Tiểu Thư Giả Là Nữ Chính Trong Truyện Của PO18
-
Chương 2: Chương 2
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Lúc tôi xuyên vào chưa từng gặp mặt cha mẹ của nhà này, trong truyện cũng không miêu tả. Có lẽ là vì thuận tiện cho nội dung của truyện nên căn bản không sắp xếp.
Chẳng qua vào lúc tôi tròn 18 tuổi, hai ông anh trai tìm được tôi ở nông thôn đồng thời đưa tôi về.
Mà nữ chính trong truyện - Lâm Tâm - vì được ở lại nên vòng vòng bên cạnh các nam chính khác nhau.
Bạn không nhìn nhầm đâu. Dù sao truyện máu chó ấy mà, một, hai, ba, bốn nam chính rất bình thường.
Bởi vì nữ chính của chúng ta được “Vạn Người Mê”, chẳng cần làm gì cả chỉ cần đứng nguyên tại chỗ, tất cả mọi người sẽ yêu cô ta, giúp đỡ cô ta.
Lần này, có một trong những nam chính đến xem tiểu thư thật tôi đây, thanh mai trúc mã của Lâm Tâm - Tống Hiên.
Nói là đến xem tôi, nhưng ánh mắt anh ta không dứt nổi ra khỏi người của Lâm Tâm.
Tôi chỉ mới đi vệ sinh, hai người đã trốn ngay ra vườn hoa.
Tống Hiên nói: "Em đừng lo lắng! Nếu Lâm Nhiễm dám bắt nạt em, anh nhất định sẽ không bỏ qua cho cô ta."
Đỉnh thật! Tôi tỏ vẻ muốn bắt nạt cô ta lúc nào hả?
Bàn tay nhỏ bé mềm mại không xương của Lâm Tâm đặt lên cổ Tống Hiên, tủi thân nói:
"Cũng chỉ có anh chịu giúp em."
Này, này, này, này...
Ban ngày ban mặt, bọn họ nói mấy thứ này có suy xét đến cảm nhận của tôi không?
Tôi không dám nghe đoạn sau nữa, sợ tăng huyết áp.
Lúc Tống Hiên đi, vẻ mặt Lâm Tâm tỏ ra xấu hổ kèm khiếp sợ.
Cũng may anh ta đi đúng lúc.
Bởi vì không biết thế nào chuyện Tống Hiên đến đây rất nhanh đã bị anh trai song sinh của tôi biết được.
Tôi nhớ không nhầm thì các anh trai luôn không ưa Tống Hiên.
Cho nên hai người nhanh chóng từ công ty chạy về nhà.
Mặt anh cả âm trầm: "Tâm Tâm ở nhà không ngoan, vậy thì phải nhận phạt nặng đó."
Anh hai cũng không cam lòng tỏ ra yếu kém: "Xem ra các anh phải dạy cho em biết nên hướng về người nào."
Tôi đứng ở đây nhưng dường như tất cả mọi người đều không nhìn thấy tôi.
À không, Lâm Tâm nhìn thấy.
Cô ta liếc xéo tôi một cái, còn mang theo vài phần u oán.
Xong đời! Hiểu lầm rồi.
Chắc chắn cô ta tưởng tôi bán đứng cô ta.
Tôi không làm gì hết mà?
Nhưng hai ông anh trai đã dẫn Lâm Tâm về phòng.
Tôi xin thề tôi đi theo thật sự không phải vì muốn nghe lén.
Tôi tuyệt đối vì lo lắng cho Lâm Tâm.
Quả nhiên, cô ta một mực nhận sai, xen lẫn tiếng răn dạy của hai ông anh trai, nghe quả thật khá hung ác.
Thật là một cô bé đáng thương.
Thế này thì không mạnh bằng quay về nông thôn nhỉ? 18 năm qua tôi sống cũng rất ổn mà?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook