Thập Niên 80: Quân Nhân Mặt Lạnh Bị Mỹ Nhân Ốm Yếu Làm Khó
-
Chương 292: Chương 292
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Giang Tuyết vẫn muốn kiên trì một chút nhưng người này lại ôm cô ấy không buông tay.
Cuối cùng anh ấy ném thẳng cô ấy vào trong chăn, sờ sờ đầu cô ấy nói: “Vợ của anh, haha...”
Giang Tuyết dở khóc dở cười, đón ý nói hùa: “Vâng, vâng, vâng, là vợ của anh, được chưa.
“Được.
Người đàn ông nghiêng đầu mãn nguyện ngủ thiếp đi.
Tuy nhiên, nửa đêm có người nào đó đã thức dậy và vẫn hoàn thành xong mọi việc nên làm trong đêm tân hôn.
Một căn phòng quyến rũ, tốt đẹp vô hạn.
Sau khi kết hôn, Giang Tuyết và Thiệu Dương trải qua cuộc sống ngọt ngào.
Giang Tuyết thường xuyên đến thăm hai đứa nhỏ của Giang Niệm Tư.
Đứa nhỏ dễ thương đến mức khiến cô ấy cũng bắt đầu có khao khát muốn sinh con.
Cô ấy cũng muốn có một đứa con thuộc về mình và Thiệu Dương.
Khi Giang Vũ Thâm và Thẩm Khinh Ngữ đang ngủ, Giang Tuyết chọc chọc mặt hai đứa nhỏ, xúc động nói: “Em nói xem tại sao chị vẫn chưa mang thai?”
Câu nói nửa đùa nửa thật của cô ấy đã khiến Giang Niệm Tư chú ý.
Giang Niệm Tư đưa mắt nhìn cô ấy một cái: “Chị, chị mới kết hôn được ba tháng, sao phải vội chứ?”
Chuyện mang thai kỵ nhất là vội vàng.
Càng nóng vội thì càng khó có thai.
Em gái là chuyên gia trong lĩnh vực này, Giang Tuyết cảm thấy điều đó có lý: “Chị cũng chỉ than thở một chút thôi, cảm thấy Tiểu Vũ Thâm và Khinh Ngữ quá đáng yêu nên chị hơi sốt ruột”
“Hai người đều đã đi kiểm tra, cơ thể không có vấn đề gì. Chị yên tâm đi, mang thai chỉ là vấn đề sớm hay muộn thôi, không cần lo lắng”
Giang Niệm Tư an ủi Giang Tuyết.
Giang Tuyết cũng không để ý chuyện này nữa. Kết quả khi về nhà, buổi tối đang ăn cơm thì đột nhiên cô ấy bị nôn.
Thiệu Dương lo lắng đến mức lập tức chạy đi tìm Giang Niệm Tư.
Thiệu Dương đến đã là tối muộn hơn nữa lúc anh ấy đến chỉ đi đôi dép lê và trông có vẻ lo lắng.
“Tư Tư, mau đi cùng anh đến xem chị gái em, cô ấy cảm thấy không khỏe......
Dáng vẻ lo lắng của anh ấy cũng khiến Giang Niệm Tư sợ hãi.
Cô vội vội vàng vàng chạy đến xem Giang Tuyết, cuối cùng vậy mà lại là cô ấy đã mang thai.
Giang Niệm Tư không biết khóc hãy cười: “Em cũng sơ xuất, buổi sáng không nghĩ đến việc bắt mạch cho chị. Chị, lần trước kinh nguyệt của chị tới là bao lâu rồi?”
Giang Tuyết nôn mửa làm cho khuôn mặt nhỏ trắng bệch, cô ấy cũng không ngờ mình lại cầu được ước thấy.
Giang Niệm Tư vừa hỏi như vậy, cô ấy ngẫm nghĩ, trong khoảng thời gian này vì bận rộn chuyện kinh doanh mà đã không để ý đến việc này.
DTV
“Hình như đã gần hai tháng rồi...” Giang Tuyết có cảm giác bị bất ngờ.
“Đã gần hai tháng rồi sao bây giờ chị mới nói?”
Giang Tuyết bối rối: “Đây không phải là vì bận sao?”
Sau khi kiểm tra, xác định Giang Tuyết không có vấn đề gì lớn, Giang Niệm Tư cũng thở phào nhẹ nhõm.
Thiệu Dương vẫn chưa biết tình hình của Giang Tuyết, Giang Niệm Tư cũng sẽ không nói cho anh ấy biết.
Chuyện này nên do chị cô nói sẽ tốt hơn.
Cho nên, khi Thiệu Dương tiễn Giang Niệm Tư ra ngoài, anh ấy đã hỏi hai lần nhưng Giang Niệm Tư cũng không thẳng thắn trả lời. Điều này khiến cho người đàn ông trời sinh đã có tính đa nghi hoảng sợ giống như rơi xuống động không đáy.
Thấy Giang Niệm Tư đi khỏi, Thiệu Dương lập tức xoay người trở về phòng.
Vừa bước vào phòng, anh ấy đã nhìn thấy Giang Tuyết ngơ ngác ngồi trên giường, hai mắt ướt sũng, trông có vẻ sợ hãi.
Trong lòng Thiệu Dương lộp bộp một tiếng, trực giác không tốt.
Anh ấy giả vờ bình tĩnh, đến bên giường, cẩn thận nắm lấy tay cô ấy nói: “Tuyết Nhi, đừng sợ. Không phải Tư Tư là bác sĩ giỏi nhất ở đây sao? Chúng ta...
“Em có thai. Giang Tuyết nhìn anh ấy nói.
Thiệu Dương lập tức bị mắc kẹt, đầu óc không thể xoay chuyển được: “Em nói gì?”
“Em nói, em có thai.
Giọng của Giang Tuyết lập tức trở nên kích động rõ ràng đến mức mắt thường có thể nhìn thấy. Cô ấy đột nhiên nhào vào lòng Thiệu Dương.
“Thiệu Dương, anh làm cũng được lắm, kiếm còn chưa già.”
Bỗng nhiên bị bất ngờ, Thiệu Dương đang ở trong sương mù, sau khi phản ứng lại, anh ấy đè lại cô gái đang làm loạn trên người mình.
“Thật sự có thai?” Khóe mắt và lông mày anh ấy đều là ý cười, nhưng mô tả kiếm chưa hỏng là gì chứ?
Tại sao lại liên kết anh ấy với từ “già”?
Giang Tuyết giận liếc mắt nhìn anh ấy một cái: “Vớ vẩn, đương nhiên là thật rồi, chuyện này có thể là giả được sao?”
Hai người mới làm ba mẹ, nhìn vào cái bụng bình thường kia đã nhìn thấy có độ cong.
Thiệu Dương đặt bàn tay to của mình lên đó, cẩn thận hỏi: “Em có khó chịu không?”
Giang Tuyết vẫn còn bị sự ngạc nhiên vừa rồi làm cho sửng sốt, trong một giây lập tức biến lại thành Lâm Đại Ngọc, dựa vào trong n.g.ự.c anh ấy, ánh mắt trông mong mà nhìn anh ấy, yếu ớt: “Muốn ăn bánh trứng gà nướng áp chảo mà lần trước anh làm, muốn uống nước tuyết mai, muốn...”
“Em cứ sai bảo anh đi.” Thiệu Dương nghịch ngợm búng lên đầu cô ấy: “Đều sẽ thỏa mãn em”
Trong giai đoạn đầu của thai kỳ Giang Tuyết không phải chịu nhiều vất cả. Ngày thường cô ấy được Giang Niệm Tư và Đinh Hồng Mai chăm sóc. Ngay cả Hứa Quan Quan cũng thường xuyên gửi cho cô ấy chút đồ ăn ngon.
Buổi tối còn có Thiệu Dương chăm sóc, cô ấy chỉ cần giải quyết chuyện trong công việc.
Hơn nữa hầu hết công việc cũng đã giao cho Lưu Vân Cường, cô ấy chỉ phụ trách xử lý các tài liệu quan trọng.
Vì vậy, chỉ trong vòng vài tháng, khuôn mặt cô ấy đã mập lên trông thấy.
Trong lúc mang thai, cô ấy được chăm đến trắng trẻo mập mạp. Giang Tuyết nhìn cơ thể mình mũm mĩm trong gương luôn rơi vào trạng thái tự ti.
Bất cứ khi nào điều này xảy ra, cô ấy luôn bắt Thiệu Dương phải khen mỡ trên người mình đẹp.
Không chỉ phải khen, còn phải khen theo nhiều cách khác nhau.
Cô ấy đang mang thai được chín tháng rưỡi, gần đến ngày dự sinh, đứa trẻ có thể chui ra bất cứ lúc nào.
Hôm nay Giang Tuyết ăn sáng xong lại rơi vào phân đoạn thương xuân buồn thu.
Cô ấy ôm bụng đi đến trước mặt Thiệu Dương, Thiệu Dương vẫn đang uống trà sáng.
Thấy lông mày cô ấy nhíu lại, Thiệu Dương đã đoán được trước vẫy vẫy tay gọi: “Lại đây, để anh nhìn xem là vợ ai mà lại xinh đẹp như vậy?”
DTV
Giang Tuyết kéo tay anh ấy ra, ngồi lên đùi anh ấy rồi ôm cổ anh ấy hỏi: “Anh nói thật cho em biết, có phải em béo không?”
“Đúng vậy”
Thiệu Dương trả lời như một lẽ đương nhiên.
Giang Tuyết trừng mắt nhìn anh ấy: “Thật sự anh cho rằng em béo, quả nhiên là anh không thích em nữa”
Thiệu Dương bị cáo buộc đã quen, dở khóc dở cười: “Đồng chí Tiểu Giang, em béo là sự thật khách quan, nhưng em không thể vu oan cho anh. Em đã từng thấy người chồng nào không thích vợ mình mà vẫn bám lấy vợ mình như thế này chưa?”
Bây giờ anh ấy đều bị mọi người chê cười là dính người.
Mỗi ngày nghĩ đến đều chỉ là chiếc giường ấm áp cùng vợ con.
“Thật sao?” Giang Tuyết lại làm khó anh ấy: “Vậy nếu anh nói không chê thì hãy khen em vài câu đi, phải thật lòng, không được trùng lặp.
Đi đến phân đoạn hằng ngày này, Thiệu Dương lại bắt đầu đau đầu.
Khen ai đó thì không khó, nhưng để khen ngợi hàng trăm lần mà không lặp lại thì rất khó.
Yêu cô ấy không liên quan gì đến việc anh ấy có phải là thiên tài ngôn ngữ hay không, vì vậy anh ấy đã vắt óc suy nghĩ.
Vì Giang Tuyết cảm thấy nhàn rỗi và buồn chán nên cố ý muốn gây chuyện với anh ấy, thấy anh ấy cau mày, khổ sở suy nghĩ, cô ấy cố tình trêu chọc anh ấy: “Ưu điểm của em mà anh cũng không nghĩ ra. Quả nhiên là anh không yêu em nữa.
Thiệu Dương nhìn cô ấy, nghĩ đến nát óc, cuối cùng cũng nghĩ ra một câu mà trước đây anh ấy chưa từng nói.
“Giọng của em rất dễ nghe?”
“A?” Giang Tuyết đ.ấ.m anh ấy: “Câu này không phải lúc trước anh đã nói rồi sao? Anh cũng chỉ lấy lệ vậy thôi.”
Thiệu Dương cười đến không thấy rằng không thấy mắt: “Lần này khác.
“Có gì khác?”
“Âm thanh anh nói lần này là âm thanh em phát ra tối qua khi anh thân mật với em”
“A, anh là đồ lưu manh đáng chết...…” Giang Tuyết đánh anh ấy, Thiệu Dương cúi đầu để cho cô ấy đánh.
Đột nhiên, Giang Tuyết “a” lên một tiếng.
Thiệu Dương nghĩ rằng cô ấy đang giả vờ, nhưng giây tiếp theo, Giang Tuyết run rẩy nói: “Đồng chí Thiệu lớn, có lẽ đồng chí Thiệu nhỏ muốn ra ngoài.”
Lời này vừa nói ra, Thiệu Dương cảm thấy quần mình đã ướt.
Giang Tuyết bị vỡ ối.
Biết chuyện gì đang xảy ra, Thiệu Dương bế Giang Tuyết lên rồi chạy đến bệnh viện.
Hôm ấy trong khu nhà ở của quân đội, mọi người đều chứng kiến chính ủy Thiệu bình thường vững như Thái Sơn, vui buồn không lộ ra mặt, hoảng loạn đến mức không thể tìm thấy phương bắc, giống hệt như kẻ ngốc.
Giang Tuyết sinh con không thuận lợi như Giang Niệm Tư, ở trong phòng sinh 4, 5 giờ mới ra ngoài.
Thiệu Dương cực kỳ sốt ruột.
Bình thường Giang Tuyết ngang ngược kiêu ngạo, khi đi ra nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Thiệu Dương, cuối cùng không nhịn được bật khóc.
Cô ấy quang quác mắng tên khốn Thiệu Dương đã khiến cô ấy phải chịu đau đớn như vậy.
Thiệu Dương cũng không phản kháng, ôm cô ấy để mặc cô ấy đánh đấm.
Cuối cùng sau khi đánh xong cô ấy lại mềm lòng, Thiệu Dương tính tình tốt lại dỗ dành cô ấy.
Đứa trẻ là một cậu bé, giọng của nó giống như cái loa lớn, mở miệng đã lập tức gào lên.
Dù có việc gì hay không cũng phải gào mấy lần, điều này làm cho Giang Tuyết rất tức giận.
Thiệu Dương không thích đứa nhỏ này làm phiền vợ mình ngủ, ngay cả tên thật cũng chưa đặt chỉ đặt cho biệt danh “Tiểu Lạt Bá” rồi ném cho Thẩm Trình và Giang Niệm Tư.
Tên hay, để cho mấy anh em họ bọn chúng liên kết tình cảm với nhau.
Tiểu Lạt Bá cùng Giang Tứ Tứ và Thẩm Khinh Ngữ đều là quỷ gây chuyện điển hình trong khu nhà ở. Lúc mới 4, 5 tuổi, mấy người sẽ lên cây bắt tổ chim, kéo bè kéo cánh để lập vua của ngọn núi.
Thẩm Khinh Ngữ là quỷ tinh ranh, Tiểu Lạt Bá cũng đầy bụng ý đồ xấu, chỉ có Giang Tứ Tứ là ngốc nghếch, mỗi lần phạm sai lầm đều bị đánh, đều là người bị đội nồi.
Chỉ có Giang Vũ Thâm lười nhác đến mức không muốn làm bạn.
HOÀN
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook