Thư Sinh Này Có Chút Hung Ác (Bản Dịch)
Chapter 48: Phải khiêm tốn 2

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

"Nếu chỉ là lời cảm ơn, tại hạ xin nhận. Tại hạ còn có việc, lần sau sẽ đến quấy rầy."

Lạc Tử Quân trực tiếp mở cửa.

Ngoài cửa sổ trời đã tối đen.

Thay vì ở đây cách rèm châu bình phong nói chuyện vô nghĩa với một NPC, lãng phí thời gian, chi bằng về nhà luyện võ.

Mục đích hôm nay đã đạt được, Lưu ma ma đã biết đến hắn.

Vậy nên, vẫn nên về nhà sớm thôi.

"Công tử..."

Liễu Sơ Kiến vội vàng đi ra từ sau bình phong.

Nhưng lúc này, Lạc Tử Quân đã ra khỏi cửa, không ngoảnh đầu lại, khoát tay nói: "Cô nương không cần khách sáo, tối qua tại hạ ở thuyền hoa vừa ăn vừa uống vừa tiểu, bài thơ kia coi như là đền bù cho cô nương vậy."

Nói xong, hắn không thèm ngoảnh lại, thật sự rời đi.

"Xoạt..."

Rèm châu khẽ động.

Liễu Sơ Kiến vận y phục màu hồng nhạt, từ trong phòng bước ra, nhìn thấy cửa phòng trống không, lắng nghe tiếng bước chân vội vã đi xa, nét mặt nàng bỗng chốc cứng đờ.

Hắn... thật sự đã đi rồi ư?

"Sao hắn lại như vậy?"

Bên cạnh giá nến, ngọn lửa lay động phản chiếu khuôn mặt xinh đẹp kiều diễm cùng thân hình mảnh mai yếu ớt của nàng.

Đôi mắt long lanh ngập tràn vẻ kinh ngạc.

Đứng ở cửa, Bích Nhi cũng há hốc mồm, vẻ mặt ngây ngốc.

"Đúng vậy, sao hắn... hắn có thể như vậy?"

"Tiểu thư, có phải hắn bị bệnh không?"

Chẳng lẽ hắn không thấy những người bên ngoài kia khóc lóc thảm thiết, muốn gặp tiểu thư một lần mà không được sao?

Vậy mà hắn vừa đến đã bỏ đi!

Hai chủ tớ nhìn nhau, không khí trở nên ngưng đọng.

Tầng dưới, tiếng ồn ào náo nhiệt.

Lưu ma ma dẫn theo nha hoàn đi đến trước mặt từng vị khách, lần lượt trấn an, đưa ra đủ loại ưu đãi.

Hôm nay, khách đến đông nghịt.

Đại sảnh đã chật ních người, thế nhưng vẫn có khách liên tục bước vào từ cửa chính.

Vừa bước vào cửa, vị khách mới đến đã hỏi: "Tối nay Sơ Kiến cô nương có rảnh không?"

Chưa kịp để nha hoàn của thanh lâu trả lời, bên cạnh đã có người lên tiếng: "Ngươi có mang theo một vạn lượng ngân phiếu không? Nếu không có thì im miệng trước đi, bọn ta đều đang chờ đây."

Rất nhanh, mọi người đều biết được sự tình.

Hôm nay, đột nhiên xuất hiện một thiếu niên giàu có, tối qua đã hào phóng chi một vạn lượng để hẹn gặp Sơ Kiến cô nương.

Lúc này, hắn đang ở trong hương khuê của Sơ Kiến cô nương.

"Kẻ nào lại có tiền của như nước, ra tay liền là một vạn lượng… Chẳng lẽ là công tử quý tộc nào đó từ nội thành đến?"

Mọi người xôn xao bàn tán.

Lưu Tùng Cẩm đã tức đến ngất xỉu, lớn tiếng la hét: "Tên tiểu tử kia chỉ là một học đồ ở tiệm thuốc, là một kẻ nghèo kiết xác! Các ngươi đều mù hết rồi sao? Cũng không nhìn ra được điều đó?"

Sau đó, hắn bị mọi người phản bác.

"Hắn là kẻ nghèo kiết xác, vừa ra tay là một vạn lượng, còn ngươi thì sao? Có thể lấy ra được bao nhiêu? Một trăm lượng? Ngươi còn chẳng bằng một quả trứng gà? Mắt ngươi mới mù! Đồ khốn!"

"Tên khốn này chắc là bị điên rồi, vừa rồi còn muốn ăn phân, muốn kéo chúng ta cùng ăn, giờ lại ở đây nhảy nhót ra oai, thật ghê tởm!"

"Lưu công tử, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, vừa rồi chẳng phải ngươi muốn ăn phân ư? Tại hạ vừa đi một chuyến đến nhà xí, phân vẫn còn nóng hổi, mời Lưu công tử dùng bữa, đừng nhảy nhót ở đây nữa."

"Lưu huynh, mau đi đi! Cẩn thận đi chậm thì bị chó giành mất!"

Lưu Tùng Cẩm tức giận đến nhảy dựng lên: "Mẹ kiếp, các ngươi!"

"Đánh hắn!"

"Đánh chết tên khốn này!"

Mọi người xắn tay áo, vây quanh hắn, đấm đá túi bụi.

Lưu Tùng Cẩm vội vàng ôm đầu chạy trối chết, chật vật thoát khỏi Thiên Tiên lâu.

Dương Càn và những người khác cũng sợ hãi bỏ chạy qua cửa sau.

Khi Lạc Tử Quân xuống lầu, Lưu ma ma đang trấn an một lão tiên sinh tóc bạc trắng: "Viên tiên sinh, không phải vấn đề tiền bạc, Sơ Kiến nhà ta đúng là không khỏe, không tiện gặp ai. Còn về vị Lạc công tử kia, ngoài việc tối qua đã đặt trước một vạn lượng thì người ta cũng đã quen biết Sơ Kiến từ trước..."

"Nói đi nói lại chẳng phải vẫn là vấn đề tiền bạc sao! Một vạn lượng, hừ hừ! Tuy lão phu không có nhiều tiền như vậy nhưng tài hoa của lão phu, há chỉ đáng giá một vạn lượng! Nếu hôm nay ngươi cho lão phu gặp Sơ Kiến cô nương, lão phu đảm bảo sẽ làm một bài thơ hay hơn cho Sơ Kiến cô nương! Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy!"

Lão tiên sinh vô cùng kích động.

Lưu ma ma lén lút trợn mắt, lời thề của kẻ sĩ, có thể tin sao?

Đừng nhắc đến cái thứ vớ vẩn ‘quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy’ nữa.

Vừa rồi vị Lưu công tử kia còn thề thốt sẽ ăn phân, còn mời mọi người cùng ăn, cuối cùng chẳng phải là một miếng cũng không ăn rồi bỏ đi sao.

"Lão phu nhất định phải gặp Sơ Kiến cô nương! Hôm nay ngươi không cho lão phu gặp, lão phu sẽ chết ở đây!"

Lão tiên sinh đột nhiên nằm xuống, định ăn vạ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương