Trăm Năm Sau Khi Băng Hà, Trẫm Trở Thành Mối Tình Khắc Cốt Của Bạo Quân
Chương 102: Hận người sinh sớm chẳng đợi ta [Hoàn chính văn]

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

"Chỉ có ngươi."

・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・


"A Dã..."

Trong điện Hàm Chương, Tần Đạc Dã ngồi ngay ngắn sau án thư, cầm bút phê duyệt tấu chương, mặc cho Tần Huyền Hiêu nằm dài trên đùi mình.

"Ài, A Dã!" Tần Huyền Hiêu nhõng nhẽo: "Sao ngươi không thuận nước đẩy thuyền, thừa nhận với thiên hạ rằng ngươi chính là Thành Liệt đế?"

Tần Đạc Dã đẩy đầu hắn ra: "Ngươi chắn mất tấu chương của ta rồi."

"A Dã giận ta sao?" Tần Huyền Hiêu hôn lên khóe môi y, hỏi.

"Không có, ngươi đã phê duyệt xong tấu chương chưa?"

"..." Tần Huyền Hiêu chột dạ: "Chưa, nhưng tối nay nhất định xong."

"Chậm trễ không phải là thói quen tốt." Tần Đạc Dã thở dài, đặt bút xuống, nhìn thẳng vào mắt hắn: "Sau Tết, trong kinh hết đợt sóng này lại đến đợt sóng khác, lời đồn đó là do ngươi tung ra, đúng không?"

Ánh mắt Tần Huyền Hiêu lập tức né tránh, hắn cầm chén trà trắng trên lò nhỏ, đưa đến bên môi Tần Đạc Dã, "A Dã, uống trà đi."

"Tần Huyền Hiêu." Giọng điệu Tần Đạc Dã trầm lại.

Tần Huyền Hiêu buồn bực đặt chén trà xuống, lẩm bẩm: "Là ta thì sao? Nhà họ Chu có thể lợi dụng bài đồng dao, sao ta không thể tìm đạo sĩ và hòa thượng tiên đoán? Hơn nữa, ta nói toàn sự thật, sao có thể gọi là đồn đãi?"

"Ta chỉ muốn ngươi là chính ngươi, không phải khoác lên mình thân phận của kẻ khác." Đôi mắt phượng của Tần Huyền Hiêu cụp xuống, gương mặt thoáng vẻ tủi thân.

Tần Đạc Dã lại thở dài.

Tên nhóc này giỏi nhất là giả vờ đáng thương.

Y đưa tay xoa đầu hắn.

"Không cần thiết." Tần Đạc Dã nói: "Ta cũng không bận tâm đến hư danh. Ta mượn thân phận của Văn Tình Hạc để tái sinh ở thời đại này, ít nhất về mặt nhân quả, ta nợ đối phương một phần ân tình. Chấp niệm trong ký ức Văn Tình Hạc là trở thành một vị quan tốt được sử sách ghi danh. Ta nhận ân tình của hắn, thì sẽ trả lại cho hắn danh tiếng đó."

"Nhưng ta muốn tên ta được đặt cạnh tên ngươi." Đôi mắt Tần Huyền Hiêu lấp lánh, giọng nói kiên định: "Muốn hậu thế khi nhắc đến thời đại song đế đồng trị, sẽ nói đến Tần Đạc Dã và Tần Huyền Hiêu."

Tần Đạc Dã mỉm cười, y hiểu rõ tâm tư của vị Hoàng đế nhỏ này.

Vì thế, y nhẹ nhàng nâng cằm hắn lên, đặt một nụ hôn lên môi đối phương, sau đó ghé sát tai hắn, thì thầm: "Ta chỉ thuộc về một mình ngươi."

"Người khác không biết, chỉ có ngươi biết."

Đôi mắt phượng của Tần Huyền Hiêu bỗng trợn to, trong khoảnh khắc, niềm vui sướng và thỏa mãn tột cùng lóe lên trong mắt hắn.

Tần Đạc Dã bật cười.

Được rồi, dỗ xong rồi.

...

Sau vài trận tuyết, tiết trời dần ấm áp trở lại.

Giữa tháng hai, sau khi Lận Tê Nguyên đến Nam Sơn tế bái, cũng đã đến ngày phải khởi hành quay về Bắc Cương.

Tối hôm đó, Tần Đạc Dã đến bãi tập, từ biệt các tướng sĩ Đại Ngụy.

Đêm ấy, họ đốt lửa trại, tướng sĩ quây quần bên ánh lửa.

Lận Tê Nguyên mang một vò rượu đến, đưa cho Tần Đạc Dã.

"Bệ hạ, Mộng Thần Tửu." Lận Tê Nguyên cười nói.

Vì Tần Đạc Dã đã lên ngôi Hoàng đế, nên cách xưng hô cũng đổi theo.

Y nhìn vò rượu mà kiếp trước mình thích nhất, đành nhịn đau từ chối: "Hắn không cho ta uống rượu."

Không gian quanh lửa trại im lặng trong giây lát, rồi ngay sau đó là một tràng cười ồn ào.

Những tướng sĩ này đều là quân dưới trướng Lận Tê Nguyên, cũng là thân tín đi theo ông lâu năm. Họ biết rõ quan hệ giữa tướng quân của mình và Hoàng đế, nên cũng gần gũi với Tần Huyền Hiêu hơn. Hơn nữa, các chính sách gần đây đã khiến dân chúng thay đổi thái độ với hắn, chuyển từ sợ hãi sang tin tưởng và yêu mến, đặc biệt là dân Kỳ Xuyên.

Người Kỳ Xuyên giỏi ca dao, dưới sự hướng dẫn của Lâu Kha, nay là Châu mục Tị Thủy, họ đã lan truyền ca tụng công đức của Hoàng đế. Bây giờ, cả châu Tị Thủy không chỉ ca ngợi bệ hạ mà còn truyền tụng chuyện tình của hai người.

Tần Huyền Hiêu biết, đây là tâm ý của Tần Đạc Dã dành cho hắn, dành lại danh tiếng và lòng dân cho hắn.

Dĩ nhiên, hắn vẫn thích nghe chuyện tình yêu hơn. Hắn đã mua về hết mấy thoại bản Kim Ngân đang thịnh hành trong kinh thành.

Còn hiện tại, các tướng sĩ đã thân thiết với Tần Đạc Dã, bèn trêu chọc hỏi khi nào hai vị Hoàng đế thành thân.

Tần Huyền Hiêu nhấc cây gậy bên cạnh lên, gõ xuống một cái.

"Cút nhanh!" Hắn cười mắng.

Bầu không khí trong quân doanh sôi động, Lận Tê Nguyên đặc cách cho họ uống một chút rượu, nhưng không được quá nhiều, vì sáng mai còn phải lên đường.

Lận Tê Nguyên cầm vò Mộng Thần Tửu, ngửa cổ uống một ngụm.

"Nói thật, lần đầu tiên gặp ngươi, ta đã không thích." Ông ngẩng đầu nhìn trời đêm, ánh lửa bập bùng phản chiếu trong mắt. Vị tướng quân gần năm mươi tuổi này khẽ thở dài: "Ta cứ tưởng ngươi là kẻ gian thần khéo nịnh bợ, chỉ biết dựa vào khuôn mặt để lấy lòng bệ hạ."

"Ta cũng đoán được." Tần Đạc Dã cười nhạt.

"Suy nghĩ đó thay đổi là khi ta thấy ngươi bắn một mũi tên hạ hổ dữ trong rừng, là khi ngươi đơn thân độc mã cầm kiếm đến Kỳ Xuyên..." Lận Tê Nguyên lại uống một ngụm rượu, vị cay nồng trôi xuống cổ họng, "Nếu ngươi xuất hiện sớm hơn một chút thì tốt rồi, Tiểu Hiêu đã không phải chịu nhiều năm khổ cực như vậy."

"Ta chỉ còn mỗi nó là người thân..." Ông đột nhiên đứng dậy, cúi người thật sâu trước mặt Tần Đạc Dã: "Văn đại nhân, bệ hạ... hoặc nên gọi là Thành Liệt đế, rốt cuộc, ngươi có phải là người đó không?"

Tần Đạc Dã cũng đứng lên, ánh lửa bập bùng phản chiếu lên người y, rực rỡ mà chói lóa, y nhàn nhạt nói: "Chuyện đó không quan trọng."

Lận Tê Nguyên tiến lên một bước, quỳ một gối xuống, "Thân là cậu ruột, ta chưa từng thấy Tiểu Hiêu hạnh phúc đến vậy... Dù thế nào đi nữa, xin ngươi, hãy ở bên nó lâu hơn một chút."

"Nhất định rồi." Tần Đạc Dã đáp, không chút do dự.

...

Ngày hai mươi lăm tháng hai, vòng sơ thẩm của kỳ thi Hội kết thúc.

Quan viên phụ trách chấm thi ở Văn Uyên Các mang những bài thi đã qua vòng sơ lọc đặt lên án thư của hai vị Hoàng đế.

Tần Đạc Dã gọi Tần Huyền Hiêu đến, hai người cùng nhau xem xét lần nữa.

Ngày hai mươi bảy tháng hai, công bố bảng vàng.

Ba ngày sau, thi Đình.

Tần Đạc Dã khoác hoàng bào đen thêu hình rồng, đích thân đến trường thi.

Cung nhân của Phưởng Y Cục trong cung hối hả suốt ngày đêm, cuối cùng cũng may xong long bào cho Tân hoàng trước ngày thi.

Tại sao lại lâu đến vậy? Chủ yếu là vì Tần Huyền Hiêu không vừa ý. Lúc thì bảo áo không tôn lên khí chất của A Dã, lúc lại chê vải không đủ mềm, lúc thì phàn nàn hoa văn thêu không đẹp, bắt làm lại.

Cung nhân của Phưởng Y Cục sắp phát điên, có người đến mách với Tần Đạc Dã. Cuối cùng, y đành phải đích thân đến lôi cái kẻ chuyên gây rối ấy đi.

Đây cũng là lần đầu tiên, ngoài các triều thần, những người khác được tận mắt nhìn thấy vị "Văn đại nhân" trong truyền thuyết, à không, bây giờ phải gọi là bệ hạ.

Các sĩ tử vừa trông thấy đều sững sờ kinh ngạc.

Đề thi Đình là một bài sách luận do chính tay Tần Đạc Dã ra đề, y đích thân khảo sát học vấn và tầm nhìn của các sĩ tử, chọn ra vài nhân tài xuất sắc nhất, lần lượt phong làm Trạng nguyên, Bảng nhãn, Thám hoa, ban chức quan ngay tại chỗ. Những học sĩ còn lại phải vào Văn Uyên Các học ba năm mới được chính thức vào triều làm quan.

Dù triều đình đang thiếu nhân sự, khối lượng công việc của quan viên mỗi ngày đều rất lớn, cần bổ sung người gấp, nhưng vẫn không thể nóng vội mà ép cây non lớn nhanh.

Tối hôm đó, Tần Đạc Dã bị đè xu.ống giường, đôi mắt phượng của tiểu Hoàng đế nhà y ánh lên vẻ tủi thân, nhưng động tác thì chẳng hề nhẹ chút nào.

"Tần Huyền Hiêu... chậm lại... ưm..."

"A Dã thấy Thám hoa đẹp lắm à? Còn nhìn tên đó ba lần liền." Tần Huyền Hiêu chẳng thèm nghe, động tác càng mạnh bạo, "Ta với hắn, ai đẹp hơn?"

Tần Đạc Dã: "..."

Cuối cùng y cũng hiểu hắn đang ghen cái gì rồi.

Lúc chọn Thám hoa, y chỉ đơn thuần so xem ai đẹp hơn thôi, dĩ nhiên phải nhìn kỹ... A! Chậm lại đã!

...

Ngày mồng một tháng ba, yến tiệc Quỳnh Lâm.

Vừa là tiệc mùa xuân, vừa là yến tiệc vinh danh các tân tiến sĩ.

Xuân tháng ba, tiết trời dần ấm, ngày một dài hơn, hơi đất dâng lên nhưng vẫn còn chút lạnh.

Trong yến tiệc, Tần Huyền Hiêu nhìn y chằm chằm, sợ y lại uống rượu đổ bệnh, đến cả rượu hoa quả ngọt cũng không cho chạm vào.

Tần Đạc Dã khó chịu, nhân lúc không ai chú ý, bèn ghé qua cắn Tần Huyền Hiêu một cái thật mạnh.

Vai trò của Hoàng đế trong yến tiệc mùa xuân chính là đọc đôi ba câu chúc tụng, cổ vũ tân tiến sĩ, lừa gạt... à không, khích lệ bọn họ cống hiến hết mình cho Đại Ngụy.

Thấy thời gian cũng không còn sớm, Tần Đạc Dã đứng dậy rời tiệc, bỏ mặc Tần Huyền Hiêu ngồi chịu khổ, một mình hồi cung trước.

Về đến điện Hàm Chương, lò sưởi trong điện đốt đỏ rực, y cởi áo khoác dày ra.

Đi đến bên cửa sổ, Tần Đạc Dã vươn tay đẩy cửa sổ ra.

Đột nhiên y bất cẩn làm rơi ống đựng bút trên bàn xuống.

Nhìn bút lông vương vãi, y nhíu mày, nhặt lên sắp lại, tiện tay kéo ngăn tủ ra để cất bút.

Khoảnh khắc mở ngăn tủ, ánh mắt y dừng lại nơi một quyển sách.

Cuốn truyện ký này y từng thấy từ rất lâu trước kia, lúc đó nó đặt trên án thư của Tần Huyền Hiêu. Y không động vào, chỉ bảo Câu Hoằng Dương tìm một quyển khác để đọc.

Hồi đó, phản ứng của Tần Huyền Hiêu có hơi quá khích.

Tần Đạc Dã cảm thấy tò mò, y tiện tay đặt bút sang một bên, lấy cuốn "Truyện về Thành Liệt Thánh Hoàng đế" ra xem thử.

Một bức họa từ trong sách nhẹ nhàng rơi xuống đất.

Y nhặt lên, mở ra xem.

Là y.

Có lẽ là lúc còn ở Bắc Cương, được họa sư vẽ lại.

Tần Đạc Dã đặt bức tranh xuống, lật sách ra.

"Hận người sinh sớm chẳng đợi ta,

Yêu rồi ly biệt,

Tình chẳng vẹn,

Ý chẳng thành,

Lệ đẫm khúc thương ca."

Nét chữ ngay ngắn, bên trên có một vệt mực gạch ngang, y vừa nhìn đã nhận ra đây là chữ của Tần Huyền Hiêu.

Tần Đạc Dã khựng lại một chút, rồi tiếp tục lật xuống.

Giờ không hận nữa. 😁

Hình như, có gì đó sai sai.

Tần Đạc Dã lật nhanh mấy trang sách, phát hiện bên trong chi chít những dòng chữ nhỏ, tất cả đều là những lời bình, tất cả đều chất chứa sự ngưỡng mộ nồng nàn.

Y mạnh mẽ gập cuốn sách lại, cứng đờ ngẩng đầu, ánh mắt lần nữa hướng về ngăn kéo kia, lúc này mới nhận ra bên trong đầy ắp thư từ và tranh vẽ của y.

Hoặc có lẽ, là hồi kiếp trước của y.

Tần Đạc Dã nhanh chóng đưa tay mở một ngăn kéo khác.

Bên trong là chén trà y thường dùng, bút mực... của kiếp trước.

Nội tâm y rung động mãnh liệt, mạnh tay ném cuốn sách ra xa, dứt khoát đóng sập ngăn kéo đầy tội lỗi ấy lại.

Lúc này, cửa điện Hàm Chương bị đẩy mở, hôm nay Tần Huyền Hiêu ăn mặc không nhiều, vừa từ ngoài cung trở về, mang theo chút hơi lạnh đầu xuân.

Đôi mắt phượng ấy đảo qua, rồi dừng lại trên cuốn truyện ký đặt trên án thư.

Hắn bỗng nhớ lại, đây chính là thứ hắn cố ý để ở đây, chỉ đợi Tần Đạc Dã chủ động tìm đến.

Thấy y có vẻ cứng đờ, Tần Huyền Hiêu bước lên, vòng tay ôm lấy y từ phía sau, giọng nói mang theo d.ục v.ọng không thể che giấu: "Bệ hạ của ta, cuối cùng ngài cũng phát hiện rồi sao..."

Hắn định hôn lên vành tai đỏ bừng của y, bỗng nhiên cảm giác một lực kéo mạnh, cả người bị lôi về phía trước, bị Tần Đạc Dã đè xu.ống án thư.

Mặt hắn cọ vào mặt bàn, cú đè của y không hề nương tay, cảm giác nóng rát như bị trầy xước.

"... Hả? A Dã?" Tần Huyền Hiêu ngỡ ngàng, cảm thấy tình huống này có gì đó sai sai, "Sao vậy?"

Giọng Tần Đạc Dã lạnh băng: "Rốt cuộc ngươi thích ai?"

"?"

"Thích ngươi." Tần Huyền Hiêu trả lời.

"Thích ta?" Tần Đạc Dã hừ lạnh, buông hắn ra, mạnh tay kéo ngăn kéo, để lộ đống đồ vật bên trong trước mắt hắn.

"Là ta, hay là ta của kiếp trước – Thành Liệt đế?"

"...?"

Tần Huyền Hiêu ngây ra một lúc, bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ.

Hắn gần như vui mừng, vội vàng ôm lấy y: "A Dã ghen sao?"

"?" Tần Đạc Dã giơ tay đánh hắn, "Ta ghen cái gì chứ?"

"Ghen với chính mình đó." Tần Huyền Hiêu cười khẽ, đôi mắt phượng cong lên, "Đây là lần đầu tiên ngươi ghen... ta thật sự rất vui, thì ra ngươi để ý ta đến vậy."

"?" Tần Đạc Dã khẽ đẩy hắn, "Đừng tự dát vàng lên mặt."

"Không có!"

Tần Huyền Hiêu lập tức cúi xuống hôn y, Tần Đạc Dã né tránh, nhưng hắn vẫn đuổi theo, cuối cùng ghì chặt tay y, như ý nguyện đặt một nụ hôn lên môi.

Tần Đạc Dã khép mắt, mặc cho hơi thở hai người hòa quyện, dần dần bình tâm lại dưới nụ hôn trấn an ấy.

"A Dã đừng giận." Tần Huyền Hiêu nhìn sâu vào mắt y, từng câu từng chữ đều nghiêm túc: "Từ đầu đến cuối, người ta yêu đều là ngươi."

"Trước khi biết ngươi là Thành Liệt đế, ta đã yêu ngươi rồi, chứ không phải vì ngươi là Thành Liệt đế mà ta mới yêu."

"Từ đầu đến cuối, chỉ có ngươi, trọn vẹn, chân thực, đang đứng trước mặt ta."

Tần Đạc Dã chìm trong ánh mắt hắn, ngẩn ngơ gật đầu.

Nói rồi, Tần Huyền Hiêu lấy một chiếc chìa khóa vàng từ trong ngực ra, mỉm cười: "Hôm đó ở hồ sen, ngươi thấy ta nhảy xuống vớt đồ giữa mùa đông, chính là vì thứ này. Trong tòa điện kia, có rất nhiều di vật của ngươi, nhưng trước khi biết thân phận ngươi, ta đã ném nó đi rồi."

"Ừm." Tần Đạc Dã khẽ đáp, y cũng cảm thấy cơn giận vừa rồi của mình có phần vô lý. Y không bận tâm đến chiếc chìa khóa, mà vươn tay nhẹ nhàng chạm lên má hắn, vết xước ban nãy y gây ra đã ửng đỏ một mảng, "Xin lỗi, có đau không?"

Tần Huyền Hiêu nắm lấy đầu ngón tay y, khẽ lắc đầu: "Không đau, không sao đâu."

Đôi mắt phượng ấy sáng rực, hắn xoay xoay chiếc chìa khóa trong tay, "Có muốn đi xem thử không?"

"Không đi." Tần Đạc Dã đấm nhẹ hắn, "Có gì đáng để lưu giữ chứ, chẳng qua chỉ là chút di vật của ta kiếp trước mà thôi."

"Vẫn có điều ta chưa kịp nói với ngươi..." Tần Huyền Hiêu siết tay y, ôm y vào lòng, "Ngươi vẫn luôn là ánh trăng dìu dắt ta sống tiếp nửa đời trước."

"Ta chết bao nhiêu năm rồi mà còn có bản lĩnh lớn vậy sao?" Tần Đạc Dã cho rằng hắn đang dỗ mình vui.

"Tất nhiên rồi, A Dã của ta." Tần Huyền Hiêu hôn lên vành tai y, giọng nói dịu dàng mà kiên định: "Ta đã vô số lần lật giở cuốn truyện ký này, đọc từng câu từng chữ, mong rằng qua chút ít chữ nghĩa lưu lại trên giấy có thể hiểu thêm về ngươi của trăm năm trước."

"Ta biết ngươi không ăn cá, biết ngươi thích đốt hương Giáng Chân, biết ngươi từng khen trà trắng Vân Nam, biết ngươi đã nói hoa kim ngân dẫu trải qua mùa đông khắc nghiệt vẫn không úa tàn, là cốt cách kiêu hùng của đội quân Trường Dã..."

Biết rất nhiều, rất nhiều.

Tần Đạc Dã nghe đến ngẩn người, bởi vì, đó thực sự là y.

Y gần như không dám tin, trăm năm sau, lại có một người hiểu rõ y hơn cả chính mình.

"Nhưng tại sao Sử quan không ghi lại chuyện A Dã sợ đắng, thích đồ ngọt?"

Mặt Tần Đạc Dã thoáng ửng đỏ, có chút xấu hổ, giơ tay đánh hắn một cái, "... Ngươi nghĩ ai cũng như ngươi, suốt ngày nghiên cứu về ta chắc?"

Tần Huyền Hiêu nắm lấy tay y.

Bỗng nhiên, hắn nói: "Ta yêu ngươi."

Ta yêu ngươi.

Hai mươi năm dài đằng đẵng, ta lặng lẽ bước qua mùa đông giá rét, gió bấc hun hút, sương lạnh cắt da.

May mắn làm sao, kiếp này có thể ôm trọn vầng trăng vào lòng, như nàng gió xuân dịu dàng thổi đến, người xem...

Băng đã tan, tuyết chóng tàn.
Đông vội bước, xuân vừa sang!

Kết thúc chính truyện.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương