Trái Đắng - Phì Não Lão Lư Thính Phong
-
Chương 1: Chương 1
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Tôi biết Tùy Hoài yêu Bùi Chi, không chỉ mình tôi, mà cả thế giới đều biết.
Họ đã yêu nhau bốn năm đầy mãnh liệt. Nếu không phải vì tới thời điểm tốt nghiệp và Bùi Chi ra nước ngoài du học, có lẽ họ sẽ không chia tay.
Còn tôi với Tùy Hoài ở bên nhau, ngoài hai chúng tôi ra, không ai biết cả.
Vì quá thích anh ấy, tôi đã nghĩ rằng mình có thể chờ đợi.
Chờ đến khi mọi chuyện sáng tỏ, chờ đến khi mỗi chiếc lá trên cái cây lớn trong lòng Tùy Hoài đều khắc tên tôi.
Nhưng cho đến khi nhìn thấy dòng trạng thái trên mạng xã hội đó, tôi mới hiểu rằng, tôi không thể đợi được, bởi vì trong lòng Tùy Hoài, chưa từng gieo bất kỳ hạt giống nào liên quan đến tôi.
Trong giây phút tôi ngẩn người, tiếng cửa mở vang lên, mang theo làn gió lạnh ùa vào căn phòng ấm áp.
Tùy Hoài cởi áo khoác, nhìn thấy tôi liền khựng lại một chút, sau đó nói: "Anh quên mua thuốc rồi."
Kinh nguyệt của tôi luôn rất khó chịu, phải dựa vào thuốc để vượt qua. Chiều nay tôi đau đến mức không thể đi lại được, mà thuốc trong nhà lại hết nên tôi đành nằm trên giường, nhờ Tùy Hoài mua giúp một hộp trên đường về nhà.
Nếu là bình thường, có lẽ tôi sẽ rất thông cảm, gật đầu và nói một câu "Không sao đâu, dù sao anh cũng bận rộn công việc mà."
Nhưng bây giờ tôi chợt nhận ra rằng mình không muốn tiếp tục biện minh cho anh ấy nữa.
Tôi tự hỏi, nếu người nằm trên giường đau đến không chịu nổi lúc này là Bùi Chi, liệu anh ấy có thể bỏ qua việc này một cách hờ hững như vậy không?
Trà Sữa Tiên Sinh
Sẽ không. #trasuatiensinh
Anh ấy chỉ là không yêu tôi mà thôi.
Mọi sự biện minh đều chỉ là tự mình đa tình, thực ra tôi đã sớm biết câu trả lời rồi.
Tôi không nói gì, đứng dậy và tự mình bước về phía cửa.
Khoảnh khắc chúng tôi lướt qua nhau, Tùy Hoài nắm lấy tay tôi, anh cau mày, giọng nói đầy vẻ khó chịu: "Em giận à?"
Ý của anh ta dường như đang nói rằng, em lấy quyền gì để giận, em đang vô lý kiểu gì thế.
Tôi thực sự muốn nói với anh ta rằng, tôi thật sự mong mình chỉ đang làm mình làm mẩy, thực sự mong chúng tôi có thể giống như một đôi tình nhân bình thường, có thể cãi nhau, có thể làm lành.
Nhưng tôi biết điều đó là không thể.
Bởi vì tôi buồn bã nhận ra rằng, tôi thậm chí chẳng còn chút cảm xúc đau lòng nào nữa.
Tôi chỉ muốn bước qua anh ta để đi mua một hộp thuốc. Tôi muốn nói rằng, nếu anh không quan tâm đến tôi, thì ít nhất tôi phải biết tự chăm sóc bản thân mình.
Khi cánh cửa khép lại, làn không khí lạnh buốt ùa vào mũi, khiến tôi lập tức tỉnh táo.
Tôi chợt nhận ra, có lẽ, tôi không còn yêu Tùy Hoài nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook