Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên
Chapter 1: Xuyên không thất bại ta giả bộ tu tiên

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Thị trấn Lâm Thành, Trường mầm non Ánh Dương Hy Vọng.

Một tia nắng sớm xuyên qua cửa sổ chiếu lên khuôn mặt vô cùng bất lực của một cậu bé.

Cậu bé lắng nghe bài hát thiếu nhi đang phát trong lớp, ánh mắt dõi theo cô giáo xinh đẹp mặc váy hoa đang đứng trên bục giảng vỗ nhịp theo nhạc.

Giọng dịu dàng dùng để dỗ dành trẻ con:

“Các bé nghe cô hát thêm hai lần nữa nha, rồi cả lớp mình sẽ cùng hát nhé~

‘Lấp lánh, lấp lánh ngôi sao sáng, khắp trời toàn là sao lung linh~’”

Cậu bé ngồi ở hàng ghế cuối cạnh cửa sổ tên là Lâm Chính Nhiên, năm nay năm tuổi, hiện đang học lớp lá, năm thứ ba trường mầm non.

Vốn là một thanh niên hai mươi tám tuổi vừa nhận được một khoản tiền bồi thường khổng lồ do giải tỏa đất đai, nhưng lại bị một hệ thống chết tiệt ép buộc xuyên không đến thế giới này.

Theo như lời hệ thống nói, nơi đây là một thế giới tiên hiệp, đầy rẫy yêu ma quỷ quái, kỳ dị quái lạ, điều kiện sinh tồn của dân chúng vô cùng khắc nghiệt.

Còn bản thân hắn thì phải bắt đầu từ một tán tu bình thường, từng bước tu luyện tăng cấp, mở rộng thế lực, cuối cùng thành lập môn phái, trở thành kẻ mạnh nhất thế gian!

Nhưng mà... cái hệ thống chết tiệt này! Chưa nói đến việc ta đây có muốn xuyên không hay không, ngươi là bản lậu phải không? Hệ thống nhà ngươi không có mắt à? Có nhìn được ngươi đưa ta đến đâu không?

Đây vẫn là trong nước mà?

Tại sao trong thế giới tu tiên lại có ô tô, nhà cao tầng và cả tiệm lẩu?

Tại sao mình lại đang ở trong một trường mầm non?

Và quan trọng là tại sao mình mới có năm tuổi? Đến chửi thề còn không biết chửi nữa là!

[Hệ thống kích hoạt hoàn tất, chúc mừng ký chủ xuyên không thành công. Phát hiện thế giới hiện tại là Linh Khí Đại Lục, nơi đây tu vi chia thành cấp một đến cấp một trăm. Sau khi đạt cấp một trăm mới có thể thành thần. Cứ mỗi 10 cấp sẽ có thể nhận được một kỹ năng riêng, giúp tăng mạnh lực chiến của ký chủ.]

Lâm Chính Nhiên nghe thấy âm thanh của hệ thống lậu vang lên trong đầu, thật là một thiết lập nát bét, nói ngươi là đồ lậu thật không oan.

[Hiện tại tu vi của ngươi là cấp một, tư chất bình thường. Ngươi vừa mới đến thế giới này chưa lâu, vô cùng bối rối. Một tháng trôi qua mà tu vi vẫn chưa tiến triển, tương lai mù mịt, đang đau đầu không biết phải đi đâu về đâu.]

[Hôm nay ngươi may mắn gặp được cơ duyên! Trên đường vô tình bắt gặp một nhân vật của môn phái chính đạo được gọi là Hà tiên tử. Tu vi của nàng ta hình như không cao, ngươi nghe lén được rằng trên người nàng có một viên Thuần Dương Bảo Đan, nghe nói ăn vào có thể tăng mạnh tu vi! Nếu kết hợp với Huyết Đan còn có thể cải tạo gân cốt!]

[Ngươi cần nghĩ cách để có được viên đan dược đó, như vậy mới có thể thay đổi tư chất bình thường của mình. Nếu không lấy được, đành trách vận may của ngươi quá kém, chỉ có thể tìm cơ duyên khác.]

Cái quái gì vậy trời? Đã một tháng rồi mà cái lỗi xuyên không này còn chưa sửa được, hệ thống à, làm ơn mở mắt ra nhìn đi, ta đang sống ở xã hội hiện đại đây này, lấy đâu ra Hà tiên tử mang theo bảo đan gì chứ?! Ta cướp cái cơ duyên khỉ gì đây?!

“Lâm Chính Nhiên, Lâm Chính Nhiên, cậu đè lên tóc tớ rồi...”

Giọng nói như muỗi kêu của bạn nữ cùng bàn làm ngắt dòng suy nghĩ của Lâm Chính Nhiên.

Cô bé dễ thương mặc váy hồng, buộc tóc đuôi ngựa, lúc này đang ngây thơ nhìn hắn, tên là Hà Tình, là bạn cùng bàn kiêm thanh mai trúc mã của hắn, con của hàng xóm nhà bên.

“Lâm Chính Nhiên, tóc tớ...” Giọng cô bé the thé, như thể rất sợ hắn.

Lâm Chính Nhiên quay đầu lại, ánh mắt dữ dằn quả nhiên nhìn thấy tóc cô bé không biết từ lúc nào bị mắc dưới cánh tay mình.

Nhưng hắn không nhấc tay lên, mà ngược lại còn tò mò hỏi:

“Ai bảo cậu để tóc dưới tay tôi làm gì?”

Cô bé Hà Tình ấm ức, không dám cãi lại:

“Xin lỗi, là lỗi của tớ... nhưng cậu nhấc tay lên được không? Không thì tớ không đi vệ sinh được...”

Cô bé sợ Lâm Chính Nhiên không đồng ý, còn lấy trong túi ra một viên kẹo sữa:

“Tớ cho cậu viên kẹo này, mẹ tớ sáng nay chỉ cho mỗi một viên thôi đấy.”

Lâm Chính Nhiên chẳng muốn so đo với trẻ con, bèn nhấc tay lên.

Hà Tình vội vàng rút tóc ra, vuốt lại cho gọn gàng, rồi lo lắng đặt viên kẹo sữa trước mặt hắn:

“Cậu ăn đi...”

Sau khi đặt kẹo xuống, cô bé nhìn lên bục giảng, vẻ mặt do dự, tay ôm phần bụng, trông đầy khổ sở.

“Tôi không ăn mấy thứ này.” Lâm Chính Nhiên vốn không thích đồ ngọt, định trả lại Hà Tình, nhưng đúng lúc đó hệ thống lại vang lên:

[Không ngờ chỉ dựa vào vài lời ngon ngọt mà ngươi đã khiến tiên tử danh môn chính phái cam tâm tình nguyện dâng tặng Thuần Dương Bảo Đan! Giỏi thật, giỏi thật! Hãy lập tức ăn ngay! Nếu không nhỡ người ta đổi ý thì cơ duyên này sẽ mất. Hơn nữa thấy tiên tử này dễ dụ vậy, sao không tranh thủ hỏi xem nàng còn bảo bối gì nữa, lấy luôn một thể, hoặc biết dừng đúng lúc, cáo biệt ngay sau đó cũng được.]

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương