Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:


Ta khẽ hỏi:

 

“Lâm Phù đâu?”

 

Lạc Chiêu Minh ngây ngô cười:

 

“Nàng ấy nói cần chuẩn bị một chút, có chuyện muốn nói với ta, bảo ta chờ ở đây.”

 

Ta chau mày.

 

Chẳng phải nàng từng nói không muốn ở bên biểu ca sao?

 

Hay mấy ngày qua lại động lòng, nhớ lại những điều tốt đẹp của Lạc Chiêu Minh?

 

Vừa định xoay người tìm nàng, cánh tay đã bị ai đó nắm lấy.

 

“Đừng đi. Giờ Phù nhi sợ muội, muội đến sẽ phá hỏng tâm trạng của nàng ấy.”

 

Ta gạt tay hắn ra:

 

“Huynh quên rồi sao? Muội ấy đã bị quỷ nhập.”

 

Lạc Chiêu Minh hừ một tiếng:

 

“Muội đừng giả bộ nữa. Nếu không phải Phù nhi giải thích cho ta, ta cũng chẳng tin nổi lời muội.  

Con gái nhà lành nào lại tranh giành gả cho một kẻ ngốc?  

Muội không hiểu tấm lòng của nàng ấy, lại còn cho rằng nàng đang cướp thứ tốt của muội – đúng là lòng tốt bị coi như phế thải.”

 

Ta hít sâu một hơi, nhìn thẳng vào hắn:

 

“Lâm Phù nói đúng lắm.”

 

Lạc Chiêu Minh lập tức gật đầu:

 

“Dĩ nhiên là Phù nhi đúng.”

 

Ta cười lạnh:

 

“Huynh đúng là kẻ ăn hại, đầu đất.”

 

Ngay lúc ấy, từ viện của Lâm Phù phía không xa, bỗng vang lên tiếng vật nặng ngã xuống đất.

 

Ta lập tức chạy tới, nhưng cửa viện bị nha hoàn của nàng chặn lại, không cho ta vào.

 

Nha hoàn có sức mạnh hơn ta, ta đẩy cũng không được, bọn họ cũng không nghe lời ta.

 

Sau lưng, Lạc Chiêu Minh còn buông lời mỉa mai:

 

“Đã bảo rồi, đừng làm phiền Phù nhi.”

 

Khoảng cách quá xa, ta chẳng nghe được tiếng lòng nàng, trong lòng dâng lên một nỗi bất an mơ hồ.

 

Ta rút trâm cài trên đầu, đ.â.m thẳng vào tay nha hoàn.

 

Nhân lúc nàng ta kinh ngạc, ta chen qua khe hở, đẩy cửa viện mà vào.

 

Trong sân trống rỗng, giữa ban ngày mà cửa phòng lại đóng chặt, bên trong văng vẳng tiếng va đập mạnh mẽ.

 

Ta vội chạy tới, vừa mở cửa thì người bên trong đã không kịp dừng lại, va thẳng vào người ta, khiến ta ngã xuống đất.

 

Người ấy thở hổn hển, làn da lộ ra ngoài áo xiêm đỏ bừng một cách bất thường, miệng lẩm bẩm gọi:

 

“Lâm Nhược...”

 

12

 

Y phục trên người Phương Vi An có hơi xốc xếch, nhưng may vẫn còn nguyên vẹn.

 

Ta thở phào một hơi, đẩy hắn ra đứng dậy, sau đó mới quay lại đỡ hắn lên.

 

Người hắn nóng rực như than.

 

“Đóng cửa viện lại, không được để bất kỳ ai bước vào!”


Hai nha hoàn canh cổng đưa mắt nhìn nhau, còn do dự.  

Ta lạnh lùng liếc qua:

 

“Chủ tử gặp phải chuyện như vậy, các ngươi tưởng còn giữ được mạng sống sao?”

 

Hai người kia mặt mày tái mét, lập tức hốt hoảng chạy ra giữ cửa.

 

Lạc Chiêu Minh không thể tin nổi, liếc nhìn Phương Vi An rồi vội vã xông vào nhà.

 

Lâm Phù đang nằm dưới đất, bị mảnh màn lụa bị xé vội quấn chặt thân, miệng cũng bị bịt lại bằng áo.  

Tình trạng nàng ta cũng chẳng khá hơn, mặt đỏ bừng, người được quấn kín mít bằng màn, nhưng rõ ràng đã xảy ra chuyện.

 

Lạc Chiêu Minh đứng đờ ra:

 

“Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”

 

Ta liếc nhìn Lâm Phù, lạnh nhạt nói:

 

“Tự làm tự chịu.”

 

Tình trạng của Phương Vi An càng lúc càng xấu.  

Ta đỡ hắn vào phòng bên, châm mấy mũi châm cứu giúp hắn dễ chịu hơn một chút.

 

Dược tính tuy mạnh, nhưng không hại thân, chỉ là cần chính hắn gắng gượng vượt qua.

 

Ta âm thầm sai nha hoàn đi mời cha mẹ tới.

 

Khi cha bước vào, thấy bộ dạng Phương Vi An lúc này, hai mắt ông như lồi ra, kinh hoàng không thốt nên lời.

 

Ta chỉ nhẹ nhàng nói:

 

“Giờ thì muội ấy kịp gây họa rồi đó, cha thấy sao?”

 

Sắc mặt cha đỏ bừng rồi lại trắng bệch, vô cùng khó xử.

 

Mẫu thân thì đang ở phòng bên, chăm sóc Lâm Phù.  

Nàng ở trong đó lâu hơn ta tưởng, hít phải mùi hương tình ái kia cũng nhiều hơn.

 

Lạc Chiêu Minh bưng một chậu nước lạnh, dội thẳng lên đầu nàng.

 

Lâm Phù choàng tỉnh, giọng nghẹn ngào:

 

“Ta... ta không biết chuyện gì đã xảy ra... Phương công tử đột nhiên xông vào, rồi...”

 

Thế nhưng không một ai bước đến an ủi nàng.

 

Nàng lao vào lòng mẫu thân, nhưng mẫu thân cũng không đỡ lấy nàng.

 

Đôi mắt đẫm lệ của nàng nhìn về phía Lạc Chiêu Minh:

 

“Biểu ca… huynh biết mà... ta gọi huynh ra là muốn nói điều gì... Giờ phải làm sao đây…”

 

Khi ta quay lại, liền bắt gặp ánh mắt d.a.o động của Lạc Chiêu Minh.

 

Ta lạnh giọng:

 

“Ý của muội là: Phương Vi An sớm đã lén đốt hương trong phòng muội, mua chuộc nha hoàn, rồi thừa cơ xông vào thất lễ?”

 

Lâm Phù lắc đầu, vừa khóc vừa nhìn ta:

 

“Không, không phải vậy... Phương công tử thần trí mơ hồ, có lẽ bị người khác lợi dụng để hãm hại ta. Nhưng ta cũng chẳng đắc tội với ai... ngoài việc trước kia có chút hiểu lầm với tỷ tỷ...”

 

Lời nói tựa như giải thích, nhưng ánh mắt kia lại đầy ngờ vực — rõ ràng là đang ám chỉ ta giở trò.

 

“Ả tiện nhân này, không ngăn nổi cả hai người! Cái tên ngốc kia cũng thật chẳng biết điều!”

 

“Lại bị phá hỏng rồi, giờ chỉ còn mỗi danh tiếng của ta là nguy trong sớm tối!”

 

“Cha mẹ liệu còn tin ta nữa không? Không được, nhất định không thể nhận tội!”

 

“Phải nghĩ cách đổ hết lên đầu Lâm Nhược... như vậy Phương gia nhất định sẽ từ hôn với nàng ta!”

 

“Dù không thể gả vào, cũng chẳng sao — Lâm Nhược đừng hòng sống khá hơn ta!”

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương