Thôn Phệ Tinh Không 2: Khởi Nguyên Đại Lục(Dịch)
-
Chapter 219 Hai đại trận doanh của Khởi Nguyên đại lục
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Chương 219: Hai đại trận doanh của Khởi Nguyên đại lục
Cửu Khương hầu nghe xong thì mỉm cười: “Được, mọi thứ nghe theo La Hà huynh.”
Nhưng ông ta cũng thầm cảm thán, La Hà huynh chỉ có một người hầu và một đệ tử thân cận, làm việc tất nhiên không có nhiều e ngại, thật sự đáng ghen tỵ. May mà một cường giả Hỗn Độn đỉnh phong như vậy lại là bạn của ông ta.
“Hộ Dương thành thuộc về La Hà huynh, ta còn cần báo cáo với Quốc chủ.” Cửu Khương hầu nói: “Chủ yếu là năm đại gia tộc quản lý phủ thành chủ cần phải có một số sắp xếp.”
“Vậy thì phiền Cửu Khương hầu rồi.” La Phong gật đầu.
Trong lúc hai người nói chuyện đã định đoạt số phận của các thế lực trong Hộ Dương thành.
Trong Hộ Dương thành, lúc này Tâm Ảnh môn đang hoang mang lo sợ.
“Lưu Âm hầu đã rút lui, chúng ta phải làm sao đây?”
Tâm Ảnh môn chủ, mười tám trưởng lão và Khâu Diệc đều có chút rối bời. Bởi vì lúc này, sự sống chết của bọn họ đã hoàn toàn do bên Cửu Khương hầu quyết định.
“Có thể làm gì chứ? La Hà Thần Quân và Cửu Khương hầu đều ở trong thành, chúng ta không có sức phản kháng, chỉ có thể bị xử trí thôi.”
“Nể mặt hai vị lão tổ, có lẽ sẽ giữ lại mạng sống của chúng ta. Còn về bảo vật? E rằng sẽ bị cướp hết.”
Bọn họ đang thảo luận. Bỗng nhiên…
Một luồng dao động hư không quét qua toàn bộ Tâm Ảnh môn, tất cả Vĩnh Hằng Chân Thần của Tâm Ảnh môn đều không có sức phản kháng, đều bị Hư Không Na Di.
“Nơi này là?”
“Chúng ta bị bắt rồi ư?”
Khi họ nhìn rõ xung quanh, phát hiện đã xuất hiện trong một nhà tù khổng lồ.
Tâm Ảnh môn chủ và các thành viên đều hiểu rất rõ, chưa kịp phản kháng đã bị bắt sống, hơn nữa còn là Hư Không Na Di, chắc chắn là do Cửu Khương hầu tự mình ra tay.
Trong nhà tù, Khương Vũ Du, một trong những người thống lĩnh thân vệ của Cửu Khương hầu, lạnh lùng nhìn hàng ngàn Vĩnh Hằng Chân Thần trước mặt, bên cạnh hắn ta là Ma La Tát và Mặc Ngọc Thanh Nham.
“Theo lệnh của La Hà thành chủ, điều tra việc Tâm Ảnh môn cướp bóc Hộ Dương thành, tàn sát con dân của Hộ Dương thành.” Khương Vũ Du lên tiếng.
Hắn ta nói xong, rất nhiều Vĩnh Hằng Chân Thần của Tâm Ảnh môn đều rùng mình.
Điều tra việc cướp bóc và tàn sát?
“Lão tổ, chúng ta đã bị La Hà Thần Quân và Cửu Khương hầu bắt sống, còn muốn điều tra việc chúng ta cướp bóc và tàn sát nữa, chúng ta phải làm sao đây?” Tâm Ảnh môn chủ đồng thời liên lạc với hai vị lão tổ Hỗn Độn Chúa Tể.
“Nhẫn nhịn.”
“Hiện giờ Tâm Ảnh môn ta không thể chọc giận La Hà Thần Quân!” Phản hồi của hai vị lão tổ, một cái ngắn gọn, một cái còn giải thích thêm.
“Cứ để mặc bị giết vậy sao?” Tâm Ảnh môn chủ tiếp tục hỏi, hai vị lão tổ cứ trơ mắt nhìn như vậy sao?
Một vị lão tổ trực tiếp cắt đứt liên lạc.
“Phải xem La Hà Thần Quân có từ bi hay không.” Một vị lão tổ khác cũng phản hồi rồi cắt đứt liên lạc.
Hai vị lão tổ Hỗn Độn Chúa Tể đã mệt mỏi rồi.
Lần trước chính là do đệ tử của Tâm Ảnh môn tùy ý làm bậy một thời gian dài, cuối cùng vô tình hại chết con của Cửu Nguyên Thần Quân, khiến Cửu Nguyên Thần Quân đánh giết, khi đó một vị lão tổ đã chết, hai vị lão tổ còn lại phải chạy trốn.
Cửu Nguyên Đại Thánh làm việc dù gì vẫn còn nhiều băn khoăn, La Hà Thần Quân có khả năng áp chế Lưu Âm hầu, lại rít ràng buộc, nếu lại chọc giận vị này thì hai vị lão tổ của bọn họ sẽ…
“Lão tổ, lão tổ.”
Cho dù Tâm Ảnh môn chủ có liên lạc thế nào, hai vị lão tổ cũng cắt đứt liên lạc.
“Theo lệnh của La Hà thành chủ, toàn bộ Tâm Ảnh môn cướp bóc và tàn sát, cả môn phái cũng không cần tồn tại nữa, tan rã đi.” Khương Vũ Du lên tiếng: “Các đệ tử của Tâm Ảnh môn thực hiện việc cướp bóc và tàn sát, tất cả đều phải giết không tha.”
Hàng ngàn Vĩnh Hằng Chân Thần có mặt đều sợ hãi run rẩy. Môn phái không còn, lại bị giết nữa?
“Nếu chỉ thực hiện lệnh cướp bóc, mà chưa từng tàn sát, có thể xử lý nhẹ.” Khương Vũ Du lại nói.
“Xử lý nhẹ?” Rất nhiều Vĩnh Hằng Chân Thần thở phào nhẹ nhõm, chỉ có một số ít tùy ý tàn sát mà thôi.
“Tâm Ảnh môn ta có hai vị lão tổ cảnh giới Hỗn Độn, các ngươi dám giết chúng ta ư?”
“La Hà Thần Quân và Cửu Khương hầu đều là Hỗn Độn Chúa Tể, không thể ỷ lớn ức hiếp nhỏ được!”
Ngay lập tức, nhiều Vĩnh Hằng Chân Thần từng tàn sát trở nên hoảng loạn, điên cuồng.
Nhưng dưới sự bao trùm của trận pháp phủ thành chủ, họ dễ dàng bị trói buộc, không thể nói ra lời nào. Phủ thành chủ còn có La Phong và Cửu Khương hầu trấn giữ, sao các Vĩnh Hằng Chân Thần của Tâm Ảnh Môn làm có thể phản kháng?
“Phủ thành chủ ta giám sát toàn thành, đã ghi lại rất nhiều cảnh cướp bóc và tàn sát. Hơn nữa, Tâm Ảnh Môn cũng ghi lại những việc cướp bóc và tàn sát lúc đó.” Khương Vũ Du nói với Ma La Tát ở bên cạnh: “Bất kỳ ai đã tham gia tàn sát đều không thể thoát, cũng sẽ không giết nhầm một Vĩnh Hằng Chân Thần nào.”
“Chủ nhân vẫn rất nhân từ.” Ma La Tát thản nhiên nhìn nhóm Vĩnh Hằng Chân Thần của Tâm Ảnh Môn.
“La Hà Thần Quân nhân từ.”
“Những kẻ thích tàn sát thì phải bị giết.”
“Những người dân yếu đuối hoàn toàn không có sức phản kháng, thật sự không cần tàn sát. Chỉ có một số đệ tử tùy tiện gây họa, liên lụy đến chúng ta.”
“Vẫn là La Hà Thần Quân nhân từ, tha cho chúng ta.” Những Vĩnh Hằng Chân Thần sống sót ca ngợi.
Chỉ cần sống sót, môn phái có là gì chứ?
Thật ra môn phái đã suy yếu và phân liệt rồi! Bây giờ nhìn lại, tốt hơn hết vẫn là hoàn toàn diệt vong.
Vương đô Ngu quốc, trong động phủ của công chúa Ngu Thủy Thiên Dụ.
“Cái gì?”
Ngu Thủy Thiên Dụ nhận được thông tin chi tiết về trận chiến tại Hộ Dương thành.
Việc một Hỗn Độn Chúa Tể đỉnh phong đột nhiên xuất hiện có thể không nổi bật ở hai đại quốc cổ, nhưng ở các quốc gia hạng hai hạng ba thì đây là một sự kiện lớn. Những khách hàng đặt mua thông tin lâu dài ở Ám Điện của hội quán Viêm Phong sẽ nhận được thông tin ngay lập tức.
“La Hà là Hỗn Độn Chúa Tể đỉnh phong ẩn cư ở Hộ Dương thành sao?” Ngu Thủy Thiên Dụ không dám tin.
Là con gái của Quốc chủ Ngu quốc, địa vị cao, kiến thức rộng, nàng ta biết rất rõ một cường giả cảnh giới Hỗn Độn đỉnh phong có ý nghĩa gì! Ở những quốc gia hạng hai, người như thế đã có thể quyết định một số trật tự trong quốc gia. Ngay cả con cháu Hoàng tộc của hai đại quốc cổ cũng phải khiêm tốn trước một tồn tại như vậy.
“Gọi tên Hắc đồ tể và Sách Xế đến đây.” Ngu Thủy Thiên Dụ ra lệnh.
“Vâng.” Người hầu bên ngoài tuân mệnh.
Rất nhanh, Hắc đồ tể dẫn theo đồ đệ Sách Xế đến, bọn họ đều cung kính. Trong khoảng thời gian ở vương đô, cuộc sống của bọn họ thật sự đã cải thiện rất nhiều.
“Điện hạ.” Hắc đồ tể và Sách Xế cung kính hành lễ.
Sách Xế có chút nghi ngờ, dù sao hắn cũng chỉ là một đệ tử của Hắc đồ tể mà thôi, bình thường không có tư cách gặp mặt công chúa.
“Hôm nay ta vừa nhận được một tin tức.” Ngu Thủy Thiên Dụ nhìn bọn họ, cười nói: “Lưu Âm hầu đích thân động thủ tại Hộ Dương thành.”
Hắc đồ tể và Sách Xế giật mình. Thật sự động thủ rồi sao?
“La Hà đã ra tay đánh bại Lưu Âm hầu.” Ngu Thủy Thiên Dụ mỉm cười nhìn Hắc đồ tể và Sách Xế đang kinh ngạc, khi nàng ta vừa nhận được tin tức cũng rất kinh ngạc.
“Cái này…” Hắc đồ tể và Sách Xế không dám tin.
“Thực ra, thân phận thật sự của La Hà chính là một cường giả cảnh giới Hỗn Độn đỉnh phong ẩn cư tại Hộ Dương thành.” Ngu Thủy Thiên Dụ nói: “Trong những ngày hắn ẩn cư, các ngươi có thể kết giao với hắn, cũng coi như là duyên phận của các ngươi.”
“Các ngươi có thể lui rồi.” Ngu Thủy Thiên Dụ ra lệnh.
“Rõ.” Hắc đồ tể và Sách Xế cung kính rời đi.
Ngu Thủy Thiên Dụ nhìn theo bóng lưng của họ: “Sau này hai người họ có thể sẽ có ích lớn.”
Hội quán Viêm Phong.
Đế Sở Ngộ và La Phong ngồi riêng, phó quán chủ ngồi bên cạnh làm bạn.
“La Hà huynh, ngươi đã lừa ta rất khổ.” Đế Sở Ngộ cười nói: “Ta còn tưởng ngươi thật sự là một Vĩnh Hằng Chân Thần.”
“Ta ẩn cư tại Hộ Dương thành, cũng là một lòng lĩnh ngộ phương pháp luyện thể.” La Phong giải thích một câu.
Hắn dẫn theo Ma La Tát, làm việc phải khiêm tốn chút.
Chủ động thừa nhận mình là một cao thủ ẩn dật ở cảnh giới Hỗn Độn đỉnh phong, đó là lý do tốt nhất. Có lẽ người ngoài sẽ nghi ngờ hắn là một cường giả chuyển thế? Chỉ có chút nghi ngờ này thì không đáng nhắc tới.
“Ngươi đã đạt cảnh giới Hỗn Độn từ lâu, ta cũng đã đột phá cảnh giới Hỗn Độn một thời gian rồi.” Đế Sở Ngộ nói: “Vậy thì chúng ta có thể chuẩn bị trở về Viêm Phong cổ quốc rồi.”
“Ta có thể xuất phát bất cứ lúc nào.” La Phong nói.
Chính vì có rất nhiều thông tin từ sư phụ Tọa Sơn Khách và Đoạn Đông Hà nhất mạch nên La Phong rất tò mò về Viêm Phong cổ quốc, thực sự muốn đi trải nghiệm. Hơn nữa, Nguyên Tổ cũng ở Viêm Phong cổ quốc, hắn từng nói sẽ qua đó gặp hắn.
“Ngươi nên biết, những cường giả thực sự của cả Khởi Nguyên đại lục, phần lớn đều ở hai đại cổ quốc.” Đế Sở Ngộ nói: “Ví dụ như người tu hành cảnh giới Hỗn Độn ở các quốc gia bên cạnh thông thường chỉ đạt đến cảnh giới Hỗn Độn đỉnh phong mà không thể nâng cao hơn được. Nhưng ở hai đại cổ quốc… có những truyền thừa đặc biệt mạnh mẽ hơn, giúp Hỗn Độn Chúa Tể cũng có hy vọng sở hữu thực lực của một Thần Vương bình thường.”
“Thực lực như vậy mới là cực hạn của Hỗn Độn Chúa Tể mà hai đại cổ quốc đánh giá, cũng được gọi là cảnh giới Hỗn Độn siêu thoát.” Đế Sở Ngộ giải thích.
“Tu hành ở cấp Thần Vương, hai đại cổ quốc của chúng ta cũng vượt xa bất kỳ quốc gia nào khác.”
“Như Quốc chủ Ngu quốc, hay Quốc chủ Thực quốc và một số cường giả Thần Vương xây dựng quốc gia hạng hai, hầu hết đều là khách khanh của hai đại cổ quốc.” Đế Sở Ngộ nói: “Toàn bộ Khởi Nguyên đại lục, ngoài những người bản địa ra, tất cả các thế lực khác đều sẽ chọn dựa vào một trong hai đại cổ quốc.”
La Phong gật đầu.
Hắn biết điều này.
Các quốc gia biên giới của Khởi Nguyên đại lục, nhất định phải chọn một bên để dựa vào! Chỉ có thế lực ở cấp độ quốc gia hạng nhất mới có thể kết giao với cả hai đại cổ quốc.
Ngu quốc, Thực quốc… trong nước chỉ có hội quán Viêm Phong.
“Khắp Khởi Nguyên đại lục, thực ra chỉ có hai đại cổ quốc quy định quy tắc.” Đế Sở Ngộ nói.
Tất cả các cường giả khác đều xoay quanh họ.
“Lãnh thổ mà hai đại cổ quốc chiếm đóng cũng là trung tâm của Khởi Nguyên đại lục, tài nguyên quý giá nhất của Khởi Nguyên đại lục cũng đều nằm trong tay hai đại cổ quốc.” Đế Sở Ngộ nhìn La Phong: “Cạnh tranh bên trong cổ quốc cũng rất khốc liệt.”
“Viêm Phong cổ quốc của ta, nội bộ có rất nhiều hệ phái.”
“Mười ba chi nhánh của Hoàng tộc, đệ tử dưới trướng Đế Quân, đệ tử của khách khanh Thần Vương, còn có những người tu hành nhàn tản như La Hà huynh, nội bộ cạnh tranh rất điên cuồng.” Đế Sở Ngộ nói: “Tài nguyên quý giá chỉ có bấy nhiêu, nhưng đối thủ thì rất nhiều, cuối cùng kẻ mạnh càng mạnh, kẻ yếu càng không có tài nguyên.”
Đế Sở Ngộ nhìn La Phong: “Ta trở về cổ quốc, cần ngươi giúp đỡ. Tất nhiên, ta cũng sẽ giúp ngươi.”
“Hiểu rồi, ta đã nghe nói cường giả của hai cổ quốc như mây từ lâu, cạnh tranh rất khốc liệt.” La Phong nói.
Báo thù cho sư phụ Tọa Sơn Khách không phải là chuyện dễ dàng.
Ba vị Quốc chủ của Thực quốc lúc trước liên thủ, nhưng sư phụ Tọa Sơn Khách vẫn có thể trốn thoát, rõ ràng ở cấp độ Thần Vương, để hoàn toàn tiêu diệt một Thần Vương là điều rất khó.
Nếu muốn giết ba vị Quốc chủ của Thực quốc, mình phải vượt xa họ…
Để phát triển đến cảnh giới đó, hiện giờ mình thậm chí còn chưa có một truyền thừa thích hợp! Cách tốt nhất chính là đến Viêm Phong cổ quốc.
Cạnh tranh?
Ta chưa bao giờ sợ cạnh tranh!
“Ngoài cạnh tranh nội bộ còn có xung đột với Lôi Đình cổ quốc.” Đế Sở Ngộ nói: “Xung đột biên giới giữa Viêm Phong cổ quốc và Lôi Đình cổ Quốc chủa bao giờ ngừng lại, xung đột nhỏ thì là cuộc chiến tranh đấu ở cấp cảnh giới Hỗn Độn. Còn xung đột lớn… đó là do các Thần Vương ra tay.”
“Ta đã nghe nói rồi.” La Phong nở một nụ cười, nhưng trong lòng lại tràn đầy khí thế chiến đấu.
Chinh chiến?
Năm biến hóa pháp dung hòa với một thần thể hòa mỹ cảnh giới Hỗn Độn, còn sợ chinh chiến sao?
“Được rồi.” Đế Sở Ngộ nhìn vẻ tự tin của La Phong, không khỏi cảm thấy vui vẻ hơn. Nói thật, hắn ta có chút lo lắng về tương lai, dù sao thì cũng vừa mới đột phá, thực lực còn khá yếu. Trong giai đoạn phát triển, thực sự cần dựa vào sự giúp đỡ của các khách khanh.
“Rất nhanh, hội quán Viêm Phong sẽ có một quán chủ mới đến. Khi mọi vụ việc được chuyển giao xong, chúng ta có thể trở về rồi.” Đế Sở Ngộ cũng rất mong chờ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook