Thiên Kim Báo Thù
Chương 3: Chương 3

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Tôi nhanh nhẹn nghiêng người tránh cái ôm của cô ta, khẽ chỉ tay về phía chiếc ghế đối diện: "Ngồi đi."

 

Bạch Linh có chút lúng túng đứng khựng lại, rồi miễn cưỡng nở một nụ cười gượng gạo, ngồi xuống: "Tớ nghe nói cậu và Mạc Trầm... Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"

 

"Không có gì đặc biệt cả, chỉ là tớ đột nhiên nhận ra anh ta là một tên khốn nạn, còn cậu thì là một con trà xanh lẳng lơ, ai cũng có thể ngủ cùng." Tôi không buồn ngẩng đầu lên, tiếp tục tỉ mỉ sơn từng lớp sơn móng tay.

 

Khuôn mặt Bạch Linh chợt trắng bệch như tờ giấy: "Sơ... Sơ Hạ, sao cậu có thể nói tớ như vậy..."

 

"Ồ, xin lỗi." Tôi đặt lọ sơn móng tay xuống, nở một nụ cười giả tạo đến lạnh lùng: "Phải là 'trà xanh lẳng lơ, ai cũng ngủ được còn giả vờ ngây thơ' mới đúng."

 

Đúng lúc này, người hầu bưng cà phê ra. Tôi nhận lấy ly Americano đá mát lạnh, đẩy ly Latte nóng hổi về phía Bạch Linh: "Latte cậu thích nhất đây, nhiều sữa và không đường, đúng không?"

 

Bạch Linh rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, có lẽ cô ta nghĩ rằng những lời tôi vừa nói chỉ là một trò đùa. Cô ta cầm ly lên, khẽ nhấp một ngụm, còn tôi thì lặng lẽ nhếch mép cười thầm.

 

"Thực ra..." Cô ta đặt ly xuống, giả vờ ngập ngừng nói: "Tớ vẫn luôn muốn nói với cậu rằng, Mạc Trầm... anh ta không thực sự phù hợp với cậu."

 

"Thật sao?" Tôi giả vờ ngạc nhiên hỏi lại, "Sao cậu lại nghĩ như vậy?"

 

"Tớ nghe nói..." Cô ta hạ giọng thì thầm: "Anh ta có vài người phụ nữ bên ngoài. Tớ vốn định nói cho cậu biết, nhưng lại sợ cậu sẽ bị tổn thương..."

 

Trong lòng tôi cười nhạt. Kiếp trước cũng chính là như vậy, cô ta vừa dan díu lén lút với Mạc Trầm, vừa giả vờ thanh cao tốt bụng trước mặt tôi, cuối cùng cả hai đã cấu kết với nhau để hãm hại tôi.

 

"Thật sao?" Tôi giả vờ ngạc nhiên, mở to mắt hỏi: "Vậy cậu có biết cụ thể là ai không?"

 

Bạch Linh thấy tôi đã cắn câu, liền tỏ ra nhiệt tình hẳn lên: "Cụ thể thì tớ cũng không chắc lắm, nhưng tớ có thể giúp cậu điều tra!" 

 

Vừa nói, cô ta vừa nhấp thêm một ngụm cà phê.

 

Đúng lúc này, tôi "vô tình" va tay làm đổ ly cà phê của cô ta. Chất lỏng nóng hổi đổ ập xuống chiếc váy trắng tinh khôi cô ta đang mặc, Bạch Linh kêu lên một tiếng rồi vội vàng đứng bật dậy.

 

"Ôi trời! Tớ xin lỗi!" Tôi vội vàng cuống quýt cầm lấy chiếc khăn ăn để lau, kết quả lại vô tình làm đổ cả lọ sơn móng tay, thứ chất lỏng màu đỏ tươi chảy loang lổ xuống chiếc váy của cô ta.

 

"Váy của tớ!" Bạch Linh gần như bật khóc. Chiếc váy này ít nhất cũng phải đáng giá cả chục ngàn tệ, hơn nữa lại rất khó để làm sạch.

 

"Đừng lo lắng, tớ sẽ đền cho cậu một chiếc váy mới." Tôi thành khẩn nói, sau đó lại "vô ý" làm đổ cả ly Americano đá, lần này thì đổ hết lên đôi giày của cô ta – đôi Jimmy Choo phiên bản giới hạn đắt đỏ.

 

Vẻ mặt Bạch Linh thoáng chút vặn vẹo, nhưng rất nhanh sau đó cô ta lại cố gắng giữ bình tĩnh: "K-không sao đâu mà..."

 

"À đúng rồi, vừa nãy cậu có nói muốn giúp tớ điều tra Mạc Trầm phải không?" Tôi thong thả ngồi xuống, hỏi một cách vô tư.

 

"À... ừ..." Cô ta vẫn còn đang tiếc nuối cho bộ quần áo và đôi giày của mình.

 

Tôi lấy điện thoại ra, mở một bức ảnh rồi đẩy nhẹ đến trước mặt cô ta: "Ví dụ như thế này?"

 

Bức ảnh chụp cảnh Mạc Trầm và Bạch Linh đang ôm hôn nhau say đắm trong hành lang một khách sạn sang trọng, thời gian hiển thị rõ ràng là hai tuần trước – chỉ hai tuần trước lễ cưới của tôi.

 

Khuôn mặt Bạch Linh  tái mét, không còn chút sắc máu.

 

"Hay là thế này?" Tôi lướt sang bức ảnh tiếp theo, đó là cảnh hai người họ đang quấn lấy nhau trên chính chiếc giường cưới của tôi.

 

"Cái... cái này là đồ giả! Chắc chắn là đã qua chỉnh sửa!" Bạch Linh hoảng loạn đứng bật dậy, giọng lắp bắp: "Sơ Hạ, cậu nghe tớ giải thích đã..."

 

"Không cần phải giải thích đâu." Tôi mỉm cười đứng lên, nhìn xuống cô ta với vẻ lạnh lùng: "Cầm lấy những vết cà phê và sơn móng tay bẩn thỉu của cậu rồi biến khỏi nhà tôi ngay lập tức. Tiện thể nói với Mạc Trầm rằng, trò chơi này chỉ mới bắt đầu thôi."

 

Sau khi Bạch Linh chạy trối chết, tôi cảm thấy vô cùng hả hê, liền nhấc điện thoại lên gọi một cuộc: "Thám tử Trình phải không? Tôi là Ninh Sơ Hạ đây. Vâng, chính là người đã liên lạc với anh hôm qua. Tôi cần anh giúp tôi điều tra sâu hơn về hai người..."

 

Đầu dây bên kia vang lên một giọng nam trầm ấm: "Là Mạc Trầm và Bạch Linh phải không?"

 

"Không chỉ có vậy." Tôi đưa mắt nhìn ra bầu trời xanh trong vắt ngoài cửa sổ, khóe miệng khẽ nhếch lên: "Tôi muốn tất cả những thông tin đen tối về tập đoàn Mạc thị, đặc biệt là những vấn đề liên quan đến tài chính. Tiền bạc không phải là vấn đề."

 

Sau khi cúp điện thoại, tôi thoải mái vươn vai một cái. Ngày đầu tiên sống lại, chiến tích thật không tệ: đã thành công hủy hôn, đuổi được tên cặn bã, trừng trị được con trà xanh, và còn tìm được một trợ thủ đắc lực.

 

Tiếp theo đây, tôi sẽ cho đôi gian phu dâm phụ đó nếm mùi vị của cái gọi là sống dở c.h.ế.t dở.

 

Tôi dán mắt vào những dòng mã nhấp nháy trên màn hình máy tính, nghiền nát chiếc kẹo m út thứ năm trong ngày. Vị táo, chán ngắt, lần sau nhất định phải mua loại bạc hà the mát mới được.

 

"Xong!" Tôi nhấn phím Enter, dòng chữ "Cài đặt thành công" hiện lên trên màn hình.

 

Đây là kỹ năng thực tế đầu tiên tôi tự học được sau khi sống lại – phần mềm theo dõi điện thoại di động. Kiếp trước tôi là một kẻ mù tịt về công nghệ, đến mật khẩu Wi-Fi còn chẳng nhớ nổi, kiếp này tôi đã thức trắng ba ngày ba đêm để nghiên cứu về kỹ thuật hack, chỉ để cài một "con mắt điện tử" vào chiếc điện thoại của con trà xanh Bạch Linh.

 

Loa máy tính bất ngờ phát ra giọng nói của Bạch Linh: "Bé cưng ơi, hình như mặt chị hơi sưng thì phải?"

 

Tôi suýt chút nữa thì ngã nhào khỏi ghế. Nhanh vậy mà đã có tác dụng rồi sao?

 

"Không có đâu chị yêu, hôm nay chị đẹp rạng ngời luôn!" Một giọng nữ nịnh nọt vang lên, chắc chắn là một trong đám tay sai của cô ta.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương