Thư Sinh Này Có Chút Hung Ác (Bản Dịch)
-
Chapter 47: Phải khiêm tốn
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Lưu ma ma nắm tay hắn kéo vào hành lang, một tay còn ân cần vuốt ve mu bàn tay hắn, cười tươi nói: "Lão thân thật không ngờ bài thơ đó lại là do Lạc công tử viết tặng Sơ Kiến khi mới gặp mặt. Đêm qua bọn ta ở thuyền hoa đoán mãi mà không ra, ha ha, Lạc công tử quả thật rất khiêm nhường."
Lạc Tử Quân khiêm tốn nói: "Tại hạ vẫn luôn như vậy."
Bích Nhi đi theo sau, không khỏi bĩu môi, thầm lẩm bẩm: Ngươi đúng là rất khiêm nhường, giữa ‘thanh thiên bạch nhật’ lại đi tiểu trên thuyền, còn tiểu trước mặt người ta hai lần, khiêm nhường lắm! Hừ!
Lạc Tử Quân bỗng nhớ ra điều gì, vội vàng nói: "Lưu ma ma, tại hạ đi gặp Sơ Kiến cô nương, không cần trả tiền chứ?"
Lưu Cúc cười ha hả, vỗ tay hắn: "Không cần tiền, không cần tiền! Sao có thể chứ! Nếu không nhờ bài thơ của Lạc công tử, Sơ Kiến của bọn ta sẽ không thể nổi tiếng nhanh như vậy, Thiên Tiên lâu bọn ta còn chưa kịp cảm tạ, sao có thể lấy tiền của công tử được."
Lạc Tử Quân nói: "Vậy sau này tại hạ đến có thể miễn phí không?"
Nụ cười trên mặt Lưu Cúc cứng đờ, dừng lại một chút, rồi cười nói: "Sau này nếu Lạc công tử đến uống trà, xem biểu diễn ở đại sảnh thì đương nhiên là miễn phí. Nhưng nếu muốn chơi những trò khác, hì hì, Thiên Tiên lâu bọn ta cũng chỉ là buôn bán nhỏ, phải nuôi nhiều cô nương như vậy..."
Lạc Tử Quân gật đầu nói: "Hiểu rồi."
Lưu Cúc đảo mắt, lại cười nói: "Nếu Lạc công tử có thể viết thêm vài bài thơ như đêm qua, hì hì thì tất nhiên mọi thứ đều miễn phí."
Lạc Tử Quân nhìn nàng nói: "Lưu ma ma đúng là tham lam, ta đoán là bài thơ đêm qua đã giúp Thiên Tiên lâu của ma ma kiếm được đầy túi rồi. Nếu có thêm vài bài nữa, chẳng phải Thiên Tiên lâu của các người sẽ biến thành Thiên Tiên cung à? Đến lúc đó, khách đến đây chắc phải quỳ lạy mới được gặp các cô nương."
"Phụt..."
Bích Nhi đi theo sau, nhất thời không nhịn được cười thành tiếng, vội vàng che miệng lại.
Lưu Cúc cũng cười ha hả, vỗ tay Lạc Tử Quân nói: "Lạc công tử thật biết nói đùa, chẳng trách có thể viết ra những câu thơ hay đến vậy. Nếu Lạc công tử thực sự có thể viết ra những câu thơ như đêm qua, đến lúc đó Lạc công tử đến, ta không dám để Lạc công tử quỳ lạy, lão thân và các cô nương, nha hoàn của Thiên Tiên lâu mới phải quỳ lạy công tử!"
Hai người vừa nói vừa cười, lên lầu ba.
Ngay sau đó, họ dừng lại ở một gian phòng ở cuối hành lang.
Lưu Cúc tươi cười nói: "Mời Lạc công tử vào, Sơ Kiến đang đợi công tử trong phòng. Lão thân còn phải xuống dưới hầu hạ các công tử ca nhi kia, không quấy rầy hai người nữa."
Nói xong, nàng nhìn Bích Nhi bên cạnh, ra hiệu một cách kín đáo.
Hiện tại, cô nương nhà nàng đã lột xác, trở thành cây hái ra tiền giá trị nhất của Thiên Tiên lâu họ, đương nhiên phải từ từ kiếm tiền, tuyệt đối không thể mất đi giá trị ngay lập tức.
Lưu Cúc vội vã rời đi.
Bích Nhi tiến lên gõ cửa: "Tiểu thư, Lạc công tử đến rồi."
Trong phòng truyền đến một giọng nói nhẹ nhàng êm tai: "Mời Lạc công tử vào."
"Kẽo kẹt..."
Bích Nhi đẩy cửa ra, cúi đầu cung kính nói: "Lạc công tử, mời vào."
Lạc Tử Quân nhìn vào trong phòng, rồi mới bước vào.
Trong phòng trải thảm nhung màu hồng, treo rèm màn màu hồng, bình hoa trên bàn cắm đầy hoa tươi mới hái, một mùi hương thoang thoảng phảng phất trong không khí.
Trong phòng có phân chia phòng trong và phòng ngoài.
Hai không gian được ngăn cách bằng một bức rèm hạt pha lê và hai bức rèm màn, phòng trong còn đặt một bức bình phong, trên đó thêu một bức tranh mai vàng mùa đông.
Một bóng người ngồi sau bình phong, dường như đang vuốt ve cây đàn cổ.
Nhưng không có tiếng đàn nào vang lên.
Lạc Tử Quân chắp tay về phía phòng trong nói: "Sơ Kiến cô nương."
Bích Nhi đóng cửa lại, tiến đến nói nhỏ: "Lạc công tử, công tử cứ ngồi đây, nô tỳ sẽ pha trà cho công tử."
Sau bức bình phong, bóng hình kia đứng dậy, hướng ra ngoài khẽ khom người chào, giọng nói dịu dàng: "Sơ Kiến xin chào công tử. Hôm nay Sơ Kiến không khỏe, chỉ có thể nói chuyện với công tử như thế này, mong công tử thứ lỗi."
Lạc Tử Quân nhìn bóng thiếu nữ sau bức bình phong, nói: "Cô nương không khỏe? Tại hạ biết đôi chút về y thuật, có thể vào khám bệnh cho cô nương."
Liễu Sơ Kiến: "...... "
Bích Nhi đứng bên cạnh rót trà, trợn mắt lẩm bẩm.
Ngươi mới bị bệnh ấy!
Tiểu thư nhà ta chỉ là lần đầu chủ động hẹn người gặp mặt, e thẹn ngại ngùng, nào có bệnh gì!
"Đa tạ công tử quan tâm, tiểu nữ chỉ bị cảm phong hàn, không đáng ngại, nghỉ ngơi vài ngày là khỏi."
Liễu Sơ Kiến nhẹ giọng nói.
"Ồ, nếu như cô nương không khỏe, vậy tại hạ không quấy rầy nữa, xin cáo từ."
Lạc Tử Quân quay người định đi.
Liễu Sơ Kiến: "...... "
Bích Nhi ngẩn người, vội vàng đuổi theo nói: "Lạc công tử, tiểu thư nhà ta còn muốn nói chuyện với công tử!"
Người này sao lại thế!
Vừa vào đã định đi?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook