Tôi Là Tân Thủ Có Cấp Cao Nhất
Chapter 91 Con đường lựa chọn (2)

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Chương 91: Con đường lựa chọn (2)

 

“Cô cũng tiêm chỗ còn lại vào đi. Đã trúng khí độc của Ma Thần mà không có thuốc giải thì cô sẽ chết đấy.

Jin Hyuk đưa cho Andria một ống tiêm còn hơn phân nửa.

“Vậy ư? Vâng. Vâng.”

Andria mở to đôi mắt thỏ, nhận lấy ống tiêm.

Và cẩn thận tiêm vào cánh tay của mình.

'Không, không thể nào....'

Ấy vậy mà lại có tác dụng.

Chỉ vài phút trước, các mạch máu của cô ngứa râm ran, nhưng ngay khi thuốc được tiêm vào, cảm giác ấy biến mất như chưa từng tồn tại.

Andria dùng ánh mắt dò xét nhìn Jin Hyuk.

‘Đó rốt cuộc là người như thế nào?'

Ban đầu, ánh mắt cô nhìn anh chỉ toàn là sự kinh hãi.

Vì anh đã giết hết mấy người đại diện do các vị Thần phái tới bằng một sức mạnh áp đảo và thậm chí là xóa sổ cả đám tín đồ.

Tuy nhiên, khi hai người nói chuyện, nỗi sợ hãi ấy dần biến mất. Bây giờ, cô khá tò mò.

Tò mò muốn biết thêm về đối phương.

Hơn nữa.

‘Để làm được điều đó không chỉ cần mỗi sức mạnh.'

Andria cũng đã nghe tin đồn về các con đường lựa chọn.

Không có ai bước vào nơi này mà sống sót trở ra.

Họ đã chết khi phải vật lộn với quá nhiều sự lựa chọn.

Vậy mà người đàn ông này có thể ngay lập tức mở ra cánh cổng, như thể cười vào mặt họ.

Nó nhanh đến mức cô thậm chí còn không biết mình đã đến đây bằng cách nào.

Sức mạnh chênh lệch giữa các cấp bậc là thứ bất di bất dịch trong bất cứ tình huống nào. Và cuối cùng nhưng không kém phần quan trọng là khả năng đưa ra các giả thiết từ thông tin nhận được.

Thật khó tin.

Đồng tử của Andria chấn động.

'Nếu là người này ....'

Có lẽ anh ta thực sự có thể giết chết giáo chủ và chấm dứt cuộc sống địa ngục của mình.

“Cô đang làm gì đấy? Có định đi không?”

“Vâng vâng!”

Andria nhanh chóng gật đầu.

Kukukung!

Cánh cổng thứ ba ngay lập tức mở ra.

Căn phòng này khá đơn sơ so với những căn phòng trước.

Một chiếc ghế được đặt ở giữa phòng, phía trước là một chiếc cần gạt màu đen. Cuối cùng là một đường ống lộ ra bên ngoài, kéo dài về phía cần gạt.

 

[Ái chà. Cổng thứ ba này thì…..]

 

Chân thối nặng nhọc cất tiếng.

Giọng nó lả đi như không còn chút sức lực nào vì mỏi mệt.

“Gắng sức lên nào.”

 

[Hả?]

‘Ở tầng 5 mày là chân thố…... À không, là ông trùm luôn đấy. Đừng gục vội mà gắng sức giải thích đi. Lần này tao sẽ nghe mày gợi ý xong rồi mới chọn.’

Còn phải lo lắng cho mấy con quái vật trong tháp nữa.

Đây chẳng phải là cách thân thiện mà những người chơi cũ đã dùng hay sao?

Jin Hyuk gật đầu như thể tự hào về chính bản thân mình.

Tất nhiên nhìn cái dáng của Chân thối thì có vẻ nó sắp sụp đổ rồi.

 

[Tốt thôi. Cánh cửa thứ ba là 'Hy sinh bản thân'. Như mi thấy đấy, phải có một người ngồi trên ghế kéo cần gạt để mở cánh cổng tiếp theo.]

 

‘Chỉ cần ngồi xuống và kéo cần phải không?’

Andria lập tức bị thu hút bởi điều kiện đơn giản này.

 

[Đừng vội mừng, hãy nhớ một điều. Thời điểm cô kéo cần gạt, ngọn lửa sẽ bốc lên từ đường ống và phả thẳng vào mặt cô. Bàn tay kéo cần của cô sẽ bị thiêu cháy một cách từ từ.]

 

Do đường ống gắn liền với chiếc ghế, nên không có cách nào để tránh quả cầu lửa ấy.

Cánh cửa chỉ mở ra khi bạn tự thiêu.

Quả là thiết kế phù hợp với chủ đề 'Hy sinh bản thân'.

“Không thể nào...”

Andria lắp bắp. Cô nhận ra rằng mình không thể thoát khỏi đây một cách dễ dàng.

Ngay sau đó

Bộp! Bộp! Bộp!

‘Chà. Hy sinh bản thân! Chủ đề hay đấy. Vậy gợi ý là gì?’

Jin Hyuk vừa vỗ tay vừa nói.

 

[Gợi ý là ... Mi không nhất thiết phải hy sinh bản thân. Nếu là mi, mi có thèm để ý tới lời ta nói không?]

 

“Ra là, nếu không muốn bị thương, mày có thể bắt người khác ngồi vào đó và kéo cần phải không?”

 

[Chính thế.]

 

Mặc dù nhìn có vẻ phải hy sinh bản thân, bạn vẫn có thể thoát ra mà không hề hấn gì nếu bạn có thể ép người khác ngồi vào chiếc ghế ấy.

Rùng mình.

Cơ thể của Andria khẽ run lên.

Nếu một trong số họ phải hy sinh, người được chọn là ai đã quá rõ ràng.

Tuy nhiên, Jin Hyuk đã ngồi xuống ghế không chút do dự.

Tôi dậm chân và đặt tay lên cần gạt.

 

[Gì hả? Mi sẵn sàng hy sinh bản thân sao? Ta không ngờ đấy, thật ngạc nhiên.]

 

Hừm?

“Tự dưng nói hy sinh gì chứ?”

Xin lỗi nhưng mà thời gian sử dụng sách ma pháp vẫn còn khoảng 3 phút.

Nói cách khác.

Có vẻ như tôi vẫn sử dụng được 'kỹ năng'.

 

[Phát động ‘Băng hà tạo hình’ Lv8!]

Hơi lạnh từ đầu ngón tay Jin Hyuk đóng băng toàn bộ đường ống.

Cạch!

Rồi kéo cần gạt ngay lập tức.

Kukuku!

Cánh cửa rung lắc dữ dội và bắt đầu mở ra. Đương nhiên, ngọn lửa đáng lẽ sẽ thiêu rụi họ cũng biến mất tăm.

 

[…….]

 

Chân thối lạc mất câu chữ, sự im lặng bao trùm cả không gian.

Nếu ai không biết nhìn thấy cảnh này, chắc họ sẽ tưởng đây là một bức tranh tĩnh lặng.

“Tôi, tôi xin lỗi.”

Andria cúi đầu chào Chân thối. Và vội vã di chuyển về phía cánh cổng tiếp theo.

 Jin Hyuk cũng tặc lưỡi với vẻ thương hại.

Ít ra phải biết chọn đối thủ chứ.

'Sao gặp ai không gặp lại gặp phải mình nhỉ?'

Tuy vậy, đừng có quá thất vọng hay tự ti.

Giống như chuyện mặt trời mọc ở đằng đông và lặn ở đằng tây, đó là kết cục đã được biết trước.

***

Có tổng cộng bảy con đường lựa chọn.

Dù vậy, cánh cổng thứ tư và thứ năm đều đã bị phá.

Thật trống trải.

“Ngoài cái này ra thì còn gì mới lạ hơn không? Loại làm tim đập thình thịch và lưng vã mồ hôi ấy. Ước gì có thể loại đó?

Jin Hyuk không giấu nổi vẻ chán nản.

Qua ải nhanh thì tốt, nhưng mà sao chứ?

Mình có nên nói rằng mình muốn tận hưởng thêm một chút kích thích không?

DNA của người chơi cũ thấm đẫm trong con người mình, khiến mình luôn muốn trải nghiệm các thử thách từ Địa ngục.

'Đó là một thói quen xấu cần phải sửa, nhưng ....'

Mình có thể làm gì được chứ?

Đó là bản năng đã xây dựng trong suốt 11 năm.

 

[Mới mẻ hơn ... Ý mi là sao? Chuyện đó... .]

 

“Sao thế này. Không đời nào. Thật là kỳ lạ. Cửa ải được thiết kế ở tầng 5 không thể dễ như thế này được.”

Jin Hyuk nghiêng đầu.

Sau đó, như chợt nhớ ra điều gì, anh vỗ tay.

“À! Mấy cửa trước mi cố tình làm dễ để đánh lạc hướng bọn ta hả?”

 

[DD…Đúng. Cánh cổng thứ sáu là kiệt tác của tao, do Balsetter này thiết kế.]

 

Chân thối khẩn trương nói.

Chỉ ba giây sau, cánh cổng thứ sáu cũng được mở ra. Kỷ lục ngắn nhất cho đến hiện tại.

 

"……."

"…….."

 

[…...]

 

Một sự im lặng khó xử kéo dài.

Nhưng chỉ trong chốc lát.

 

[Mẹ kiếp. Tao không làm nữa.]

 

Chân thối hét qua màn hình, xổ một tràng lời lẽ thô tục.

Thật là...

Jin Hyuk ngập ngừng gãi đầu.

'Cuối cùng, thằng trùm chạy mất rồi.'

Kể cả có tìm khắp tòa Tháp Thí Luyện thì cũng không tìm thấy nó nữa.

Tôi đã mong chờ điều đó.

 

'Nếu đăng đoạn video này lên thì sẽ có bao nhiêu lượt xem nhỉ?'

Khóe miệng Jin Hyuk nhếch lên.

Không biết nữa, nhưng với tình hình hiện tại thì chắc chủ nhân của giải cao nhất 'Sảnh danh vọng' đã được quyết định.

Ngay sau đó

'Con đường lựa chọn' bắt đầu sụp đổ.

kukukuku!

Cuối cùng, trò chơi này mới bắt đầu.

***

[Bạn đã tiến vào nơi ẩn náu của giáo chủ.]

 

Cảnh quan hoàn toàn thay đổi.

Một căn phòng đá đầy những mảnh vỡ và những biểu tượng được khắc bằng máu kỳ lạ.

Ở trung tâm, tôi thấy tên giáo chủ đang làm gì đó với thi thể.

“Ai da. Tôi còn nghĩ ông sẽ giảng đạo như một giáo chủ chứ. Ông đang thực hành giải phẫu à?”

À mà tên này từng là sinh viên ngành khoa học nhỉ.

Việc được nhận vào trường y thể hiện rằng hồi sinh viên hắn đã học hành rất chăm chỉ.

Theo một cách nào đó, hắn khá giống Cheon Yoo Sung.

"Thế này….. Balsetter đã bị hạ gục rồi ư?"

“Đừng nói về anh bạn đó nữa. Nó có vẻ nhút nhát hơn tôi nghĩ.”

Jin Hyuk nhún vai.

“Quả nhiên, những gì người đó nói là thật. Cậu ta đã khuyên tôi đừng bao giờ mất cảnh giác.”

Giáo chủ tỏ vẻ kinh ngạc.

Không có cách nào khác.

Jin Hyuk, kẻ từng lảm nhảm những điều vô nghĩa trong ngục, thậm chí còn chẳng xứng đáng được coi là kẻ thù.

Vì vậy, hắn đã nghi ngờ Jin Hyuk sẽ bị xé xác bởi các đại diện của Thần.

Tuy nhiên.

Giả định ấy đã bị xóa bỏ hoàn toàn.

“Nhân tiện, Lancelot, à không, tôi không thấy Hossenveld.”

"Nếu cậu hỏi hắn ta thì hắn đã rời đi được một lúc rồi."

Rời đi…

Giống y hệt lúc đó.

“Dù gì, ánh mắt hắn nhanh nhạy đấy.”

“Ánh mắt nhanh nhạy ư? Thế nghĩa là sao?”

"Hắn biết mình sẽ chết nếu ở lại đây, vì vậy nên bỏ chạy trước. Chuyện là thế đấy."

“Khahaha! Thật khôi hài. Tự tin vào bản thân cũng là một cảnh giới nghệ thuật nhỉ.”

Giáo chủ nói lớn.

Sau đó, chỉ trong tích tắc, nụ cười ấy biến mất.

“Tôi không biết cậu đã làm gì, nhưng cậu đã phá vỡ các quy tắc của tòa tháp và sử dụng khả năng cùng kỹ năng độc đáo của mình. Thành thật mà nói, tôi rất ngạc nhiên. Tôi không biết rằng vẫn tồn tại một người có thể bất chấp trật tự tuyệt đối.”

“Tôi khá giỏi về việc đó.”

Nói một cách chính xác, mọi chuyện thường không xảy ra đúng như dự tính, nhưng chúng giúp tôi mở mang tầm mắt.

Người ta nói rằng che giấu 30% kỹ năng của bản thân là một đức tính tốt, vì vậy tôi nghĩ rằng tôi chỉ nên nói đến đây thôi.

“Tôi nóng lòng muốn xem sự tự tin đó sẽ kéo dài bao đâu. Và cậu sẽ thét lên một cách tuyệt vọng như nào sau một lúc nữa.”

Giáo chủ đưa tay sang bàn bên cạnh.

Có một chiếc lọ màu đen được đặt trên đó.

“Ông định sử dụng thánh tích à?”

“......!”

Trước câu hỏi của Jin Hyuk, bàn tay của giáo chủ không khỏi run rẩy.

Lần này, rõ ràng ông ta bối rối thật sự.

“Cậu biết về thánh… tích ư?”

“Biết qua thôi.”

Tôi đã thực hiện một bộ sưu tập bằng cách thu thập tất cả các di vật trong quá khứ, vì vậy sẽ là nói dối nếu nói rằng tôi không biết.’

Tuy nhiên, tôi thừa nhận rằng rất khó để thu thập được tất cả.

Một số trong số chúng thực sự khó tìm, đủ khiến người ta rụng hết tóc.

“... Cậu là một người đáng kinh ngạc.”

Giọng điệu xen lẫn sự cảm khái và ngạc nhiên.

Tất nhiên, nó không kéo dài.

Vì những lời sau của ông ta xen lẫn sự nghiêm túc.

“Nếu cậu biết về các thánh tích, thì cậu cũng biết sức mạnh của chúng.”

Thánh tích bị nguyền rủa dùng để phục sinh Ma Vương có lượng mana khổng lồ.

Đặc biệt, 'Chum ăn rác' trước mặt tôi là một thánh tích có hạng 'lam' trong bảy màu.

"Tôi nghĩ thời gian hồi chiêu thực sự rất lâu. Ông có định sử dụng nó để bắt tôi không?"

“Tôi không nghĩ mình sẽ gặp ai đó khó chịu hơn cậu trong tương lai. Thay vì để dành thì tôi sẽ sử dụng nó ngay bây giờ.”:

Ừm.

Khó mà phủ nhận chuyện đó.

Chàng trai này là một biến cố bất ngờ.

Ngay lúc đó.

 

[Thánh tích 'Chum ăn rác' được kích hoạt!]

 

Một lời nguyền cuồn cuộn dâng lên từ sâu trong chiếc chum.

Một làn khói đen đốt cháy không khí.

Năng lượng tràn ra như một cơn sóng lao về phía Jin Hyuk trong tích tắc.

KwaKwaKwaKwaKwaKwaKwaKwaKwa!

Khả năng giết người trong một tích tắc theo đúng nghĩa đen!

Jin Hyuk nhanh chóng kéo dài khoảng cách, nhưng ngay từ đầu nó đã không phải là thứ con người có thể tránh được.

Cứ như vậy.

Xoạt!

Cơn sóng lướt qua lồng ngực Jin Hyuk.

Bùng.

Máu đen từ miệng chảy ra.

Đó là một cơn đau khủng khiếp. Đủ làm tôi mất đi tinh thần trong tích tắc.

“Ộc!”

Do bị thủng phổi nên tôi không thể nói năng rõ ràng.

“Không!”

Andria hét lên.

Và rồi.

Nhân loại ấy, cuối cùng đã chết vì kiêu ngạo.

Giáo chủ nở một nụ cười vặn vẹo.

Một người với một cái lỗ trên cơ thể, chẳng có lựa chọn nào ngoài cái chết dành cho hắn.

Kết thúc được rồi.

Ý thức của Jin Hyuk bị đứt đoạn. Đồng thời, cơ thể gục xuống.

 

[Do cái chết của người bị nguyền rủa, 'Lời nguyền của Ma Vương' là ‘Trái tim mục rữa’ đã biến mất.]

 

Một thông báo hiển thị người bị nguyền rủa đã chết.

Và.

Một khả năng độc đáo được kích hoạt bởi cái chết của người bị nguyền rủa.

 

[Người bị nguyền rủa đã chết.]

[Điều kiện đã được đáp ứng.]

[Phát động kỹ năng độc nhất 'Phước lành của các vì sao'!]

 

Trần nhà ngăn cách chúng ta với bầu trời đêm, nên bạn không thể nhìn thấy khung cảnh tuyệt đẹp ấy ở tầng 5.

Woooooooooooo!

Ánh sáng chứa năng lượng của các vì sao dâng trào.

Đồng thời.

Thình thịch! Thình thịch!

Trái tim đã bất động của tôi dần đập lại một lần nữa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương