Thưa Quỷ Vương, Chúng Ta Bội Thu Rồi
-
Chapter 5: Những Mánh Khóe Rẻ Tiền Của Cựu Chiến Binh (1)
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Chương 5: Những Mánh Khóe Rẻ Tiền Của Cựu Chiến Binh (1)
[Warning đáng iu: chương này hơi dơ, lúc đọc vui lòng không ăn, lúc ăn vui lòng để dành đọc sau, xin cảm ơn]
Mây đen u ám bao phủ xung quanh.
Gió lạnh thổi ào ạt.
Một ánh mắt dõi từ trên cao xuống.
Có một người đang lặng lẽ quan sát vùng đất bị bỏ hoang.
Một dải ruy băng màu hồng. Một chiếc ghim cài áo bản to trông rất ngoan xinh yêu. Bắp tay lộ ra dưới lớp ren bay bay trông cực kỳ mạnh mẽ. Chiếc váy xòe tung bay trong cơn gió lạnh trông rất đáng yêu, và bắp chân được bao phủ bởi đôi tất trắng tinh trông như những cây cột sắt. (Thuyên: nghĩ tới hình ảnh chị Phiến mặc bộ đồ Sakura thủ lĩnh thẻ bài đi là mường tượng ra được liền)
Vậy là, Kimchi Lão Luyện nắm chặt cây Gậy Phép Lấp Lánh Hình Trái Tim.
“…”
Anh ta không biết.
Không biết tại sao anh ta lại đứng ở đây.
Không biết vì sao lại lạc bước đến chốn này.
Không...
Có lẽ, anh ta đã biết từ trước rồi.
‘Những ký ức của những kiếp trước đang lờ mờ ùa về.’
Ánh mắt sắc bén của Kimchi Lão Luyện chìm vào dòng suy tư sâu sắc.
Anh nhớ ra - dù chỉ là những mảnh vụn rời rạc.
'Mười chín kiếp mà mình đã sống qua…'
Chúng nổi lên từng mảnh nhỏ, từ từ từng mảnh một.
Nhờ đó, anh ta cũng hiểu được một chút.
Cuộc sống hiện tại anh ta đang đối mặt không phải là lần đầu tiên. Đã có tận mười chín lần trước đó. Trong những kiếp sống ấy, anh ta đã không ngừng hướng về vùng đất bị bỏ hoang xa xôi ấy. Anh ta chiến đấu không ngừng, vật lộn không dứt.
Và rồi, anh ta sống sót. Anh ta giành được chiến thắng.
Nhưng vì mục đích gì cơ chứ?
Theo ý chí của ai?
‘… Bàn tay của sứ mệnh.’
Đã có một bàn tay thiêng liêng tuyệt đối dẫn lối anh ta. Dưới sự hướng dẫn của bàn tay sứ mệnh ấy, anh ta đã đạt được vô số thành tựu. Đó là cuộc đời anh ta, mục tiêu của anh ta, là số phận duy nhất của anh ta. Ít nhất, anh ta đã từng tin như vậy.
Nhưng lần này, anh ta có cảm giác khác.
‘Và bây giờ… nó đã biến mất rồi.’
Kimchi Lão Luyện nhìn xuống đôi tay chai sạn của mình. Anh ta không còn cảm thấy gì nữa. Giọng nói của bàn tay sứ mệnh từng vang bên tai anh giờ đã im bặt.
Đây là lần đầu tiên việc này xảy ra.
‘Bàn tay sứ mệnh không nói gì cả.’
Dù anh ta có cố lắng nghe thế nào đi nữa thì vẫn vậy.
Một cảm giác hoàn toàn bất lực tràn ngập trong anh.
‘Vậy bây giờ… mình sống vì cái gì đây?’
Anh ta không biết.
Bị bỏ rơi trong cơn giớ rít gào. Vùng đất bị bỏ hoang trước mắt anh ta dường như rộng lớn và xa lạ hơn bao giờ hết. Ở đó, anh phải đi đâu đây? Anh phải làm gì? Anh không biết. Không biết gì cả. Đến độ anh ta cảm thấy choáng váng.
“…”
Kimchi Lão Luyện cứ đứng như thế, lặng lẽ nhìn đôi tay của mình
Rồi, vào một khoảnh khắc...
… Ding dong.
Tiếng chuông của thế giới vang lên.
Cửa sổ trạng thái lơ lửng trên đầu Kimchi Lão Luyện bắt đầu thay đổi.
[Tên: Kimchi Lão Luyện]
[Cấp độ: 9990]
[Trạng thái: Nhân vật có thể chơi → NPC]
Cùng với đó, trong lòng Kimchi Lão Luyện cũng có điều gì đó khẽ lay động.
“…”
***
( Dòng này ở đây là để xin ít lúa từ ae để team dịch chúng em có thêm chút động lực để ra chap năng suất hơn [58965526743 - TP Bank] )
***
Tại sao lại như vậy?
Tại sao anh ta lại cảm nhận được cảm giác giải thoát khó tả như thế? Tại sao sự vắng mặt của bàn tay sứ mệnh không còn mang đến cho anh ta cảm giác lo lắng nữa? Tại sao giờ đây anh ta lại cảm thấy như thể… mình thật sự đã trở thành một con người tự do?
Nguyên nhân của điều này là gì?
Anh ta không biết.
Nhưng có một điều anh ta biết.
‘Bây giờ, mình…’
Anh ta không còn cần phải hướng đến vùng đất bị bỏ hoang phía trước nữa. Sự bức thiết ấy đã biến mất. Anh ta giờ đây có thể đi đến nơi mà bước chân mình dẫn dắt. Nơi mà ý chí của anh ta chỉ đường. Anh ta đã trở thành một con người tự do, có thể rời đi bất cứ nơi đâu, bất cứ lúc nào.
… Ù ùuuu.
Những đám mây u ám mỗi lúc một dày đặc hơn.
Cơn gió dữ tợn lại gào thét mạnh mẽ hơn.
Giữa khung cảnh hỗn loạn đó, Kimchi Lão Luyện quay lưng đi.
Chưa kịp nhận ra, bước chân của anh ta đã hướng về phía đất liền của con người.
♣
Cùng lúc đó...
Ở trung tâm của vùng hoang địa.
Trong phòng họp của Lâu Đài Quỷ Vương, ba trong bốn Tứ Đại Quỷ Tướng - ngoại trừ Asurat - đang tụ họp với vẻ mặt nghiêm trọng, u ám. Tất cả cùng cúi đầu với chung một nỗi lo lắng. Một buổi họp đầy… khổ tâm.
“Chúng ta kiếm…. phân … ở đâu đây”
Đại Công Tước Sương Mù, Hartok, lẩm bẩm với vẻ mặt cực kỳ lo lắng.
Đúng vậy.
Phân.
Họ đã được ra lệnh phải lấy nó.
Không có lý do lý trấu gì cả. Chỉ là … phân thôi.
Và càng nhiều càng tốt, hình như vậy.
Đó là mệnh lệnh đã được ban hành hôm nay - sau khi Asurat bị đun sôi, trói lại, ngâm nước và lại đun sôi gần như tới chết - bởi Quỷ Vương Credos, anh ra chỉ thị cho Hartok và những thành viên còn lại của Tứ Đại Quỷ Tướng làm thế đấy.
“…”
Thật sự điên rồ.
Có lẽ đã đến lúc tất cả bọn họ cùng nhau từ bỏ vị trí Tứ Đại Quỷ Tướng rồi.
Hartok lẩm bẩm trong sự tuyệt vọng, nhận ra mức độ hài lòng với công việc của mình giờ đã chạm đáy.
“Chắc là… hắn không có ý bảo chúng ta tự ‘sản xuất' ra cái thứ đó đâu nhỉ?”
“Credos, tên điên đó! Hắn ta đã hoàn toàn mất trí rồi…! Đồ dơ bẩn! Đồ đáng ghê tởm!”
Sirgi, ngồi đối diện tại bàn họp tròn, hét lên trong sự kinh tởm. Chỉ cần nhớ lại mệnh lệnh cô nhận được hôm nay đã đủ để kích hoạt sự kinh tởm sâu sắc trong lòng cô, rồi cô ấy giận dữ vung mạnh bốn lưỡi dao của mình.
Bên cạnh cô, Bạo Chúa Hắc Thạch, Baal, nói với giọng nặng nề nhưng không kém phần nghiêm túc.
“Tôi, Baal. Đã lâu không ăn rồi. Nên không có phân. Sirgi, cũng không có phân.”
“Đừng có quan tâm đến phân của tôi, cái đồ biến thái nhà anh!”
Sirgi gắt lên.
Hartok lên tiếng với vẻ nghiêm trọng.
“Không, dù chúng ta có thể ị được, tôi cũng không muốn dâng phân của mình cho cái tên Credos đó. Ai mà biết hắn ta sẽ dùng nó để ếm lời nguyền hay thực hiện thứ ma pháp gì.”
“…”
***
( Dòng này ở đây là để xin ít lúa từ ae để team dịch chúng em có thêm chút động lực để ra chap năng suất hơn [58965526743 - TP Bank] )
***
Nghe lời Hartok nói, Sirgi và Baal, vốn mới lúc trước còn đang cãi vã, thì giờ cả hai đều gật đầu đồng ý. Hartok nói có lý. Phân, vốn là sản phẩm phụ của cơ thể. Nếu ai đó sử dụng nó như một vật trung gian thì sao đây? Nó có thể dễ dàng trở thành công cụ đáng tin cậy để thực hiện những lời nguyền.
Đại Công Tước Sương Mù tiếp tục.
“Vậy là phân của chúng ta thì không được rồi. Thôi, cứ đánh đập mấy con quỷ cấp thấp cho đến khi chúng ị ra một chút là được.”
“Nhưng mấy con quỷ cấp thấp còn đói khổ hơn chúng ta. Chúng không ị được. Còn táo bón hơn cả chúng ta nữa.”
Baal lắc đầu phản đối.
Hartok nhíu mày.
“Tôi biết điều đó. Nhưng thế thì đã sao?”
“Không thể ép phân ra nếu nó không ra được chứ sao trăng gì.”
“Ai không ị được, thì sẽ bị hành quyết vì chống lại mệnh lệnh. Sau đó chúng ta sẽ moi ra những thứ gì đó còn mắc lại trong ruột chúng.”
“Cái đó không ổn lắm đâu. Nếu xẻ bụng chúng ra, mấy con quỷ cấp thấp yếu lắm. Chúng sẽ chết mất.”
“Không sao. Chúng ta vẫn có thể thu được phân.”
“Không được. Quỷ chết thì không ị lại được. Nếu chúng còn sống, chúng sẽ cứ ị mãi, và chúng ta sẽ thu được nhiều hơn mà.”
“Hả. Nói cũng có lý đấy.”
“Cảm ơn vì lời khen.”
“Phiền phức. Muốn ta xẻ bụng ngươi không?”
“Baal, đòn tấn công yếu ớt của ngươi không xuyên thủng được bụng ta đâu.”
“Thử xem. Cho lũ quỷ cấp thấp ăn thịt tươi của ngươi, biết đâu ra được gì”
“Những lời đe dọa kiểu đó không có tác dụng với Baal đâu.”
“…”
Ánh mắt của Hartok trở nên lạnh lùng.
Những tĩnh mạch nổi lên khắp người Baal.
Đại Công Tước Sương Mù và Bạo Chúa Hắc Thạch.
Khi bầu không khí căng thẳng giữa hai Quỷ Tướng bắt đầu đạt đến mức đỉnh điểm...
Rầm.
“Không khí ở đây thành cái giống ôn gì rồi hả?”
Cửa phòng họp bất ngờ bật mở. Kim Jangcheol bước vào, nhìn các Quỷ Tướng với ánh mắt thất vọng.
“Ta đã bảo các ngươi đi thu phân để làm phân bón, mà các ngươi lại đang đứng đây trừng mắt nhìn nhau như thế này à?”
Kim Jangcheol quát tháo họ, giả vờ tỏ ra thất vọng.
Thực tế, anh vẫn hơi sợ. Vẫn lo lắng rằng lũ quái vật này có thể đột ngột lao vào tấn công mình. Nhưng anh không để lộ điều đó, vẫn giữ vững vẻ ngoài điềm tĩnh khi nói chuyện.
“Ta đứng ngoài cửa có nghe được loáng thoáng mấy câu - các ngươi đang nói cái gì về việc ị hay không ị vậy? Các ngươi thật sự nghĩ ta bảo các ngươi đi làm bài tập thu thập phân của chính mình à? Hả?”
“…”
“Chậc. Có mỗi một việc đơn giản thế mà cũng không thể trông cậy vào các ngươi được. Chậc chậc!”
Kim Jangcheol lắc đầu.
Mệnh lệnh của anh về việc thu thập phân...
Anh không có ý bảo các Quỷ Tướng hay lũ quỷ đi thu thập phân của con người. Những gì anh yêu cầu là phân động vật, để làm phân bón.
‘Phân người dễ thu thập… nhưng không lý tưởng cho nông nghiệp.’
Phân người chưa được xử lý đúng cách có thể gây ra những vấn đề nghiêm trọng về sức khỏe và vệ sinh. Trứng của ký sinh trùng và vi khuẩn có trong phân sẽ truyền trực tiếp vào cây cối. Bất kỳ ai ăn phải những cây đó sẽ bị nhiễm bệnh ngay lập tức. Đó là sự kết thúc của một chu kỳ lây nhiễm hoàn hảo - do tất cả mọi người, cho tất cả mọi người, nhắm đến tất cả mọi người.
Vì lý do đó, nhiều quốc gia châu Phi ở thời hiện đại vẫn đang phải chịu đựng hậu quả của việc sử dụng phân người làm phân bón. Không cần phải tìm kiếm đâu cho xa xôi - trước những năm 1970 và 1980 ở Hàn Quốc, nhiều căn bệnh ký sinh trùng và bệnh truyền nhiễm cũng đã lan rộng do việc sử dụng phân người làm phân bón.
‘Để hoàn toàn phá vỡ vòng luẩn quẩn độc hại đó, cần có một cơ sở ủ phân hợp lý - và phải mất đến vài tháng. Nhưng… cơ sở kiểu đó rõ ràng là không tồn tại ở đây.’
Thành thật mà nói, anh thấy hơi thất vọng một tí.
Nếu như trứng ký sinh trùng, vi khuẩn và thậm chí cả độ mặn cản trở sự phát triển của cây cối có thể được loại bỏ, thì phân người sẽ không phải là một lựa chọn quá tệ. Nó dễ thu thập, giàu dinh dưỡng và có thể tái chế.
‘…’
***
( Dòng này ở đây là để xin ít lúa từ ae để team dịch chúng em có thêm chút động lực để ra chap năng suất hơn [58965526743 - TP Bank] )
***
Dù sao thì, xét về lâu về dài, đây vẫn không phải là giải pháp tối ưu.
Không có thời gian để dành cho việc xử lý lại phân.
Kim Jangcheol nhanh chóng gạt bỏ cơn cám dỗ thoáng qua về việc sử dụng phân người. Sau đó, anh nói với các Quỷ Tướng.
“Tất cả các ngươi, đi theo ta.”
“Đi đâu cơ?”
“Đi về phía tây bắc. Vực Tận Diệt.”
Anh không giải thích thêm chi tiết nào. Không cần thiết - dù có giải thích, họ cũng không hiểu đâu.
Và thế là, Kim Jangcheol rời khỏi Lâu Đài Quỷ Vương, dẫn ba Quỷ Tướng, phụ tá Zephyros và một vài con quỷ lao động cấp thấp. Dựa vào bản đồ anh đã thuộc lòng trong quá trình chơi game, anh dẫn đầu đoàn người, à đoàn quỷ tiến về phía tây bắc. Anh bước đi. Hơn nửa ngày.
Và cuối cùng, họ cũng đến nơi.
Phía bắc tây của vùng hoang địa.
Vực Tận.
… Vuuuuuu!
Một vách đá dốc đứng thẳng, như thể bị cắt phăng đi một đường thật ngọt.
Phía dưới, những con sóng dữ dội vỗ vào nhau.
Những đợt sóng xoáy cuồn cuộn như một cơn lốc. Giữa vô vàn các con sóng xô, những tảng đá sắc nhọn vươn lên như những chiếc răng nanh của một con thú hoang dữ tợn, kéo dài đến vô tận. Ai rơi vào làn nước đó sẽ không còn hy vọng sống sót - chắc chắn bị xé thành từng mảnh.
“Thưa ngài… chúng ta đến đây để làm gì vậy ạ…?”
Zephyros hỏi.
Kim Jangcheol trả lời một cách bình thản, như thể chẳng có gì quan trọng:
“Chúng ta muốn làm phân bón mà, thế thì phải thu thập phân trước đã.”
“…”
Phân. Lại một lần nữa.
Zephyros nhìn vị vua của mình với ánh mắt cứng rắn. Một lần nữa, hắn cảm nhận được sự bất đồng ý kiến đã tích tụ trong suốt những ngày qua.
‘Gần đây... ngài ấy hành động quá kỳ lạ.’
Quỷ Vương không còn như trước nữa.
Từ khi nào nhỉ?
Có lẽ… ngay trước buổi lễ phát động cuộc viễn chinh.
Credos trước đây không phải như thế này. Hắn là một thực thể chỉ biết đến việc giết chóc và phá hủy - đó mới chính là Credos.
Nhưng không hiểu sao, hắn đã thay đổi rồi.
Và không chỉ một chút - hắn đã thay đổi rất nhiều.
Hủy bỏ buổi lễ phát động chiến dịch một cách đột ngột là đã đủ kỳ lạ rồi, nhưng giờ hắn lại nói về nông nghiệp. Phân bón. Đích thân đi xa đến thế này chỉ để thu thập phân cho mục đích đó thôi sao?
Trong quá khứ thì đây chính xác là điều mà không ai có thể tưởng tượng nổi.
Dẫu vậy…
‘… Mình vẫn không biết.’
Liệu đây là điều tốt hay xấu.
Zephyros vẫn còn hoang mang và không chắc chắn.
Trong khi đó, Kim Jangcheol lại tiếp tục lên tiếng.
“Phân bón tốt, loại có thể cải thiện được sa cấu ấy, luôn bắt đầu từ những nguyên liệu tốt.”
“Vậy… nguyên liệu tốt là… ý ngài là gì?”
“À, đại khái là những thứ như tro gỗ, đống cỏ dại, đất từ ruộng, vỏ trứng nghiền, phân gà, hay thức ăn thừa từ cá.”
Kim Jangcheol mỉm cười thật khẽ.
Tro gỗ có thể thu được từ việc đốt các cán gỗ của vũ khí của lũ quỷ. Đống cỏ dại có thể được thu gom từ những mảnh đất khô gần rìa vùng hoang địa.
Nhưng những thứ còn lại thì khó hơn một chút.
‘Đó là lý do tại sao mình bảo các Quỷ Tướng đem phân đến cho mình ngay từ đầu.’
Anh đã hy vọng, chỉ để phòng ngừa thôi.
Dù sao thì, anh chỉ biết đến thế giới này qua một trò chơi. Có lẽ các Quỷ Tướng, những kẻ thực sự sống trong thế giới này, sẽ biết nhiều hơn. Có thể họ sẽ có cách nào đó để thu thập phân động vật mà anh không biết.
Nhưng khi nhìn thấy thực tế - thì anh thất bại rồi.
Vì vậy, cuối cùng, anh đã tự mình dẫn mọi người đến đây.
‘Vực Tận Diệt’
Kim Jangcheol ngước mắt lên. Nhưng thay vì nhìn xuống vách đá dốc đứng, ánh mắt của anh chuyển hướng về phía bên kia. Hàng chục cột đá sắc nhọn, cao như những tòa tháp, vươn lên từ mặt biển cách đó vài chục mét.
Những vách đá trắng lởm chởm, bị nhuốm màu loang lổ rải rác khắp nơi.
Trên đó, những con quái vật hải âu bay lượn.
Đây là môi trường sống của những con quái vật hải âu sống dọc theo bờ biển của Quỷ Vực.
‘Chính nó!’
Đây là nơi làm tổ lớn nhất của chúng.
Tất cả những gì họ cần làm là rà soát kỹ lưỡng khu vực này. Họ sẽ có thể thu thập phân quái vật hải âu, vỏ trứng và các thức ăn thừa từ cá mà những con hải âu đánh rơi khi kiếm ăn - vừa đủ để làm phân bón.
‘Vậy là ổn. Với những thứ đó, chúng ta có thể tạo ra phân bón giàu nitơ, phốt phát và kali.’
Cải tạo đất!
Cung cấp dinh dưỡng!
Thành công trong nông nghiệp!
Với những suy nghĩ đầy ắp trong đầu như một con cá tuyết chứa đầy trứng, Kim Jangcheol bước một bước về phía trước.
“Nghe đây. Ta sẽ leo qua những vách đá đó và thu thập phân hải âu cùng một số nguyên liệu khác, rồi ném chúng qua bên này trong bao tải.”
“… Xin thứ lỗi, thưa ngài?”
Zephyros giật mình đầy ngạc nhiên.
“Nhưng, thưa ngài? Nơi đó là…”
“Ta biết. Đó là một nơi không ai có thể vượt qua.”
Sự thật là như vậy.
Vực Tận Diệt.
Vượt qua rìa của vách đá này là khu vực không thể vượt qua ngay từ đầu, do hệ thống của trò chơi. Không nhân vật nào là ngoại lệ. Và vì thế...
“Từ xưa, vô số con quỷ đã cố gắng leo lên những vách đá đó để bắt và ăn hải âu, chỉ để lấp đầy cái bụng đói của mình. Nhưng… không một ai trở về. Tất cả đều trượt chân và bị những cơn sóng nuốt chửng. Tuy nhiên, ngài, thưa ngài…”
“Không sao. Ta có thể leo lên.”
“Nhưng…”
“Nếu việc này thành công, tất cả mọi người sẽ có cách để ăn no. Cứ im lặng mà nhìn đi.”
"…"
***
( Dòng này ở đây là để xin ít lúa từ ae để team dịch chúng em có thêm chút động lực để ra chap năng suất hơn [58965526743 - TP Bank] )
***
Zephyros không biết nói gì.
Sirgi, nhìn vào vách đá phủ đầy phân, cố gắng ghìm cơn buồn nôn lại.
Baal lặng lẽ quan sát khi Kim Jangcheol khởi động.
Hartok cố gắng che giấu ánh mắt đầy ác ý.
Rồi, Kim Jangcheol lao lên.
Bộp bộp...
Anh giẫm mạnh xuống mặt đất.
Vẫn là một cơ thể cho anh cảm giác hơi lạ lẫm.
Nhưng anh chạy với tất cả sức mạnh nội tại của mình.
Giống như ký ức từ kiếp sống thứ 13, khi anh đã cố gắng leo lên vách đá dựng đứng đó. Giống như vô số ngày anh đã chết đi chết lại, không ngừng nỗ lực.
... Vút!
Anh nhảy lên.
Vượt qua vách đá.
Lướt qua những con sóng xoay vần dưới chân.
Nhớ lại chìa khóa để thành công từ cái ngày anh cuối cùng đã thành công.
Thịch...
Ngay trước khi anh có thể nắm lấy mặt vách đá sắc nhọn...
Một lớp màn chắn trong suốt chắn ngang tay anh.
Nó rắn chắc và mượt mà.
Anh không thể phá vỡ.
Anh không thể nắm lấy.
Giống như gặp phải một bức tường kính mịn màng và vững chắc, cả cơ thể anh lập tức trượt xuống. Hướng thẳng về phía những cơn sóng xoáy cuộn lên sẽ xé tan bất kỳ sinh vật sống nào. Không chần chừ, bất lực, vô vọng, anh trượt xuống.
"…!"
Mắt Zephyros run lên.
Mắt Sirgi mở to.
Baal ngạc nhiên siết chặt nắm tay.
Nụ cười gian xảo của Hartok trở nên rõ ràng.
Kim Jangcheol, mặt khác, không mất đi sự bình tĩnh.
‘Đây là… tất cả đều là một phần trong kế hoạch!’
Khi anh trượt xuống, anh đếm thời gian. Lần thứ 13 anh thành công leo lên những vách đá này. Anh nhớ lại mẹo đã giúp anh làm được điều đó. Một thủ thuật tối thượng, khai thác lỗ hổng của hệ thống.
‘… Mở Kho Trang Bị!’
Cạch!
Cửa sổ kho đồ bật lên trước mắt anh.
Không do dự, anh chọn menu ở dưới cùng.
‘Cởi toàn bộ!’
Póc!
Trong khoảnh khắc đó...
Kim Jangcheol hoàn toàn trần truồng.
Với mỗi hai cái mông tròn lẳn, trắng phau như bánh gạo lộ ra ngoài, phần còn lại của cơ thể anh trượt vào các điểm pixel của vách đá sắc nhọn và khóa chặt ở đó.
***
(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook