Thiên Kim Báo Thù
-
Chương 5: Chương 5
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Buổi dạ tiệc được tổ chức tại khách sạn Đế Hào, trên danh nghĩa là để quyên góp tiền cho các vùng núi nghèo khó, nhưng thực chất lại là một buổi tiệc khoe khoang và so sánh của giới thượng lưu.
Tôi chọn một chiếc váy dạ hội dài hở lưng màu đỏ rực rỡ, kết hợp với đôi giày cao gót cùng tông màu, trông tôi chẳng khác nào một con công kiêu hãnh – tôi cố tình ăn mặc thật nổi bật, để tức c.h.ế.t đôi gian phu dâm phụ kia.
Quả nhiên, ngay khi tôi vừa bước vào sảnh tiệc, tôi đã cảm nhận được hai ánh mắt nóng rực đang dán chặt vào mình. Mạc Trầm và Bạch Linh đang đứng cạnh tháp champagne lộng lẫy, một người giả vờ u sầu, một người ra vẻ ngây thơ trong sáng, đúng là một cặp đôi hoàn hảo.
"Sơ Hạ!" Bạch Linh là người đầu tiên bước đến chỗ tôi, trên khuôn mặt nở một nụ cười giả tạo đến khó chịu: "Cậu đến được đây thật là tốt quá, tớ còn lo lắng cho cậu..."
"Lo lắng tôi nghĩ quẩn rồi nhảy lầu tự tử sao?" Tôi nhận lấy ly champagne từ tay người phục vụ, khẽ nhấp một ngụm nhỏ, rồi mỉm cười lạnh lùng: "Yên tâm đi, nhìn thấy đôi cẩu nam nữ các người vẫn còn sống nhăn răng như thế này, tôi sao nỡ c.h.ế.t cho được?"
Nụ cười gượng gạo của Bạch Linh cứng đờ trên khuôn mặt. Mạc Trầm vội vàng tiến đến giải vây: "Sơ Hạ, có phải giữa chúng ta đã xảy ra hiểu lầm gì đó không?"
"Hiểu lầm?" Tôi giả vờ ngạc nhiên, mở to mắt nhìn anh ta: "À đúng rồi, quả thật là có hiểu lầm. Tôi đã nhầm tưởng anh là một người đàng hoàng, hóa ra anh chỉ là một kẻ ăn bám, sống ký sinh vào người khác mà thôi."
Xung quanh đã có vài vị khách khẽ che miệng cười trộm. Mặt Mạc Trầm đỏ bừng bừng, còn Bạch Linh thì âm thầm véo mạnh vào cánh tay anh ta.
Đúng lúc này, tôi chợt nhìn thấy nhị thiếu gia nhà họ Lâm bước vào từ cửa lớn, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu tôi.
"Mạc Trầm," tôi đột nhiên cất cao giọng, cố tình để mọi người xung quanh đều nghe thấy: "Nghe nói quan hệ giữa anh và nhị thiếu gia nhà họ Lâm rất tốt nhỉ? Cái ngân hàng ngầm 'Kim Vận Lai' của anh ta dạo này làm ăn ra sao rồi?"
Sắc mặt Mạc Trầm trắng bệch như tờ giấy: "Cô... cô đang nói những chuyện vớ vẩn gì vậy!"
Nhị thiếu gia nhà họ Lâm cũng nghe thấy những lời đó, ánh mắt âm độc của anh ta lập tức quét về phía tôi. Tôi giả vờ như không nhìn thấy, tiếp tục lớn tiếng nói: "Chính là cái 'Kim Vận Lai' ở phố Đông đó, chẳng phải tuần trước hai người còn bị bắt gặp ở đó sao..."
"Ninh Sơ Hạ!" Mạc Trầm giận dữ nắm chặt lấy cổ tay tôi, nghiến răng nói: "Chúng ta ra ngoài nói chuyện!"
"Ôi trời!" Tôi giả vờ bất cẩn, làm đổ nguyên ly rượu vang đỏ sóng sánh trên tay lên chiếc quần tây màu be của anh ta. Vết rượu đỏ sẫm nhanh chóng loang rộng, trông chẳng khác nào anh ta vừa tè ra quần.
Cả sảnh tiệc im lặng như tờ, rồi sau đó bùng nổ những tiếng cười khúc khích cố gắng kìm nén.
Mạc Trầm cúi gằm mặt nhìn xuống chiếc quần ướt sũng của mình, vẻ mặt anh ta dữ tợn như muốn ăn tươi nuốt sống người khác. Bạch Linh vội vàng cởi chiếc áo khoác ngoài của mình ra, định bụng che chắn cho anh ta, nhưng không ngờ lại bị trẹo mắt cá chân vì đôi giày cao gót, cả người mất thăng bằng ngã nhào vào tháp champagne lộng lẫy.
"Rầm!"
Tháp ly pha lê cao ngất đổ ầm xuống, vỡ tan tành thành vô số mảnh vụn lấp lánh. Bạch Linh ướt sũng từ đầu đến chân, trên mái tóc còn vương lại vài lát chanh vàng, trông thảm hại chẳng khác nào một con gà vừa bị nhúng nước.
Cả sảnh tiệc lại một lần nữa vang lên những tràng cười khoái trá lớn hơn. Tôi thừa cơ ghé sát vào tai Mạc Trầm, khẽ thì thầm: "Đây chỉ mới là bắt đầu thôi, anh yêu."
Sau đó, tôi nhanh tay nhét vào túi áo vest của anh ta một vật nhỏ – một thiết bị theo dõi siêu nhỏ do chính tay tôi lắp ráp, pin có thể dùng liên tục cả tháng trời.
Trong suốt phần còn lại của buổi dạ tiệc, tôi vui vẻ thưởng thức hết phần tráng miệng dành cho ba người. Kỳ Hành không biết đã xuất hiện bên cạnh tôi từ lúc nào, trên tay cầm hai ly champagne sóng sánh.
"Chúc mừng cô." Anh ta đưa cho tôi một ly rượu, ánh mắt không giấu vẻ ngưỡng mộ: "Một màn trình diễn thật đặc sắc."
Tôi nhận lấy ly rượu, khẽ chạm cốc với anh ta, mỉm cười hỏi: "Anh đang nói đến phần nào? Vết rượu đỏ loang lổ trên quần hay cảnh tháp champagne đổ sập?"
"Tất cả." Đôi mắt anh ta ánh lên một tia thích thú: "Nhưng nhị thiếu gia nhà họ Lâm đã rời đi rồi, trông có vẻ không vui."
"Vừa hay, tôi cũng không ưa anh ta." Tôi nhún vai, thản nhiên nói: "Ánh mắt anh ta nhìn người khác cứ như đang tính toán xem nên xẻ thịt từ đâu."
Kỳ Hành khẽ bật cười thành tiếng: "Cô quả thật là một người rất đặc biệt."
"Câu này tôi nghe nhiều đến mức nhàm tai rồi." Tôi giả vờ thở dài: "Thông thường câu tiếp theo sẽ là 'vậy nên chúng ta không hợp nhau'."
"Vậy thì câu tiếp theo của tôi sẽ là," Kỳ Hành hơi nghiêng người về phía trước, ánh mắt chăm chú nhìn tôi: "Cô có hứng thú hợp tác với tôi không? Tôi biết một vài điểm yếu chí mạng của tập đoàn Mạc thị."
Tôi khẽ nhướn mày, tỏ vẻ hứng thú: "Điều kiện là gì?"
"Quyền đại lý phân phối độc quyền cho sản phẩm mới sắp ra mắt của công ty cô." Anh ta đáp thẳng thắn, không chút do dự.
Tôi nheo mắt lại, dò xét nhìn anh ta: "Sao anh biết tôi đang phát triển sản phẩm mới?"
"Đoán thôi." Anh ta nhại lại giọng điệu của tôi lúc nãy, trong mắt ánh lên vẻ tinh nghịch.
Chúng tôi nhìn nhau cười, giống như hai đứa trẻ vừa bày ra một trò nghịch ngợm nào đó. Đúng lúc này, điện thoại tôi rung lên, là thông báo từ phần mềm nghe lén. Tôi vội vàng mở ra xem, suýt chút nữa thì bật cười thành tiếng –
Bạch Linh đang trốn trong một buồng vệ sinh của khách sạn, cô ta đang hướng chiếc điện thoại về phía khuôn mặt mình, tập đi tập lại những biểu cảm "yếu đuối đáng thương", miệng không ngừng lẩm bẩm: "Anh Mạc Trầm ơi, người ta thật sự rất buồn... Không đúng, giọng điệu phải mềm mại hơn một chút nữa..."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook