Tôi Là Tân Thủ Có Cấp Cao Nhất
-
Chapter 85 Tầng 5, khu tâm thần (1)
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Chap 85: Tầng 5, khu tâm thần (1)
[Một món quà đến từ Vương quốc Caladium.]
[Bạn có muốn xác nhận không?]
Cửa sổ trạng thái màu vàng nhấp nháy.
'Nếu đó là Vương quốc Caladium ....'
Trong mắt Jin Hyuk là sự rúng động.
Quốc gia thuộc 'Đế quốc' có quan hệ thù địch với Moorim.
Một trong số đó là Vương quốc Caladium.
'Những kẻ này bắt đầu ra tay rồi.'
Tôi đã nghĩ một ngày nào đó sẽ tiếp xúc với họ. Nhưng không ngờ nó lại chuyển biến nhanh đến vậy.
Đúng thế, đã xuất hiện những biến số mới có thể phá vỡ sự cân bằng tạm thời này. Càng tới cuối càng chỉ sinh thêm lòng tham.
Đồng thời, điều đó cũng có nghĩa là tình hình đang trở nên cấp bách tới mức đế quốc đang chìm trong chủ nghĩa quý tộc phải thu bớt lại sự tự tôn.
'Moorim và cả phe Đế quốc. Để thay đổi sự bố trí sức mạnh của tháp, những người chơi khi còn ở giai đoạn chồi non chiếm ưu thế lớn. '
Món quà đi kèm trông như thế nào nhỉ. Có dễ thương không nhỉ?
Jin Hyuk cười khẩy, nhìn vào món quà.
Xem nào, đã tới lúc xác nhận xem những tên thống trị tầng trung của tháp có tầm nhìn tới đâu.
Ting!
[Bạn đã thu hoạch được kỹ năng 'Nhạt mùi cơ thê'.]
[Nhạt mùi cơ thể]
Độ khó đạt được: F
Mô tả: Đây là kỹ năng có thể xóa mùi, hơi thở của bản thân và chuyển động cực nhẹ của không khí xung quanh bạn. Khi sử dụng, ngay cả động vật hoang dã cũng không thể nhận ra nơi bạn đang ẩn náu.
(Giới hạn thời gian: 3 giây, khi sử dụng 3 lần, thời gian hồi chiêu là 24 giờ.)
[Sự hạn chế của hệ thống được nới lỏng một phần do sự bảo trợ của các thế lực cao hơn.]
Nếu ở tầng khác ....
Kỹ năng này chỉ dừng lại ở mức 'hữu ích'.
Đó là vì thời gian kích hoạt quá ngắn với số lần giới hạn.
Tuy nhiên, trong tình huống phải trốn chạy khỏi đám bệnh nhân đã phát điên cuồng và những con quái vật đã được đặt tên, nó được đánh giá hoàn toàn khác.
'Khi các kỹ năng và kỹ năng độc nhất bị phong ấn. Các kỹ năng từng là cấp F sẽ có giá trị như thể cấp S. '
Nó như việc có thêm được ba cái mạng.
Đưa cho tôi món quà này ngay cả khi vi phạm quy chế của Tháp ...
Lòng tham đó có vẻ cũng tạm được.
'Mình sẽ sử dụng kỹ năng như một lời cảm ơn vậy.'
Không có lý do gì để từ chối việc mua lấy niềm vui một cách miễn phí.
Và cũng không cần phải có cảm giác gánh nặng với món quà.
'Mình cứ đi một vòng giữa các phe phái khác nhau, và chỉ cần hút hết mật ngọt là được.'
Lôi kéo, đưa đẩy và thiêu đốt tâm can đối phương.
Đó là vị trí tuyệt vời nhất tôi tìm kiếm trong tương lai.
Tuyệt vời.
Bây giờ khi đã có được kỹ năng mạnh mẽ, dừng lại và đi thôi.
Jin Hyuk mở cánh cổng đi vào khu tâm thần.
Ngay lúc này.
Wooooooh!
[Bạn đã chọn 'khu điều trị tâm thần' ở tầng 5.]
[Kỹ năng và kỹ năng độc nhất của bạn đã bị phong ấn.]
[Chỉ có một quy tắc, sống sót rời khỏi nơi này.]
Cửa sổ trạng thái cho biết đã bắt đầu tầng mới.
Đồng thời, ý thức của Jin Hyuk cũng bị mờ đi.
***
Không khí ẩm ướt.
Mùi hôi thối của máu và chất bài tiết.
Tầm nhìn không thể thấy được phía trước quá một inch.
Tất cả những điều này đã được cho biết trước.
Sự thật mình đang ở trong một khu điều trị tâm thần tự hào rằng có tỷ lệ sống sót tồi tệ nhất.
Ting!
[Cổ Long. Tháo cấm chế một trong những kỹ năng nằm trong quyển trục ma pháp của Makedrian!]
[Có thể sử dụng 'Tham thực nhãn'!]
Cửa sổ trạng thái xuất hiện đúng như dự đoán.
'Con mắt' yếu ớt là một trong những kỹ năng có thể dễ dàng thoát khỏi sự hạn chế của hệ thống.
'Đó là lý do mình chọn cuốn sách này từ Thư viện Ma pháp.'
Với lại.
'Lần thứ hai rồi mà vẫn không quen nổi cái mùi này. Không quen. '
Jin Hyuk cau mày và lắc đầu.
Ngay sau đó
“Hư hư hư ...”
“Trời tối khiếp. Này! Đây là điểm bắt đầu, phải không?”
“Chết tiệt, sao ở đây lại trông như thế này?”
Jin Hyuk có thể nghe thấy giọng nói của những người khác bên cạnh.
“Có ai có thể làm chỗ này sáng sủa lên được không?
“Không được đâu vì tất cả các kỹ năng đã bị phong ấn. Cứ như quay lại ngôi làng nguyên thủy vậy. Ở đây.”
Cho tới giờ mọi kỹ năng đều không thể sử dụng, cứ như chúng đã biến mất.
Đây là cảm giác khi con người hiện đại không thể sử dụng điện.
“Ơ. Trong túi tôi có gì đó!”
“Túi?”
“Ừ. Cảm giác như ...”
Tạch!
Phừng!
Một ngọn lửa nhỏ xuất hiện trong căn phòng tối tăm cùng với tiếng bật lửa.
Năm người cả đàn ông và phụ nữ chỉ nhìn thấy nhau một cách mơ hồi.
Đàn ông, phụ nữ phương Tây và phụ nữ châu Á. Cuối cùng là một phụ nữ da đen.
'Và tôi.'
Có tổng cộng tất cả năm người.
“Phù. Phải sống ở đây một thời gian đấy. Nếu biết hoàn cảnh trông như thế này tôi đã chọn một nơi khác rồi.”
“Ừm? Hình như có một cái gì đó trong túi của tôi?”
“Tôi cũng thế.”
“Cái của tôi giống như một chiếc chìa khóa.”
Vật phẩm sinh tồn được đưa ra một cách ngẫu nhiên.
Mọi người trong phòng nhanh chóng kiểm tra túi của mình.
Tất nhiên, Jin Hyuk là người đã kiểm tra xong món đồ đầu tiên.
'Là bút bi ....'
Là loại bút bi monami thường thấy ở các văn phòng.
Nếu là người khác, hẳn đã chửi một trận vì đã được cho một thứ vô dụng.
Jin Hyuk nhìn vào đầu bút nhọn và gật đầu.
'Không tệ.'
Người chơi cũ chân chính không đổ lỗi cho vật phẩm.
Chỉ sử dụng những gì mình có để tạo hiệu quả tốt nhất.
Dù thế thì.
‘Tổ hợp này toàn những người mới.’
Từ phản ứng đầu tiên đến khả năng đối phó với tình huống.
Tất cả đều vụng về.
Cũng có nghĩa bọn họ không có kinh nghiệm trong việc quét sạch khu tâm thần.
Nếu là trước đây, tôi sẽ dẫn đám tân binh gà nhép này đi cùng.
Nhưng giờ không có lý do gì để làm điều đó.
Bởi vì đây không phải là một trò chơi cười đùa vui vẻ.
“Dù gì thì chúng ta cũng phải tự mình vượt qua thôi. Có người nào từng tới đây chưa?”
Người đàn ông phương tây vóc dáng cao lớn nói.
“Tôi đã từng vượt ải một lần, nhưng đã từ khá lâu rồi...”
"Lúc đầu, tôi nghe nói cấu trúc tầng 5 và vật phẩm thay đổi liên tục, vì vậy kinh nghiệm là thứ vô nghĩa."
“Cũng vì thế nên tôi chọn đường này. Núi khoáng sản nổi tiếng đến mức đóng cửa rất nhanh.”
Mọi người đến đây vì những lý do riêng của họ.
Toàn những lý do Jin Hyuk khó mà hiểu nổi.
"Đau đầu quá mà."
“Đầu tiên cứ bàn bạc đã rồi hãy di chuyển.”
Những người khác nói chuyện không ngừng, còn Jin Hyuk lại nhìn về phía cửa.
'Người kia đã thắp bật lửa, cũng đến lúc phải xuất hiện rồi ....'
Khi có ánh sáng, tầm nhìn không phải là thứ duy nhất bạn nhận được.
Khi người chơi có thể nhìn về phía trước thông qua ngọn lửa, thì ngay cả những kẻ trong khu vực này cũng có thể nhìn thấy sự tồn tại của người chơi từ bên ngoài.
Ngay tại thời điểm đó.
Rầm. Rầm.
Tiếng bước mơ hồ vang lên.
Những người còn lại đều đang cao giọng nói nên không nhận ra được.
Họ đang trình bày quan điểm của mình để tồn tại trong hoàn cảnh hiện tại.
Rầm! Rầm! Rầm!
Tiếng bước chân mỗi lúc một lớn hơn.
Bây giờ mọi người trong phòng cũng đã có thể nghe thấy.
“Gì thế, âm thanh gì vậy?”
“Khóa cửa! Khóa cửa lại trước đi!”
“Khực!”
Cánh cửa gỗ đã đóng lại.
Gần như cùng lúc.
Bang! bang! bang! bang!
Cánh cửa rung lên một cách điên cuồng.
“Ở đây! Nó ở trong này!”
“Khà khà khà!”
“Thiêu hết đi! Hãy thiêu và thanh lọc chúng đi!”
“Máu của kẻ ngoại đạo!”
“Ta sẽ xé xác ngươi cho đến chết!”
Giọng nói đầy điên cuồng vang lên.
“Hic!”
“Chết tiệt. Chưa gì đã tới rồi?”
“Phải ra khỏi đây ngay bây giờ. Cánh cửa đó không chặn được lâu đâu!”
Những người từng là bệnh nhân ở đây đã mất hết nhân tính.
Họ dâng vật hiến tế cho một vị thần không ai biết tới, rồi trải qua những ngày máu me và điên cuồng.
Giờ chỉ có hai lựa chọn.
Chiến đấu hoặc bỏ chạy. Phải chọn một trong số chúng.
Nhưng những người ở đây không lựa chọn chiến đấu.
Sao có thể chiến đấu khi họ không thể sử dụng năng lực của mình?
Phải chạy.
Trước khi quá muộn.
Nhanh lên trước khi cơ thể bị xé nhỏ hoặc thiêu sống!
“Mau, mau tìm nơi tẩu thoát!”
Người đàn ông cao lớn luống cuống nhìn quanh.
Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!
Tiếng tim đập nhanh và hơi thở gấp gáp.
Mọi người bắt đầu nói to hơn.
Bang! bang! bang!
Những mảnh gỗ vụn văng ra tứ phía.
Tôi thấy một lưỡi dao dính thịt ở giữa các khe nứt.
Giờ không còn thời gian nữa.
Chút nữa thôi, chỉ một chút nữa thôi, cửa sẽ bị đập tan.
Khi đó.
“Ở đây! Ở hướng này!”
Người phụ nữ da đen chỉ lên trần nhà và hét lớn.
Đó là một lỗ thông hơi
Nếu leo lên thì có thể sống. Ít nhất cũng không phải chết như một con chuột bị dồn vào chân tường.
“Nhanh lên!”
“Chết tiệt. Nhanh ... Nhanh lên!”
Những người gỡ nắp lỗ thông gió và bắt đầu leo lên như điên.
Rầm!
Bây giờ có một khoảng trống to bằng nắm tay trẻ con.
Qua lỗ trống, có thể nhìn thấy đồng tử mắt.
“Cho tôi lên với! Kéo tôi lên với! Nhanh!”
Bên dưới nâng, bên trên kéo, họ rời khỏi phòng từng người một.
Và rồi.
“Anh làm gì vậy? Anh kia! Nhanh nắm lấy tay tôi!”
Chỉ còn Jin Hyuk là người cuối cùng đứng đó. Dường như không có ý định leo lên lỗ thông hơi.
“Chết tiệt. Mặc kệ nó! Không cần bận tâm đến thằng muốn chết!”
“Đúng vậy. Đi thôi.”
“Sheesh!”
Người đàn ông chặc lưỡi.
Hắn nhìn Jin Hyuk với vẻ bực bội, nhưng chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.
Cạch!
Nắp của lỗ thông hơi đã đóng lại.
****
Kỹ năng và kỹ năng độc nhất đã bị phong ấn.
Chỉ với hai điều này đã làm sự sợ hãi của người chơi lên đến đỉnh điểm.
Tuy nhiên.
'Không biết sau này sẽ thế nào nữa nếu giờ đã thấy sợ vì không có năng lực.'
Năng lực chỉ đóng vai trò phụ trợ.
Có bao nhiêu việc giống địa ngục sẽ xảy ra trong tương lai, mới phong ấn năng lực thôi mà đã cụp hết đuôi vào rồi?
'Điều đó chỉ để nói với những kẻ cuồng tín thôi.'
Có thể sử dụng 'Nhạt mùi cơ thể' nhận được từ Vương quốc Caladium, nhưng nó là một kỹ năng quá quý giá để sử dụng ở đây.
Jin Hyuk cầm ngược cây bút bi.
Cạch!
Đầu bút phát ra âm thanh quen thuộc.
Và ngay lúc đó.
Rầm!
Cánh cửa bị đập vỡ, những người đàn ông bán khỏa thân bước vào.
Số lượng khoảng ba mươi người.
Họ khá kỳ cục với đồng tử lật ngược với rất nhiều máu dính trên đó.
“Giết nó!”
“Chặt tay chân đi!”
“Chúa nói muốn máu của hắn!”
Một chiếc liềm gỉ và một con dao xiên làm bếp bay về phía Jin Hyuk.
"Trước kia tôi từng tò mò không biết."
Có một vấn đề tôi thắc mắc nhưng không thể biết đáp án vì chúng là trí tuệ nhân tạo AI.
“Những kẻ cuồng tín cũng có thể cảm thấy sợ nhỉ.”
Bản chất con người bị ẩn đi trước sự điên rồ và mù quáng.
Quả nhiên, chiếc mặt nạ đó có thể sử dụng bất cứ lúc nào.
Tôi muốn xem thử xem.
Với những lời đó, cơ thể Jin Hyuk biến mất như một làn khói.
Phốc!
“Khực?”
Cây bút bi cắm sâu vào thái dương của người đàn ông đứng gần nhất phía trước.
Một dòng máu nhỏ phun ra từ vết thương.
“Nếu muốn tận dụng lợi thế quy mô thì không nên đi vào lối hẹp.”
Nếu có rất nhiều người thì sao?
Thì cũng chỉ có tối đa hai tên có thể đi vào được.
Hơn nữa, một cái liềm hay một cây xiên dài khó mà vung vẩy được ở một nơi chật hẹp như vậy.
Jin Hyuk rút cây bút bi ra và đi về phía mục tiêu thứ hai.
Phốc! Phốc!
Đôi mắt, diên tủy, lưỡi gà.
Ngay cả khi không thể đâm xuyên qua xương, vẫn có rất nhiều yếu điểm bạn có thể nhắm tới.
“Ặcc!”
“Ặcc!”
Một tiếng hét khủng khiếp vang lên.
Cú đấm lạnh lùng không quan tâm tới hoàn cảnh.
Trong khoảnh khắc, hơn một nửa trong số chúng đã biến thành những xác chết lạnh lẽo.
"...."
"...."
Khí thế hung dữ đã hoàn toàn bị dập tắt.
Không có cách nào khác.
Sự chênh lệch sức mạnh giữa hai người hoàn toàn khác nhau.
Những kẻ cuồng tín đến giết người chơi cũng khá choáng ngợp trước những hành động tàn bạo bên phía đối thủ.
“Sao nào? Chưa gì đã kết thúc rồi à?”
Jin Hyuk chìa ra một cây bút bi đang rỉ máu.
Nhưng ngay lúc đó.
Graoo!
Với một tiếng gầm, một bên tường sụp xuống.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook