Tôi Không Chờ Anh Nữa - Mộ Sơn Khê
-
Chương 1: Chương 1
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Ngày 2 tháng Năm, ngày hoàng đạo, thích hợp cưới hỏi.
Tôi cũng không ngoại lệ mà tổ chức lễ cưới vào ngày này.
Cách mở màn buổi lễ chưa đến năm phút.
Khách khứa đã vào chỗ, người chủ trì đã đứng bên màn hình lớn chờ đợi.
Mà tôi là cô dâu, đang đứng ở phía sau cửa bên ngoài phòng chờ người chủ trì ra lệnh một tiếng, cửa lớn sẽ mở ra.
Tôi sẽ đoan trang bước lên thảm đỏ, mỉm cười đặt tay lên tay chú rể.
Nhưng Thẩm Nam Hiên lại xuất hiện ở trước mặt tôi.
Tên bạn trai cũ từng yêu đương với tôi 6 năm, đã chia tay vào nửa năm trước, đột nhiên đi vào buổi lễ kết hôn của tôi, thâm tình và khẩn khoản nói:
“Tư Tư, đừng kết hôn với anh ta. Chúng ta một lần nữa ở bên nhau được không?”
Giờ này phút này, trong đầu tôi xuất hiện vài hình ảnh giống một bộ phim thần tượng Mary Sue đầy tình tiết máu chó.
Dường như phát triển theo cốt truyện của phim thần tượng, tôi hẳn nên ném giày cao gót, nhấc váy cưới lên, vứt lại bạn bè người thân đến dự lễ và chú rể vô tội.
Nắm chặt tay Thẩm Nam Hiên cùng kịch bản Mary Sue chạy về phía hạnh phúc tương lai?
Phi!
Tôi cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười.
Tôi buột miệng thốt ra câu khinh bỉ hay nói khi xem phim:
“Anh trai à, anh không biết kết hôn là đăng ký kết hôn trước rồi mới tổ chức hôn lễ à?”
Muốn cướp hôn sao không cướp luôn ở Cục Dân Chính đi? Sao cứ nhất quyết phải đoạt vào hôn lễ vậy?
Cô dâu mặc váy cưới đào hôn mới có vẻ tình sâu như biển hả?
“Em đang trách anh đến muộn phải không… Tư Tư, anh vẫn luôn cho rằng em chia tay anh là đang giận dỗi. Anh căn bản không ngờ em sẽ thật sự kết hôn với người khác.”
Thẩm Nam Hiên bắt đầu ảo não.
“Sắp đến sinh nhật em rồi, anh đặc biệt bay về muốn cho em một niềm vui bất ngờ. Không ngờ em lại…”
“Thẩm Nam Hiên, anh đủ rồi đấy!”
Sợ anh ta càng nói càng kích động, tôi vội ngắt lời anh ta..
Phù dâu Yến Nguyệt đứng sau tôi sớm đã sợ tới mức không biết làm sao.
Còn may Thẩm Nam Hiên đến khá đúng lúc.
Ngoài Yến Nguyệt ra, những người khác đều ở sau cánh cửa, không nhìn thấy.
Hôm nay là ngày kết hôn của tôi, tôi không muốn bị phá hỏng.
“Nếu đến chúc phúc cho tôi, hoan nghênh để lại tiền mừng rồi vào bàn uống chén rượu nhạt. Nếu đến tạo hình tượng thâm tình, như vậy mời anh đi ra ngoài, đi vui vẻ không tiễn.”
Có lẽ Thẩm Nam Hiên không ngờ tôi tuyệt tình đến vậy, sững sờ đứng đó.
Bên trong, nhân viên đã chuẩn bị mở cửa.
Yến Nguyệt cực kỳ nhanh trí, giữ chặt cửa lớn không cho bọn họ mở, cũng nhỏ giọng nói: “Chờ một chút, chờ chút nữa.”
“Tư Tư, em thật sự yêu anh ta à? Anh không tin em thay lòng đổi dạ nhanh như vậy.”
Thẩm Nam Hiên vẫn đứng đó, trên mặt đầy bi thương giống như vừa bị tôi đá.
“Yêu hay không yêu quan trọng sao?”
Ta lạnh lùng nhìn anh ta, đang chuẩn bị xách váy lên tự mình gọi người đuổi anh ta đi.
Một đôi tay ấm áp mạnh mẽ từ phía sau ôm lấy tôi.
“Tư Phàm, có khách đến à?”
Chú rể vô tội của tôi… phi, chú rể siêu đẹp trai của tôi - Phó Trình Hãn - chẳng biết lúc nào đã đi đến bên cạnh tôi, cúi người nói chuyện bên tai tôi với giọng điệu thân mật.
Tôi mỉm cười:
“Người nên đến đã đến rồi, người tới muộn cũng không quan trọng.”
“Vậy là tốt rồi. Cũng đến giờ rồi, chúng ta cùng nhau vào thôi.”
Phó Trình Hãn không cho Thẩm Nam Hiên một ánh mắt dư thừa.
Anh gật đầu với Triều Yến Nguyệt ra hiệu cho cô ấy mở cửa, nắm tay tôi đi lên thảm đỏ.
Vốn dĩ đoạn này được sắp xếp là một mình tôi đi lên sân khấu.
Phó Trình Hãn ở đầu bên kia chờ.
Hiện tại tôi và anh nắm tay đi đến dưới ánh đèn chiếu tới. Năng lực ứng biến của người chủ trì cực kỳ mạnh, vài câu đã chữa cháy được hơn nữa toàn lời vàng ngọc, đẩy cao bầu không khí.
Thẩm Nam Hiên bị chặn ngoài cửa, không vị khách nào phát hiện khúc nhạc dạo vừa rồi.
“Bây giờ, chú rể có thể ôm hôn cô dâu!”
Trong tràng pháo tay của tất cả mọi người, Phó Trình Hãn ôm chặt tôi, lại khẽ hỏi bên tai tôi:
“Hối hận à? Bây giờ còn kịp, nếu em muốn đi với anh ta, tôi có thể hủy bỏ buổi hôn lễ này, cũng có thể đến Cục Dân Chính một chuyến để ly hôn với em.”
Tôi chỉ sửng sốt nửa giây rồi bật cười, kề tai anh nói nhỏ giống cố ý làm nũng:
“Có thể kết hôn với sếp tổng của tập đoàn Phó Thị, vì sao tôi phải hối hận?”
“Được, vợ, về sau em không có cơ hội hối hận nữa.”
Phó Trình Hãn cúi đầu nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm rồi nâng mặt tôi lên, đặt một nụ hôn nồng cháy lên môi tôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook