Trăm Năm Sau Khi Băng Hà, Trẫm Trở Thành Mối Tình Khắc Cốt Của Bạo Quân
-
Chương 1: Ông đây là tổ tông của ngươi
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
"Ngươi nói trẫm là nam sủng?"
・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・
Năm An Bình thứ mười hai, ngày hai mươi mốt, tháng Chín tiết thu, Hoàng đế và quần thần nghị sự tại điện Chính Hòa. Đến nửa đêm chúng thần lui về, Hoàng đế vẫn tiếp tục làm việc, mãi tới canh ba mới hồi cung. Lúc này đột nhiên ngài phát bệnh tim, băng hà tại điện. Năm đó Hoàng đế mới hai mươi chín tuổi, lại không có con cái. Quần thần khóc lóc, cả nước đau thương, dân chúng ai nấy đều dùng vải trắng quấn quanh người, bi ai kéo dài suốt mấy tháng...
Trích "Ngụy Thư: Truyện về Thành Liệt Thánh Hoàng đế"
...
"Bệ hạ!"
"Bệ hạ ơi!"
Những âm thanh ồn ào xa xăm vang lên bên tai, Tần Đạc Dã nhíu mày rồi trở mình trong vô thức.
"Bệ hạ... lão thần... thà chết... ôi hu hu!"
"Bệ hạ..."
Chuyện gì mà ồn thế? Nghe như thể trẫm vừa băng hà vậy?
Tần Đạc Dã vốn đang ngủ ngon. Từ khi bị đẩy lên ngai vàng trong thời kỳ ai cũng nơm nớp lo sợ, y đã cạn kiệt sức lực cả ngày lẫn đêm, rất hiếm khi có được giấc ngủ thoải mái thế này.
Ý thức của y vẫn còn mơ hồ, như lạc giữa đám mây mềm mại. Nhưng tiếng khóc lóc ai oán bên ngoài đã thẳng thừng kéo y ra khỏi giấc mộng.
"Bệ hạ! Khắp thiên hạ này nào có lý lẽ như vậy, cầu xin ngài..."
Âm thanh ngày càng rõ hơn, nghe như của một lão thần nào đó.
Tần Đạc Dã cố gắng vận động đầu óc còn mơ màng. Là lão thần nào, bị oan ức đến mức phải chạy đến cung điện khóc lóc ngay lúc sáng sớm?
Tần Đạc Dã định vươn vai ngồi dậy khỏi giường.
Cổ tay vừa động, lập tức vang lên một tiếng "keng".
Tần Đạc Dã: ?
Gì vậy?
Y mở mắt, dáng vẻ vẫn còn chút mơ màng và mệt mỏi. Đập vào mắt y là tấm màn giường thêu đầy hoa văn lạ lẫm, cung điện của y đâu có kiểu dáng này?
Lúc mở mắt, thính giác và trí óc của Tần Đạc Dã cũng dần tỉnh táo. Tiếng khóc bên ngoài ngày một rõ ràng, có vẻ như nhiều người thay phiên nhau khóc.
"Bệ hạ, ngài không thể làm trái ý trời như vậy được!"
"Bệ hạ! Lão thần cầu xin ngài thu hồi thánh chỉ!"
"Bệ hạ, chúng thần thà chết cũng phải can ngăn, xin ngài đó bệ hạ ơi!"
Tần Đạc Dã bối rối, lẩm bẩm: "Trẫm đã làm chuyện gì mất hết nhân tính rồi ư?"
Sao mà mấy lão thần thường ngày cãi cọ tới mức đỏ mặt tía tai, thậm chí còn suýt vung tay xé áo nhau, giờ lại khóc lóc thảm thương đến vậy?
Tần Đạc Dã còn đang tự hỏi, bên ngoài chợt vang lên một giọng nói lạnh lùng: "Thế nào? Chúng ái khanh phản ứng như vậy, chẳng lẽ trẫm làm chuyện gì mất hết nhân tính rồi à?"
"Bệ hạ ơi!" Giọng nói bên ngoài càng thêm thê lương, nghe như xé nát tâm can.
"Chuyện nạp nam sủng chẳng phải đã là nghịch thiên trái lý rồi sao! Hành động này, ôi... bệ hạ, liệt tổ liệt tông của ngài sẽ nghĩ như thế nào đây?"
Tần Đạc Dã há hốc miệng: "Hả?"
Nạp nam sủng? Là trẫm á?
Y ngớ cả người, theo thói quen đưa tay lên trán.
Leng keng.
Lại là âm thanh này.
Tần Đạc Dã cúi đầu, thoáng thấy ánh vàng loé qua trong tầm mắt.
Một chiếc còng tay bằng vàng lộng lẫy, đính vào đầu giường bằng một sợi dây xích óng ánh, đầu còn lại gắn chặt vào cổ tay trắng nõn mảnh khảnh của y.
Ánh vàng chói loá khiến Tần Đạc Dã ngây người, y chớp chớp mắt vài lần.
Không tin, nhìn lại lần nữa.
Đầu óc Tần Đạc Dã trống rỗng, y bắt đầu quan sát bản thân.
Bộ áo ngủ màu đen của y đã được thay ra, thay vào đó là một bộ y phục mỏng tang gần như xuyên thấu, lớp vải đỏ tươi tựa máu để lộ rõ làn da bên trong.
Bộ y phục mỏng này được thiết kế vô cùng táo bạo, phô bày toàn bộ những chỗ đáng ra phải được che kín. Chỗ hở hẳn còn có dây xích vàng xuyên qua, như thể một món quà được đóng gói cẩn thận.
Tần Đạc Dã thẫn thờ nhìn chiếc còng trên cổ tay và cổ chân. Sắc mặt dần nặng nề, đôi mắt tĩnh lặng như mặt nước sâu thẳm, ẩn chứa cuồng phong dữ dội bên trong.
"Ha."
Y khẽ cười, vẻ mặt không chút biểu cảm.
Trải qua mài giũa suốt mười năm trên ngai vàng, khí chất của một Hoàng đế từng bước lên đến đỉnh cao giờ đây càng tỏa ra mãnh liệt, như một con huyền long vừa mới thức giấc.
Là ai? Là kẻ nào to gan dám làm chuyện bất kính này với y?
Đây là tội đáng chém đầu!
Đột nhiên, bên ngoài vang lên tiếng quát lạnh lùng: "Im miệng!"
Trong nháy mắt, tiếng khóc lóc đều im bặt, bên ngoài điện trở nên tĩnh lặng.
Tầm mắt của Tần Đạc Dã cũng dời sang, quét qua toàn bộ cảnh bài trí trong phòng, sau đó y liếc về phía cửa phòng chạm trổ hoa văn của tẩm điện. Trước cửa có một lư hương Bác Sơn đang cháy, khói trắng lượn lờ bốc lên, đó là hương Giáng Chân, cũng là mùi hương mà y thường dùng.
"Két" một tiếng, cánh cửa bị đẩy ra.
Nương theo ánh sáng, Tần Đạc Dã thấy bên ngoài cửa có một bóng dáng cao lớn, dáng người thẳng tắp. Giọng nói của người này lạnh lẽo như phát ra từ hầm băng ngàn năm: "Liệt tổ liệt tông... đừng nhắc đến đám phế vật nhà họ Tần, tâm trạng tốt có lẽ trẫm sẽ đổi ý. Nhưng nếu các ngươi dám nhắc tới... Thanh Huyền, các ái khanh cũng lớn tuổi rồi, mời bọn họ về phủ đi."
Rầm!
Cánh cửa đóng sầm lại, toàn bộ ánh sáng bên ngoài bị che chắn, căn phòng lập tức rơi vào tĩnh mịch.
Tần Đạc Dã không cử động được, nhưng ánh mắt sắc bén như dao của y đang chậm rãi quan sát người vừa đến.
Đối phương mặc một bộ cẩm bào đen tuyền đứng ở cửa, cổ cao bó sát, tay áo hơi hẹp. Phần trước, sau và hai vai đều thêu hình rồng tròn, nhìn kiểu dáng có vẻ giống chế phục mà chỉ hoàng thất mới được mặc.
Tần Đạc Dã suy nghĩ một lúc, không nhớ ra người nào trong hoàng thất có dáng vẻ như vậy. Theo lý, hoàng thất trong kinh thành chỉ còn cậu em trai không đáng tin của y là Tần Trạch Chi.
Chẳng lẽ y mới ngủ một giấc mà đã có người tạo phản rồi?
Cộp, cộp.
Đôi ủng dài bước trên nền đất, dần dần tiến gần về phía giường.
Người đàn ông cúi đầu nhìn y, dường như khẽ nhếch môi cười khẩy. Sau đó, hắn tùy ý cởi áo choàng, treo lên giá điêu khắc bằng gỗ bên cạnh.
Tần Đạc Dã nhìn rõ, thế mà người này lại mặc chế phục của Hoàng đế!
Hả? Thật sự có người tạo phản sao?
Tần Đạc Dã vẫn giữ vẻ mặt bình thản, y ngẩng đầu nhìn đối phương đang dần cúi xuống, từng chút từng chút xáp lại gần.
Người này có đôi mắt phượng dài hẹp, xương mày cao, đỉnh mày sắc nét và sống mũi cao thẳng. Đôi mắt sâu thẳm hơi nheo lại, ánh nhìn sắc lạnh xuyên qua hàng mi, giống như loài rắn độc chăm chú nhìn con mồi. Đôi môi mỏng và sắc môi nhợt nhạt tạo nên một cảm giác lạnh lùng vô tình, âm trầm đến cực điểm.
Hắn chống một gối lên mép giường, đưa tay thô bạo nắm lấy cằm Tần Đạc Dã, ngón tay cái ấn mạnh lên khóe môi y.
Bàn tay người này phủ một lớp chai sần do luyện võ, sau khi vuốt qua khóe môi, da ở đó lập tức ửng đỏ.
Tần Đạc Dã nhíu mày, trong mắt lóe lên tia lạnh lẽo.
"Hỗn xược."
"Tự xưng là một bậc quan văn nho nhã thanh cao..." Người kia thu tay lại, trên ngón tay cái có vết đỏ mờ nhạt, giọng nói đầy vẻ châm biếm: "Hoàng đế thì như dòng nước chảy, còn thế gia lại như sắt thép ngàn năm. Đúng là thân mang cốt cách thanh cao, cuối cùng cũng chỉ đành cắn lưỡi mà tự vẫn thôi."
Cắn lưỡi tự vẫn?
Lưỡi Tần Đạc Dã khẽ động.
Vẫn nguyên vẹn, không hề bị thương.
Chỉ là có một chút vị đắng nhè nhẹ.
"Ngốc rồi?" Người trước mặt thấy Tần Đạc Dã không phản ứng, hắn đột nhiên đẩy y ngã xuống giường, đè người lên trên, một tay giữ lấy vai y, tay còn lại bóp cằm buộc y ngẩng đầu.
"Văn ái khanh thanh cao lắm mà, nhưng cuối cùng chẳng phải cũng thành nam sủng của trẫm đấy sao?"
Nam... nam sủng?!
Biểu cảm của Tần Đạc Dã lập tức căng cứng, mắt y trợn to, giọng đầy kinh ngạc và phẫn nộ: "Ngươi nói trẫm là nam sủng?"
"Trẫm?" Đối phương nhướng mày, như thể nghe được chuyện gì buồn cười lắm.
"Ha, Văn Tình Hạc, ngươi bị đập đầu đến ngốc rồi sao, còn tự xưng 'trẫm'? Vậy Tần Huyền Hiêu ta là ai?"
"Tần Huyền Hiêu..." Tần Đạc Dã lặp lại cái tên xa lạ, y cúi đầu, đột nhiên nhận ra lồng ng.ực của mình giờ đây nhẵn nhụi, không còn vết sẹo từ những trận chiến ở Bắc Cương thời niên thiếu.
Cơ thể gầy gò chưa từng trải qua chinh chiến rèn luyện này không phải của y.
Từ khi tỉnh lại, Tần Đạc Dã đã thấy vô cùng bất ổn. Giờ phút này, cuối cùng y cũng hiểu rõ tình cảnh hiện tại. Cảm giác thô ráp từ đầu ngón tay, sự vướng víu của còng vàng ở cổ tay và cổ chân, đều như nhắc nhở y rằng đây không phải giấc mơ.
Y không còn là Hoàng đế Đại Ngụy, mà trở thành một quan văn bình thường. Quan văn này không biết đã làm gì đắc tội Hoàng đế, khiến hắn tức giận bắt y vào cung làm nam sủng.
Không còn là Hoàng đế cũng không sao, biến thành người khác cũng không sao, nam sủng tạm thời gác lại. Tần Đạc Dã chỉ muốn biết, Đại Ngụy của y giờ ra sao!
Không biết cậu em ngốc nghếch Tần Trạch Chi của y có chịu nổi trách nhiệm gánh ngai vàng hay không.
Tần Huyền Hiêu cúi mắt nhìn người nằm bên dưới mình đang thất thần, cho rằng y bị dọa ngốc, hắn lập tức mất hứng buông tay, tùy tiện vỗ lên mặt Tần Đạc Dã rồi định rời đi.
Bỗng nhiên, cổ tay bị ai đó nắm lấy, Tần Huyền Hiêu cúi đầu, đối diện với một đôi mắt sâu thẳm. Ánh mắt sáng ngời nhưng con ngươi đen láy, thăm thẳm không thấy đáy.
Tĩnh lặng như mặt nước sâu, không giận tự uy.
Rõ ràng là sắc mặt nhợt nhạt mang vẻ yếu ớt, nhưng đôi mắt này như nâng khí thế của y lên một tầng, khiến trong sâu thẳm linh hồn của Tần Huyền Hiêu bất giác cảm nhận được một tia e dè.
Tâm trạng của hắn như bị ném vào một bó cỏ khô mềm, bất ngờ chạm phải tia lửa, rồi lập tức bùng cháy mãnh liệt.
Hắn bỗng sinh ra hứng thú với Tần Đạc Dã, khóe môi ấy khẽ nhếch lên, cẩn thận quan sát y.
Tần Đạc Dã vốn không tin chuyện quỷ thần, việc đổi hồn lại càng quá sức tưởng tượng. Y bịa một lời nói dối: "Trẫm... dường như ta mất đi một số ký ức. Hiện giờ là triều đại nào, năm thứ mấy?"
Tần Huyền Hiêu đáp: "Ngụy, năm Thiên Thừa thứ tư."
Nếu các đại thần khác và cung nhân trong điện nhìn thấy dáng vẻ Hoàng đế có hỏi có đáp như thế này, chắc chắn sẽ kinh ngạc tột độ, sau đó hoảng hốt quỳ xuống dập đầu cầu xin bạo quân tha mạng.
Những ai hiểu rõ Tần Huyền Hiêu đều biết, vị Hoàng đế tính tình thất thường này nếu đột nhiên vui vẻ trò chuyện với người khác, điều đó thường đồng nghĩa với việc đối phương khó giữ được mạng.
Nhưng Tần Đạc Dã lại hoàn toàn không biết. Y chưa từng nghe qua niên hiệu này, vậy nên linh hồn của y không xuyên về quá khứ, mà là xuyên đến tương lai.
Vẫn là triều Ngụy sao... vậy thì tốt!
Tần Đạc Dã thở phào nhẹ nhõm.
Tần Huyền Hiêu nghiêng đầu, thấy Tần Đạc Dã có vẻ hờ hững, hắn cũng không giận, chỉ tiện tay chạm vào mái tóc dài đen nhánh buông xõa của y, rồi cầm lên đùa nghịch.
Đột nhiên, bên ngoài vang lên từng đợt ồn ào.
Một giọng nói như dồn hết sức lực hét to: "Bệ hạ à! Nếu hôm nay ngài không thu hồi mệnh lệnh, lão thần sẽ đập đầu chết ngay trên bậc đá trước tẩm điện của ngài!"
Một giọng khác cao vút kêu lên: "Bệ hạ! Tổ chế triều Ngụy chưa từng có chuyện phong quan viên tiền triều làm nam... nam sủng. Đây thực sự là đi ngược với đạo lý, mong bệ hạ thu hồi mệnh lệnh!"
Sắc mặt của Tần Huyền Hiêu đột nhiên sa sầm: "Chỉ mới tha cho vài người mà đã nghĩ trẫm dễ nói chuyện rồi à, muốn chết?"
Tần Đạc Dã còn đang suy nghĩ, đột nhiên thấy vị Hoàng đế trước mặt rút kiếm bên hông ra, tức giận đứng dậy. Ánh sáng lạnh từ lưỡi kiếm lóe lên trong mắt y.
Thanh kiếm sắc lạnh như băng, toàn thân lấp lánh, tựa như viên ngọc sáng treo ngược từ chân trời.
Đây là!
Đồng tử Tần Đạc Dã co rút.
Kiếm Chỉ Qua của trẫm!
Tần Đạc Dã từng ngự giá thân chinh, đích thân xông pha chiến trường, sự tôi luyện nơi sa trường khiến y vô cùng nhạy bén với sát ý.
Chỉ nhìn thoáng qua, Tần Đạc Dã đã biết, Tần Huyền Hiêu muốn giết người!
Không kịp nghĩ nhiều, cơ thể Tần Đạc Dã đã bật lên, lao ra khỏi giường. Cổ tay y khẽ vung, sợi xích vàng xa xỉ lập tức quấn quanh lưỡi kiếm Chỉ Qua.
Lưỡi kiếm sắc bén nhanh chóng chém đứt xích vàng!
Tần Đạc Dã tận dụng lực kéo giật mạnh, kiếm Chỉ Qua rơi khỏi tay Tần Huyền Hiêu. Tần Huyền Hiêu quay phắt đầu lại.
Mọi chuyện xảy ra trong chớp mắt, giây tiếp theo, Tần Đạc Dã lao vào đẩy ngã Tần Huyền Hiêu xuống đất, tay cầm kiếm Chỉ Qua "xoẹt" một tiếng, mũi kiếm c.ắm vào nền, chỉ cách cổ Tần Huyền Hiêu chưa đầy một tấc.
Ánh sáng lạnh lẽo phản chiếu trong đôi mắt đen của Tần Đạc Dã.
Tốc độ và phản xạ này, tuyệt đối không phải điều một quan văn bình thường có thể làm được. Tần Huyền Hiêu thu lại biểu cảm, giọng nói lạnh lùng: "Ngươi là ai?"
Tần Đạc Dã áp Tần Huyền Hiêu dưới thân, giữ chặt hai tay hắn. Cơn giận khẽ dâng lên, y cười khẩy: "Ông đây là tổ tông của ngươi!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook