cũng là người phẩm hạnh cao khiết, tuyệt đối không thể làm ra chuyện đê tiện thế này."

 

Lâm Dao Âm nhìn nàng bằng ánh mắt đầy vẻ thương hại:

 

"Tỷ biết muội nhất thời chưa thể chấp nhận, dù sao Chu gia cũng giàu có một phương, Chu công tử lại có diện mạo tuấn tú, cũng cho nhị muội đủ thể diện cần có."

 

"Chỉ là nam nhân đều giống nhau cả. Ôm vàng nạm ngọc trong lòng còn nhung nhớ vỏ liễu ngoài tường, chẳng qua chỉ vì mới mẻ mà thôi."

 

"Tỷ đã nói rồi, nam nhân không chịu nổi thử thách, mà muội lại cứ ngốc nghếch tin hắn."

 

Thấy nhị tỷ đứng cũng chẳng vững, nàng ta lại càng thao thao bất tuyệt:

 

"Chuyện đã đến nước này rồi, muội cũng nên rộng lượng một chút. Chỉ là một nha hoàn thôi, nâng vào làm thông phòng cũng là người hỗ trợ cho muội sau này.

 

Nữ nhân chỉ dựa vào một gương mặt thì chưa đủ, phải rộng lượng, phải bao dung, phải là một hiền thê."

 

Nàng ta không hề che giấu vẻ châm chọc trong mắt, mặc kệ mọi người ngăn cản mà bước nhanh lên bậc thềm, rầm một tiếng đẩy tung cánh cửa phòng, cất cao giọng lột tấm màn che của người trong phòng:

 

"Chu công tử lại có thể ngang nhiên hoang dâm giữa ban ngày tại hậu viện Lâm gia ta như vậy, đây là gia phong của Chu gia các người sao? Một mặt giả vờ tình ý thâm sâu, mặt khác lại chẳng thể chờ nổi mà vụng trộm, vậy Chu công tử ăn nói thế nào với muội muội ta đây?"

 

"Ninh phu nhân bảo ta phải ăn nói như thế nào?"

 

Chu công tử y phục chỉnh tề bước ra từ góc hành lang, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc nhìn về phía Lâm Dao Âm.

 

"Xin hỏi Ninh phu nhân, Chu mỗ sai ở chỗ nào?"

 

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương