Tang Bệnh Vương Phi - Cửu Thiên Hoạ Đường
-
Chương 31: Ngoại truyện (2)
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Chớp mắt, Nguyên Bảo tiểu bằng hữu đã tròn bốn tuổi.
Ngay sau ngày sinh nhật, nó liền bị cha nó đóng gói đưa thẳng tới nhà trẻ hoàng gia – Kỳ Lân Viện.
Là học sinh mới xếp lớp giữa chừng, Nguyên Bảo lập tức trở thành tiêu điểm chú ý. Khi biết nó là nhi tử của Thần Vương, đám tiểu bằng hữu đồng loạt "Oa" một tiếng kinh ngạc, sau đó như bầy ong vỡ tổ ùa đến, tranh nhau làm quen.
Tan học, Nguyên Bảo cùng các bạn mới ra viện chơi đùa: chọi gà, đánh đu, cưỡi trúc mã, ném cầu mây... Một đám tiểu gia hỏa chơi đến mức khí thế ngất trời.
Nguyên Bảo: "......"
Còn tưởng nó là tiểu hài nhi ba tuổi sao? Mấy trò chơi trẻ con này nó sớm đã chơi chán rồi!
Kết quả, đương nhiên nó bị bỏ lại một mình.Nhưng nó cũng chẳng để tâm, một mình ngồi nơi ghế đá sát góc tường, chống cằm, vẻ mặt như đang nghiền ngẫm về cuộc sống.
Chuông vang lên, đến giờ học. Nguyên Bảo chậm rãi bước về phía phòng học.
Lão sư bước vào phòng học, thấy Nguyên Bảo ngồi ở hàng sau, liền nở một nụ cười từ ái với nó.
Sau khi thầy trò chào nhau xong, buổi học chính thức bắt đầu.
Đây là một tiết học vỡ lòng, các học trò nhỏ đang học Thiên Tự Văn.
"Trước tiên mở sách ra nào, mọi người cùng nhau đọc to lại đoạn chúng ta đã học trước đó."
Trong lớp học vang lên tiếng đọc bài trong trẻo, non nớt nhưng rõ ràng của đám trẻ.
"Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang... hải hàm khả đạm, lân tiềm vũ tường."
Lão sư dừng bước bên cạnh một cậu bé mập đang nằm ngủ gục, nước miếng chảy ròng ròng, đưa tay đẩy cậu tỉnh dậy.
"Tiêu Diệp, con đọc đoạn này cho thầy nghe."
Cậu bé mập mạp ngơ ngác đứng lên, lau nước miếng xong liếc nhìn vào sách, lập tức hoang mang, lắp ba lắp bắp đọc từng chữ: "Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ cộng... cộng hoang..."
"Phụt!" Có tiếng cười khẽ bật ra.
Tiểu mập quay ngoắt đầu lại, hung hăng lườm quanh, định tìm kẻ dám chê cười mình. Chưa kịp trừng ai thì đã bị lão sư gõ một cái lên đầu, đành tiếp tục lắp bắp đọc tiếp.
Nguyên Bảo ngồi phía sau thở dài, buồn chán nghịch ngón tay.
Thiên Tự Văn này nó đã đọc làu làu từ lâu. Cha ném nó đến đây, đơn giản là vì thấy chướng mắt, không muốn nó phá hỏng thế giới hai người cùng mẫu thân.
Hừ, đừng tưởng nó không biết.
Nhưng nếu có thể vì mẫu thân mà sớm sinh ra một muội muội để nó chơi cùng, thì nó đành nhẫn nhịn hy sinh, tạm thời chịu đựng lũ tiểu hài này.
Một tay chống má, Nguyên Bảo nhàm chán nhìn ra cửa sổ, nơi cây anh đào đang nhẹ lay trong gió.
"...quả trân lý, lý mộc, rau nặng cải gừng, biển mặn sông nhạt, cá... cá thay lông... lông cánh."
Tiểu mập cuối cùng cũng đọc xong, thở phào nhẹ nhõm như vừa trút được gánh nặng.
Phía dưới, lũ nhỏ cố nhịn cười, không ai dám cười to.
Lão sư gọi tên Nguyên Bảo: "Tiêu Dục, con đọc lại đoạn này."
Nguyên Bảo chẳng thèm nhìn sách, đứng lên liền đọc ngay. Giọng lanh lảnh, phát âm rõ ràng, vẫn còn mang chút âm thanh trẻ con chưa tan hết, khiến lão sư vừa nghe vừa gật đầu mỉm cười.
Không có đối lập thì không có thương tổn, mà sự đối lập này lại quá rõ ràng. Tiểu mập liếc nhìn Nguyên Bảo, cảm thấy bản thân bị sỉ nhục nặng nề.
Nó âm thầm siết chặt nắm tay. Xem ra sau giờ tan học, nhất định phải "giao lưu tình cảm" với tên đàn em mới chuyển tới này một phen.
Cha của Tiêu Diệp là Triệu vương. Trước khi Nguyên Bảo xuất hiện, trong số mười hai học sinh nơi đây, địa vị của nó là cao nhất—ngang nhiên như một "kẻ bắt nạt", chẳng ai dám đụng tới. Người duy nhất dám dạy dỗ, ra tay với nó, e rằng cũng chỉ có thầy giáo.
Thầy giáo nhẹ nhàng gõ đầu tiểu mập mấy cái, nói: "Tiêu Diệp, đi học mà ngủ. Có mấy câu ngắn ngủn thôi mà em đọc sai chín chữ. Về nhà chép lại đoạn này mười lần, nghe rõ chưa?"
"Dạ..." Tiểu mập uể oải đáp lời.
"Được rồi, ngồi xuống đi."
Lớp học tiếp tục. Suốt tiết này, Nguyên Bảo bị lão sư gọi lên sáu lần. Mỗi lần đều trả lời gần như hoàn hảo, khiến lão sư vô cùng hài lòng.
Đứa bé tên Nguyên Bảo, chẳng khác nào đã được "thăng chức" thành học sinh ưu tú trong mắt thầy.
Đến trưa, bọn trẻ ùa ra như bầy ong vỡ tổ, chạy về phía nhà ăn.
Là nhà trẻ hoàng gia, Kỳ Lân Viện có tiêu chuẩn ăn uống không hề tầm thường.
Dĩ nhiên, cho dù tốt đến đâu, vẫn có không ít phụ huynh cảm thấy chưa đủ, luôn lo con mình chịu thiệt thòi trong chuyện ăn uống. Vì thế, nhiều người sẽ sai người hầu mang đồ ăn riêng từ nhà tới trường.
Tiêu Diệp chính là một trong số đó.
Còn chưa tan học, người hầu của phủ Triệu vương đã xách một hộp cơm ba tầng, đứng đợi sẵn trước cổng viện. Chuông vừa vang lên, người hầu lập tức rảo bước xông vào, sợ tiểu vương gia phải chờ lâu.
"Làm gì mà chậm như rùa vậy? Gia sắp chết đói rồi đây này!" Vừa thấy người hầu ở cửa nhà ăn, Tiêu Diệp đã tung ngay một cú đá.
Người hầu vẫn cười tươi roi rói: "Lỗi của tiểu nhân, tiểu vương gia đừng giận. Ngài mau ăn đi kẻo nguội, tiểu nhân dọn lên ngay đây."
Từng món ngon được bày ra bàn, khiến ai cũng phải ngoái nhìn.
Đồ ăn trong nhà ăn không tệ, nhưng sao sánh nổi với món riêng do đầu bếp vương phỉ tỉ mỉ chuẩn bị?
Tiêu Diệp đắc ý liếc qua những ánh mắt thèm thuồng của đám trẻ, ngẩng cằm, hừ một tiếng đầy kiêu ngạo.
Nó ngồi xuống, đầu tiên gắp ngay một miếng thịt kho tàu bỏ vào miệng, vẻ mặt đầy hưởng thụ khiến bọn trẻ càng thêm thòm thèm.
Nhìn lại phần cơm đơn giản trong bát mình, trong lòng không khỏi dâng lên một trận tủi thân.
Dù vậy, vẫn phải cúi đầu nuốt xuống.
Trong học viện, tuyệt đối cấm lãng phí lương thực. Ai vi phạm, chờ đợi nó chỉ có thể là bị đuổi học!
Thấy Nguyên Bảo yên lặng ngồi một bên, không đi lấy cơm, cũng chẳng có ai trong nhà mang đồ ăn tới, Tiêu Diệp khỏi phải nói càng thêm đắc ý.
"Tiêu Dục, lại đây cho ta!" Nó vênh mặt, hất hàm sai khiến.
Nguyên Bảo chẳng thèm để tâm, vẫn nhìn chăm chú về phía cổng.
Lúc sáng ra cửa, cha đã hứa sẽ làm món thịt viên phỉ thúy mà nó thích nhất—không lẽ lại quên thật rồi?
Tiêu Hành sao có thể quên? Con trai lần đầu ăn trưa ở trường, dù thế nào cũng phải chuẩn bị cho ra trò.
Sáng sớm hắn đã bắt tay vào bếp, ban đầu còn định làm bốn món một canh, kết quả bị La Phất liếc xéo: "Chàng tưởng con chàng là heo à? Làm lắm vậy ăn hết nổi chắc? Hai món một canh là đủ rồi."
Cuối cùng, Tiêu Hành chỉ làm ba món Nguyên Bảo thích nhất: thịt viên phỉ thúy, đầu sư tử kho tàu, chân giò hun khói nấu đậu hũ.
La Phất đích thân xếp đồ ăn vào hộp, đưa cho Thạch Lựu mang tới học viện.
Sáng nay lúc Nguyên Bảo ra cửa, nàng còn chưa bò ra khỏi chăn, hoàn toàn không biết nó đi học. Đến khi nhận ra thì đã muộn, chẳng kịp tiễn con, cũng không kịp cảm nhận nỗi xao xuyến của lần chia xa đầu tiên.
Giờ phút này, một nỗi xót xa bỗng dâng lên—một cách vô cớ, lại đổ cả lên đầu Tiêu Hành.
Tại nhà ăn học viện.
Tiêu Diệp thấy Nguyên Bảo dám coi lời mình như gió thoảng bên tai, tức đến mức đập bàn cái rầm, lập tức liếc mắt ra hiệu cho hai gã "chó săn" bên cạnh: "Đi, lôi nó lại đây cho ta!"
Ngay lúc đó—
"Nguyên Bảo, gì tới đưa cơm cho con đây!"
Thạch Lựu vừa bước vào nhà ăn đã thấy hai đứa bé nằm dưới chân tiểu vương gia nhà mình.
Nguyên Bảo thu lại ánh mắt tối sẫm như mực, liếc Tiêu Diệp một cái. Rồi ngay lập tức quay đầu, vẻ mặt lại trở về vẻ ngoan ngoãn vô hại như cũ, nụ cười mềm mại đáng yêu đón lấy hộp cơm: "Thạch Lựu, gì đến rồi."
"Ừ, đợi lâu rồi đúng không? Tại ta cả thôi, lần đầu tới đây lại bị lạc đường. Tìm nửa ngày mới mò được tới nơi, suýt chút nữa trễ giờ ăn cơm của Nguyên Bảo mất rồi."
Khóe miệng Nguyên Bảo giật giật—lớn thế này rồi còn lạc đường, ài...
Buổi chiều tan học, Nguyên Bảo không ùa ra ngoài như một tổ ong cùng đám bạn, mà thong thả thu dọn bàn học, đeo lên lưng chiếc túi thêu hình vịt vàng xấu xí, lững thững bước đi.
Túi tuy xấu, nhưng từng đường kim mũi chỉ đều do mẫu thân tự tay khâu cho nó, nên nó chẳng bao giờ thấy chê.
Khi đến cổng lớn, Nguyên Bảo đang định leo lên xe ngựa thì một bé gái khoảng bảy, tám tuổi chạy tới, tay xách theo một giỏ hoa. Cô nàng níu lấy ống tay áo của nó, giọng trong trẻo vang lên:
"Tiểu huynh đệ, mua một đóa hoa đi! Hoa này vừa mới hái, tươi rói thơm lừng. Mua một đóa tặng mẫu thân ngươi nhé. Còn có vòng hoa đeo tay nữa, cũng đẹp lắm..."
Nguyên Bảo cúi đầu nhìn. Trong giỏ là những đóa hoa rực rỡ: hồng phấn, tím thẫm, trắng ngà, xanh lơ, vàng nhạt đan xen, quả thực xinh xắn vô cùng.
Tuy vườn nhà nó có đủ loại hoa, nhưng tự mình mua đem tặng vẫn có ý nghĩa rất khác.
Nghĩ đến cảnh mẫu thân cài đóa hoa lên tóc, sau đó ôm nó cười dịu dàng vào lòng, khóe môi nó bất giác cong lên.
Nó bắt đầu nghiêm túc chọn hoa trong giỏ.
Vừa định lấy một đóa diên vĩ màu vàng nhạt, thì nó bất chợt thấy một con sâu trắng ở trên phiến lá, chỉ cách đầu ngón tay vài tấc —
Khóe môi bé gái khẽ nhếch, nụ cười thoáng hiện chút tà dị.
Thế nhưng chỉ trong chớp mắt, nụ cười kia lập tức đông cứng.
Một sinh vật bé xíu màu xanh lục, chẳng biết từ đâu vọt ra, lao vút như tia chớp, há miệng nuốt trọn con sâu trắng kia.
Bé gái mở to mắt kinh hoàng, miệng phun máu, ngã gục xuống đất, chết ngay tại chỗ.
Người lái xe đứng không xa trông thấy, hoảng hồn nhảy xuống xe, vội vàng ôm Nguyên Bảo chạy đi thật xa.
Nguyên Bảo thì lại vô cùng bình tĩnh, còn nhẹ giọng an ủi: "La thúc, con không sao."
Con trùng màu xanh lục bay lượn quanh vai nó một vòng, chậm rãi lại gần, để lộ đôi cánh trong suốt lấp lánh, đẹp một cách kỳ lạ.
Đây chính là Hộ Thân Cổ mà Liễu Vô Tính nuôi riêng cho Nguyên Bảo. Từ nhỏ con cổ trùng đã được dưỡng bằng máu của Nguyên Bảo, tâm ý tương thông, lớn lên cùng Nguyên Bảo như hình với bóng.
Hộ thân cổ có thể nhận ra hầu hết các loại độc và cổ trùng trên đời. Khi nguy cấp, nó còn có thể chuyển dời vết thương chí mạng từ chủ nhân sang bản thân, cứu chủ một mạng.
Còn con sâu trắng vừa rồi trong giỏ hoa, chính là một bản mạng cổ—loại cổ trùng hung hiểm nhất.
Một khi Nguyên Bảo trúng cổ, chờ đợi nó chính là cảnh sống không bằng chết.
Nhưng may thay, Nguyên Bảo có hộ thân cổ.
Khi Nguyên Bảo trở về nhà, La Phất liền dang tay ôm chầm lấy hắn, siết thật chặt như sợ hắn tan biến.
"Bảo bối, ngày mai không cần đi học nữa. Bên ngoài nguy hiểm quá... Nếu lỡ con xảy ra chuyện gì, mẫu thân thật sự sống không nổi."
Nguyên Bảo thở dài, đưa tay nâng lấy gương mặt nàng: "Nương, con thật sự không sao. Người phải tin tưởng nhi tử của người chứ."
La Phất bật cười, khẽ chạm ngón tay vào trán hắn, rồi ôm bổng hắn đặt lên đùi mình. Nàng hỏi dồn dập: Hôm nay ở học viện thế nào? Có vui không? Học được gì mới? Đã kết bạn chưa?
Nguyên Bảo khẽ nhúc nhích, hơi ngượng—lớn thế này rồi mà còn bị mẫu thân ôm lên đùi, thật là mất mặt.
La Phất vỗ nhẹ vào mông hắn một cái, "Làm gì mà xấu hổ, mau kể cho mẫu thân nghe đi."
***
Cơm chiều xong, đợi Nguyên Bảo ngủ yên, La Phất mới rời khỏi phòng.
Tiêu Hành trao cho nàng tập tài liệu vừa điều tra được. La Phất xem xong, lạnh lùng bật cười: "Cái tên Triệu Vương này, thật là chán sống rồi. Dám giở trò với Nguyên Bảo của ta. Chàng làm cha, định tính sổ giùm nhi tử thế nào đây?"
Tiêu Hành kéo nàng vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, giọng trầm thấp vang lên: "Triệu Vương muốn tranh đoạt ngai vàng, không ngại cấu kết với Nam Việt, còn tiết lộ bản đồ phòng thủ kinh thành cùng vùng lân cận. Nàng thấy tội danh này có đủ nặng chưa?"
La Phất ngồi thẳng dậy, nhìn vào mắt hắn, khẽ cong môi cười: "Rất tốt."
Trời đã vào đông, không trừ Triệu Vương, còn ăn Tết gì nổi nữa?
—
Năm Cảnh Nguyên thứ 28, đại thọ năm mươi của Hoàng đế, chư bang cùng chúc mừng.
Giữa yến tiệc, thích khách bất ngờ đột nhập, suýt khiến hoàng đế trọng thương.
Sau khi tra ra chân tướng, toàn triều chấn động—kẻ chủ mưu chính là Triệu Vương, cấu kết với Nam Việt, dâng bản đồ phòng thủ kinh thành, tạo điều kiện cho hành động ám sát lần này.
Tin vừa truyền ra, triều đình dậy sóng. Quần thần đồng loạt dâng sớ thỉnh tội, yêu cầu nghiêm trị Triệu Vương.
Cuối cùng, hắn ta bị phế làm thứ dân, giam vào Tông Nhân Phủ, vĩnh viễn không được bước ra nửa bước.
Ba năm sau, Hoàng đế thoái vị, truyền ngôi cho Thần Vương.
Không ai ngờ, Thần Vương chỉ tại vị chưa đến hai năm đã nhường ngôi cho Thái tử Tiêu Dục, khi ấy mới mười tuổi.
Nhi tử lớn là Tiêu Bỉnh phò tá bên cạnh, còn Thần Vương thì mang theo Hoàng hậu cùng tiểu công chúa tiêu dao giữa núi sông, rũ bỏ quyền thế, sống những ngày nhàn tản.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook